Đêm tân hôn của anh, em đã khóc
Tối nay, đêm tân hôn của anh, em làm ướt đẫm chiếc gối của mình vì những giọt nước mắt không ngừng rơi. Em vẫn không tin là anh đã kết hôn, em không tin là điều đó đã xảy ra, kỷ niệm ngày nào như vẫn còn đây vẫn in đậm trái tim em, sự thật phũ phàng quá em biết phải làm sao đây?
Ảnh minh họa
Anh từng là bạn thân của em, chia sẻ với nhau từ chuyện con kiến đang bò, rồi tình bạn thành tình yêu. Em cũng không biết em yêu anh từ khi nào.
Em và anh có nhiều kỷ niệm ở thành phố nhỏ bé này, mỗi con đường đều gắn dấu chân của anh và em đến nỗi giờ em sợ chạm đến những cái tên, những con phố mà anh từng gò lưng chở em mỗi buổi chiều.
Video đang HOT
Em thích những giây phút im lặng, hai đứa đi dạo dưới hàng cây hoa sữa đang mùa nở hoa thơm nồng trong cái tiết trời se se lạnh cuối thu. Những cái ôm chặt hay nụ hôn vội ngoài đầu ngõ cuối mỗi buổi đi chơi về làm cho em xao xuyến con tim.
Vậy mà em đã đau đớn như rơi xuống địa ngục, có nỗi đau nào đau bằng nỗi đau bị phản bội. Bao nhiêu dự định cho tương lai, bao nhiêu mơ ước về một hạnh phúc của hai đứa tan biến theo mây khói. Em thẫn thờ tự hỏi tại sao anh lại phản bội. Và em hiểu anh đã chọn người con gái đó vì cô ấy có điều kiện hơn em, em cũng kịp nhận ra rằng tình yêu của anh có sự tính toán, thực dụng. Em nhận được câu trả lời hoàn hảo của anh: “Em với anh có duyên nhưng không có phận”.
Ngày hạnh phúc của anh, nhà anh xa, trời vừa mưa vừa lạnh, em vẫn đi cho toại lòng. Em nổi bật lắm, nụ cười tươi rói ở môi như chưa từng nhuốm những giọt nước mắt khổ đau. Không ai biết rằng em cười rơi nước mắt. Em không dám nhìn vào ảnh cưới của anh. Những cử chỉ âu yếm kia đã từng dành cho em, bờ môi kia cũng đã từng đặt lên đôi môi em, vậy mà…
Em ra về trong trái tim em cũng đang lạnh giá, nước mắt em tuôn rơi hoà lẫn những hạt mưa đang lạnh lùng rơi. Hàng cây hoa sữa vẫn còn đó những gốc cây đứng lặng im nhìn em khóc như đứa trẻ.
Giờ này có lẽ anh đang bên cạnh chăm sóc vợ. Nghĩ đến em chỉ muốn được trả thù để anh nếm những đau khổ như em từng nếm, nhưng em sẽ không làm, em không tàn nhẫn được như anh.
Theo Vietnamnet
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...