Đêm tân hôn chồng lăn lộn với em gái nuôi còn tôi nằm bất động trên giường với 2 hàng nước mắt
Anh mở cửa bước vào, anh bước lại gần tôi, càng gần càng khiến tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Nhưng rồi…
Tôi buộc phải lấy anh theo sự chỉ thị của bố mẹ mình. Anh cũng không khác gì tôi. Cuộc hôn nhân gượng ép, không có tình cảm sẽ trở thành địa ngục giết chết hai nhân vật chính trong đó. Vậy nhưng những người gán gép chúng tôi lại với nhau không hề hiểu điều đó. Bởi cuộc hôn của chúng còn mang thêm cả ý nghĩa kinh tế. Công ty của bố tôi đang gặp phải khủng hoảng nên cần người giúp đỡ. Và bố anh chính là sự lựa chọn tốt nhất. Còn bố anh, vì muốn thâu tóm công ty của bố tôi nên đã đẩy anh về phía tôi. Tôi không hề mong muốn cuộc hôn nhân này cho đến ngày tôi gặp anh.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi như người bị trúng sét. Thú thật thì tôi cũng có chút cảm tình với anh. Anh đẹp trai, lịch lãm, cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, đi vào lòng người khác. Mỗi lần hỏi chuyện tôi, anh đều nở nụ cười trên môi rất đẹp. Sự dịu dàng, ân cần ở anh đã khiến trái tim tôi rung lên những nhịp đập rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến lý trí thổn thức.
Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn vì ai cũng muốn tình cảm được vun đắp trước khi kết hôn. Những buổi đi chơi, những cuộc hẹn hò, tôi, đã yêu anh từ lúc nào không hay. Còn anh, anh chưa từng nói anh yêu tôi, anh thích tôi. Nhưng trước tất cả những gì anh làm cho tôi thì tôi cũng có thể ngầm hiểu rằng, anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi đã rất vui vì điều đó. Tôi đã nghĩ rằng, biết đâu cuộc hôn bị ép này sẽ có một kết thúc vô cùng tốt đẹp. Nhưng sự đời là thế, chẳng ai nói trước được chữ ngờ…
Vào một ngày đẹp trời, anh có hẹn tôi nhưng không đi một mình. Phía sau anh là một cô gái khá xinh đẹp.
- Em chào chị ạ! – Cô gái đó nhanh nhẹn cúi chào tôi rất lịch thiệp
Nhưng trước tất cả những gì anh làm cho tôi thì tôi cũng có thể ngầm hiểu rằng, anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi đã rất vui vì điều đó. (Ảnh minh họa)
Tôi mỉm cười đáp lại và đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Hiểu ý tôi, anh nhanh chóng giải thích:
- Đây là Trang, em gái nuôi của anh. Anh và Trang quen nhau trước cả khi anh quen em kia. Nhưng tình cảm của bọn anh vô cùng trong sáng và đáng được trân trọng. Hiện tại thì Trang đang ở tạm n hà anh vì chưa tìm được nhà. Trang… Vừa mới ly hôn. – Giọng anh ngập ngừng
Video đang HOT
Tôi quay ra thì thấy giọt nước mắt của Trang đang rơi rất vội trên má. Hình như bị động vào nỗi đau thì phải. Tôi vội lại gần, cầm chặt lấy tay Trang:
- Cứ coi chị như chị gái của em nhé! Chị sẵn sàng chia sẻ tất cả với em! – Tôi nói với thái độ chân thành
Dường như tôi không mấy quan tâm đến chuyện Trang đang ở cùng anh thì phải. Bởi tôi cứ tin vào những lời anh nói, tin vào những gì anh làm, cho đến ngày…
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức vô cùng long trọng, hoàng tráng. Trong hôn lễ, anh cũng phải cất lời khen ngợi dành cho chúng tôi. Nhìn ánh mắt hân hoan của anh, tôi đã nghĩ anh đang rất hạnh phúc. Đêm tân hôn, cái đêm thiêng liêng nhất ấy, cái đêm hạnh phúc nhất ấy lại biến địa ngục trần gian của chính tôi.
Còn tôi, lý trí như bị đánh cắp, sức lực cũng chẳng còn, tôi nằm bất động trên giường mà nước mắt lăn dài. (Ảnh minh họa)
Ngắm mình trong chiếc váy ngủ quyến rũ, không hiểu sao tôi lại thấy tim mình rạo rực đến thế. Đây là lần đầu tiên, tôi và anh gần nhau như vậy. Anh mở cửa bước vào, anh bước lại gần tôi, càng gần càng khiến tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Nhưng rồi:
- Cô ngủ sớm đi. Tôi sang phòng Trang đây? – Anh sẵng giọng
- Anh… Nói gì. Em không hiểu… – Tôi ấp úng
- Cô ngây thơ hay giả vờ không biết vậy. Tôi không yêu cô. Tôi lấy cô cũng chỉ vì bố tôi muốn thế mà thôi. Hơn nữa, điều kiện ông đưa ra quá hấp dẫn. Tôi vẫn có thể được ở bên cạnh Trang, người con gái tôi yêu. Nếu không vì cô ấy đã qua một đời chồng thì chúng tôi đã thuộc về nhau từ lâu rồi.
Từng câu từng lời anh nói như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Nghẹn họng, tôi không thể cất lên lời:
- Cô không biết nói gì đúng không? Bây giờ cô có đi kể chuyện này ra thì người nhục nhã vẫn chỉ là cô thôi. Tôi đi đây, không nên lãng phí một thời khắc nào khi ở bên cạnh Trang của tôi.
Anh bước đi, cười lớn tiếng như một kẻ thắng cuộc. Hóa ra tất cả những gì mà tôi được thấy chỉ là sự thể hiện của anh chứ anh chẳng hề có chút tình cảm gì với tôi. Đêm tân hôn đó, anh và Trang còn cố tình để cho tôi biết là họ đang lăn lộn, đang say đắm thế nào. Còn tôi, lý trí như bị đánh cắp, sức lực cũng chẳng còn, tôi nằm bất động trên giường mà nước mắt lăn dài. Cuộc hôn nhân không thể chấm dứt vì khó khăn của bố tôi chưa được giải quyết. Tuyệt vọng và hụt hẫng, tôi phải làm gì tiếp theo đây?
Theo Một thế giới
Cảm giác tội lỗi và sự ngượng ngùng khiến tôi không dám bước vào căn nhà mình đã ở hơn 10 năm
Gần cả tháng nay, chiều nào tôi cũng đến trường sớm để tranh thủ đón hai con. Các con gặp tôi mừng vô cùng, còn vợ cũ cũng không nói gì. Cô ấy chỉ nhỏ nhẹ hỏi tôi không bận việc sao mà lại đón con. Vài lần cô ấy còn kêu tôi ghé nhà ăn cơm với con cho vui. Nhưng cảm giác ngượng ngùng cộng với mặc cảm tội lỗi làm tôi xấu hổ quá nên không dám vào, dù căn nhà đó mình đã ở hơn 10 năm.
Chào mọi người, khi ngồi đây viết ra những dòng này thật lòng tôi vô cùng xấu hổ. Tôi cũng biết nếu chị em đọc câu chuyện của tôi cũng sẽ cho rằng tôi đáng bị trừng phạt. Tôi biết đó là sai lầm của mình nên sẽ không trách cứ gì hết, nhưng tôi mong mọi người hãy giúp tôi, hãy chỉ cho tôi có cách nào để cô ấy có thể tha thứ và cho tôi thêm một cơ hội.
Chúng tôi kết hôn gần 10 năm và có hai cháu gái. Cháu lớn nay đã vào lớp 1 còn cháu nhỏ thì 4 tuổi. Hai vợ chồng đều là nhân viên văn phòng. Sau khi kết hôn cuộc sống của hai vợ chồng khá hạnh phúc, tài chính ổn định nên không phải lo lắng nhiều chuyện cơm áo gạo tiền. Vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, cô ấy vun vén cho gia đình rất tốt. Tôi là người đàn ông chỉ biết đến công việc, về đến nhà cũng không phải mó tay vào bất kỳ việc gì vì được vợ chiều.
Sau khi vợ sinh cháu thứ hai, việc gia đình con cái nhiều hơn nên có lẽ cô ấy rất áp lực. Tính tình cáu bẳn và đôi khi tỏ ra gay gắt. Giờ nghĩ lại tôi mới nhận ra một mình vừa phải chăm hai con, rồi việc nhà, việc công ty nhiều như vậy chuyện cô ấy thay đổi tính tình cũng không có gì là lạ.
Nhưng vào thời điểm ấy, tôi nào có thông cảm, khi cô ấy nổi cáu tôi cũng chẳng vừa gì. Hai vợ chồng hục hặc liên tục, mỗi lần như thế tôi bỏ ra ngoài bù khú với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Nhiều lúc tôi còn mạnh miệng tuyên bố với cô ấy: "Đàn bà thì thiếu gì, cô nên xem lại bản thân mình đi".
Trong những lần ra ngoài ấy, tôi có gặp Minh vốn là nhân viên tiếp thị sản phẩm hay đến công ty tôi. Minh chưa đến ba mươi đang sống với đứa con trai 4 tuổi. Vẻ đẹp mặn mà của gái một con làm tôi chết mê chết mệt. Cách nói chuyện thì vô cùng ngọt ngào, một dạ hai vâng, anh ơi anh à nghe như rót mật vào lòng. Cô ấy nhờ tôi đến nhà sửa hộ cái bóng đèn, hay thay giùm vòi nước hỏng tôi đều không từ chối. Sau khi làm xong bao giờ cũng là buổi cơm thân mật của ba người. Không gian ấm áp lãng mạn ngọt ngào như trong phim, trong đầu tôi thầm nghĩ đây mới là gia đình mình mơ ước.
Về nhà, tôi cảm thấy phát chán khi nhìn thấy vợ đầu bù tóc rối, già đi trước tuổi. Trong bữa ăn con khóc lóc đòi này nọ. Tiếng vợ la mắng trách phạt nhộn nhạo cả lên làm tôi không chút yên ổn.
Cùng là phụ nữ, nhưng sao Minh dạy con thì ngoan ngoãn dễ bảo, trong khi vợ tôi quản con ra sao mà để nó ném thức ăn lung tung, ngúng nguẩy suốt ngày. Vì thế mà nỗi bực dọc dâng lên, tôi hất tung cả mâm cơm rồi chỉ vào mặt mấy con: "Im miệng ngay, có để cho tao nuốt miếng cơm không hả? ". Cả ba mẹ con mặt mày nhợt nhạt vì sợ hãi. Tôi hậm hực bỏ ra khỏi nhà, và những lúc ấy tôi lại tìm đến Minh.
Sau vài tháng qua lại, tôi càng thấy Minh hợp với tôi hơn. Tôi quyết ly hôn bằng mọi giá. Tôi dằn vặt vợ con suốt mấy tháng trời và kết quả đúng như tôi mong muốn, tôi được tự do. Nhưng rồi tôi phải sống trong hối hận vì sự sai lầm của mình. Khi dọn đến sống chung cùng Minh tôi mới nhận ra cô ấy chẳng yêu thương gì tôi cả.
Minh giữ thẻ ATM của tôi, mỗi sáng cô ấy cấp cho tôi một số tiền nhất định đủ để tôi chi phí cần thiết không thừa một ngàn. Chưa hết, từ một người chỉ biết được vợ cơm bưng nước rót, phục vụ từ đầu đến chân, nay phải làm tất cả mọi việc trong gia đình. Từ cơm nước giặt giũ đến dọn dẹp nhà cửa. Chẳng hiểu từ bao giờ tôi trở thành người phục vụ cho hai mẹ con người tình.
Từ ngày xa vợ cũ, tôi chưa có bữa cơm gia đình nào đúng nghĩa. Đã thế Minh cứ liên tục chê bai, so sánh tôi hết người này với người nọ. Cách đây hai tháng tôi phát hiện cô ấy đi lại với người khác. Tôi với Minh cãi nhau rất to, tôi ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói: "Chẳng ai ràng buộc gì với ai hết, nếu không chịu đựng được thì biến ra khỏi nhà cho khuất mắt". Tôi cho cô ấy mấy bạt tai rồi bỏ đi.
Một mình ở nhà trọ tôi chợt nhận ra gia đình trước đây của mình quan trọng đến mức nào. Tôi thèm những bữa cơm do vợ nấu, thèm cảm giác được nằm trên chiếc giường sạch sẽ, thèm được nghe mấy đứa con léo nhéo làm phiền.
Gần cả tháng nay, chiều nào tôi cũng đến trường sớm để tranh thủ đón hai con. Các con gặp tôi mừng vô cùng, còn vợ cũ cũng không nói gì. Cô ấy chỉ nhỏ nhẹ hỏi tôi không bận việc sao mà lại đón con. Vài lần cô ấy còn kêu tôi ghé nhà ăn cơm với con cho vui. Nhưng cảm giác ngượng ngùng cộng với mặc cảm tội lỗi làm tôi xấu hổ quá nên không dám vào, dù căn nhà đó mình đã ở hơn 10 năm.
Ngập tràn trong tôi là cảm giác tội lỗi và ân hận. Ly hôn một năm rồi, tôi thấy vợ vẫn lầm lũi một mình chăm hai đứa con. Có hay không có tôi thì vẫn thế, sáng đưa con đi học rồi đi làm, chiều đón con rồi nấu nướng, tắm giặt cho con.
Nhìn dáng vợ tất tả, tôi muốn làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm. Tôi muốn cô ấy tha thứ và cho tôi một cơ hội để làm lại. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào, tôi nên làm gì vào lúc này, mong mọi người hãy thông cảm và giúp tôi hàn gắn gia đình.
Theo tri thuc tre
Buổi sáng cầu hôn vợ, buổi tối cướp đời con gái của em gái nuôi Cô thật không ngờ, mới sáng sớm nay cô được anh ta cầu hôn lãng mạn như thế, vậy mà bây giờ anh ta đang trên giường với chính em gái nuôi của mình. Dũng và Hoa yêu nhau gần 5 năm với bao tình cảm mặn nồng. Hai người cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn nhưng đúng lúc đó Dũng lại...