Đêm tân hôn chồng lăn lộn với em gái nuôi còn tôi nằm bất động trên giường
Anh mở cửa bước vào, anh bước lại gần tôi, càng gần càng khiến tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Nhưng rồi…
Tôi buộc phải lấy anh theo sự chỉ thị của bố mẹ mình. Anh cũng không khác gì tôi. Cuộc hôn nhân gượng ép, không có tình cảm sẽ trở thành địa ngục giết chết hai nhân vật chính trong đó. Vậy nhưng những người gán gép chúng tôi lại với nhau không hề hiểu điều đó. Bởi cuộc hôn của chúng còn mang thêm cả ý nghĩa kinh tế. Công ty của bố tôi đang gặp phải khủng hoảng nên cần người giúp đỡ. Và bố anh chính là sự lựa chọn tốt nhất. Còn bố anh, vì muốn thâu tóm công ty của bố tôi nên đã đẩy anh về phía tôi. Tôi không hề mong muốn cuộc hôn nhân này cho đến ngày tôi gặp anh.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi như người bị trúng sét. Thú thật thì tôi cũng có chút cảm tình với anh. Anh đẹp trai, lịch lãm, cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, đi vào lòng người khác. Mỗi lần hỏi chuyện tôi, anh đều nở nụ cười trên môi rất đẹp. Sự dịu dàng, ân cần ở anh đã khiến trái tim tôi rung lên những nhịp đập rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến lý trí thổn thức.
Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn vì ai cũng muốn tình cảm được vun đắp trước khi kết hôn. Những buổi đi chơi, những cuộc hẹn hò, tôi, đã yêu anh từ lúc nào không hay. Còn anh, anh chưa từng nói anh yêu tôi, anh thích tôi. Nhưng trước tất cả những gì anh làm cho tôi thì tôi cũng có thể ngầm hiểu rằng, anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi đã rất vui vì điều đó. Tôi đã nghĩ rằng, biết đâu cuộc hôn bị ép này sẽ có một kết thúc vô cùng tốt đẹp. Nhưng sự đời là thế, chẳng ai nói trước được chữ ngờ…
Vào một ngày đẹp trời, anh có hẹn tôi nhưng không đi một mình. Phía sau anh là một cô gái khá xinh đẹp.
- Em chào chị ạ! – Cô gái đó nhanh nhẹn cúi chào tôi rất lịch thiệp
Video đang HOT
Nhưng trước tất cả những gì anh làm cho tôi thì tôi cũng có thể ngầm hiểu rằng, anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi đã rất vui vì điều đó. (Ảnh minh họa)
Tôi mỉm cười đáp lại và đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Hiểu ý tôi, anh nhanh chóng giải thích:
- Đây là Trang, em gái nuôi của anh. Anh và Trang quen nhau trước cả khi anh quen em kia. Nhưng tình cảm của bọn anh vô cùng trong sáng và đáng được trân trọng. Hiện tại thì Trang đang ở tạm n hà anh vì chưa tìm được nhà. Trang… Vừa mới ly hôn. – Giọng anh ngập ngừng
Tôi quay ra thì thấy giọt nước mắt của Trang đang rơi rất vội trên má. Hình như bị động vào nỗi đau thì phải. Tôi vội lại gần, cầm chặt lấy tay Trang:
- Cứ coi chị như chị gái của em nhé! Chị sẵn sàng chia sẻ tất cả với em! – Tôi nói với thái độ chân thành
Dường như tôi không mấy quan tâm đến chuyện Trang đang ở cùng anh thì phải. Bởi tôi cứ tin vào những lời anh nói, tin vào những gì anh làm, cho đến ngày…
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức vô cùng long trọng, hoàng tráng. Trong hôn lễ, anh cũng phải cất lời khen ngợi dành cho chúng tôi. Nhìn ánh mắt hân hoan của anh, tôi đã nghĩ anh đang rất hạnh phúc. Đêm tân hôn, cái đêm thiêng liêng nhất ấy, cái đêm hạnh phúc nhất ấy lại biến địa ngục trần gian của chính tôi.
Còn tôi, lý trí như bị đánh cắp, sức lực cũng chẳng còn, tôi nằm bất động trên giường mà nước mắt lăn dài. (Ảnh minh họa)
Ngắm mình trong chiếc váy ngủ quyến rũ, không hiểu sao tôi lại thấy tim mình rạo rực đến thế. Đây là lần đầu tiên, tôi và anh gần nhau như vậy. Anh mở cửa bước vào, anh bước lại gần tôi, càng gần càng khiến tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Nhưng rồi:
- Cô ngủ sớm đi. Tôi sang phòng Trang đây? – Anh sẵng giọng
- Anh… Nói gì. Em không hiểu… – Tôi ấp úng
- Cô ngây thơ hay giả vờ không biết vậy. Tôi không yêu cô. Tôi lấy cô cũng chỉ vì bố tôi muốn thế mà thôi. Hơn nữa, điều kiện ông đưa ra quá hấp dẫn. Tôi vẫn có thể được ở bên cạnh Trang, người con gái tôi yêu. Nếu không vì cô ấy đã qua một đời chồng thì chúng tôi đã thuộc về nhau từ lâu rồi.
Từng câu từng lời anh nói như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Nghẹn họng, tôi không thể cất lên lời:
- Cô không biết nói gì đúng không? Bây giờ cô có đi kể chuyện này ra thì người nhục nhã vẫn chỉ là cô thôi. Tôi đi đây, không nên lãng phí một thời khắc nào khi ở bên cạnh Trang của tôi.
Anh bước đi, cười lớn tiếng như một kẻ thắng cuộc. Hóa ra tất cả những gì mà tôi được thấy chỉ là sự thể hiện của anh chứ anh chẳng hề có chút tình cảm gì với tôi. Đêm tân hôn đó, anh và Trang còn cố tình để cho tôi biết là họ đang lăn lộn, đang say đắm thế nào. Còn tôi, lý trí như bị đánh cắp, sức lực cũng chẳng còn, tôi nằm bất động trên giường mà nước mắt lăn dài. Cuộc hôn nhân không thể chấm dứt vì khó khăn của bố tôi chưa được giải quyết. Tuyệt vọng và hụt hẫng, tôi phải làm gì tiếp theo đây?
Theo Phununews