Đêm tàn của những đau thương (P.7)
Tôi là Thiệu Thiên, bắt cóc cô chỉ có duy nhất một mục đích: Cướp và hiếp…
Chờ cô tỉnh lại, đã là hơn 6h tối. Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là màu trắng lạnh của trần nhà. Sau đó là cái chùm đèn. Rồi từ từ chuyển hướng nhìn, lại bắt gặp nụ cười như có như không của một kẻ lạ hoắc.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, cô rên khẽ một tiếng vì đau, mới phát hiện bản thân mình bị trói.
Kiểu trói này…
Mặt cô bỗng chốc sa sầm, cô mà nói điều này với Thanh, có khi tất cả những gì của Thiệu Thiên sẽ bị dốc lên trong một tối.
- Đây không phải là kiểu trói thần thánh trong bộ truyện khiêu dâm của Nhật sao?- Nhếch môi đau đớn, mỗi lời nói ra, cô cảm thấy bản thân đều đau cực hạn.
Khóe môi kẻ kia giật giật.
- Cô cũng đọc hentai?
- Không…- lắc lắc đầu – Là chị họ tôi.
Cười khổ, Vỹ Thanh à Vỹ Thanh, sau khi em thoát ra khỏi đây, em cùng chị sẽ tuyệt diệt tên vô dụng kia.
- Không thú vị! – Kẻ kia bỗng chốc rũ xuống, rồi lại bình thản nhìn Diên Vỹ. – Tôi là Thiệu Thiên, bắt cóc cô chỉ có duy nhất một mục đích: Cướp và hiếp…
- Được rồi, tôi biết anh muốn có tiền, tôi sẽ cho anh, bao nhiêu cũng được.
- Không, không, tôi muốn cô bán thân cơ, đã bán thân thì bán cái gì hẳn cô biết rồi chứ?
Lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lục kia về một màu u tối.
- Anh biết tôi là ai chứ?
- Vợ của Vũ Hoàng. – Anh gật gật đầu, cười cười, gương mặt kia lộ rõ vẻ sở khanh.
- Tôi biến mất, anh ta sẽ tìm tôi.
- Thật sao? – Giọng điệu dâng lên, mỉa mai hướng thẳng về phía Diên Vỹ.
“Thật sao?” – Tất nhiên là không. Cô thừa biết anh ta sẽ không vì sự biến mất của mình mà làm cho rối trí. Thậm chí có khi anh ta còn tưng bừng mở tiệc, lôi kéo Du về và quấn lấy cậu ta. Cô không dám mường tượng, nhưng ý nghĩ đó quả thật đã xẹt qua đầu thì khó mà tắt được.
Như bắt được suy nghĩ trong đầu cô, Thiệu Thiên cười nhạt.
- Theo biểu hiện của cô, tôi đảm bảo 95% là hắn ta sẽ không đến mà cứu cô.
- Phải rồi… – Nhoẻn cười, cô nhìn người đàn ông trước mặt, tiếp tục nói: – Vậy, anh nói xem, đàn ông các anh, không, đàn ông ai chả thế nhưng Thiệu Thiên, anh có hứng thú với con gái không?
- Con gái? – Anh trừng mắt, buông một câu ngay sau đó: – Mẹ kiếp, cô vẫn còn là gái còn trinh?
Gật đầu, khóe môi giương lên lộ liễu. Anh không thích cô ta, đặc biệt kiểu châm chọc này. Thiệu Thiên cẩn thận đánh giá, rồi tin chắc chắn cô nói thật. Anh biết Vũ Hoàng là gay, anh cũng biết cô chưa một lần lên giường với Vũ Hoàng. Vợ hờ của bạn còn là xử nữ, anh tuyệt đối không thể ra tay. Huống hồ, đàn bà anh ghét nhất hai từ “trinh trắng”. Tại sao cô ta biết? Anh tiến gần, nâng cằm cô lên rồi siết mạnh.
- Sao cô nghĩ tôi không muốn?
- Một kẻ không thích máu, tự khắc sẽ tránh xa con gái.
- Sao cô biết tôi không thích máu?
- Vì vừa nãy, khi anh nói với thuộc hạ đánh một nạn nhân nào đó, tuyệt đối không để lại vết máu.
- Cô nghe được?
Video đang HOT
- Thanh đã sớm giáo dục tôi với thuốc mê. Tôi bị bắt cóc lần này không phải lần đầu.
- Thanh? Ý cô là Nguyễn Vỹ Thanh? – Tia nhìn lóe lên, sáng lạnh, Thiệu Thiên vui vẻ buông cô ra, nhàn nhạt mở lời. – Tôi không cần con gái.
- Vậy nói cho tôi nghe, ai là người sai anh bắt cóc tôi?
Cô ngồi dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào Thiệu Thiên. Anh ái ngại cười cười. Suy xét một lúc, lại lấy điện thoại ra, nhấn nút và khi bên kia nhấc máy, anh bắt đầu mở lời bằng nụ cười khoái chí:
- Vũ Hoàng, cậu quả là một thằng đàn ông kém cỏi!
Cô mở tròn mắt trước cái tên được xướng ra. Thiệu Thiên thong thả bật loa ngoài, cố ý hướng về phía cô, cho cô nghe thấy giọng của “người chồng”, mà đáng ra lúc này anh ta phải cuống cuồng lên tìm cô.
- Ý cậu là gì, Thiên? – Giọng Hoàng có chút gắt gỏng, không dưng gọi cho anh rồi buông một câu chửi thẳng, cảm giác này rất tệ.
- Cậu giao cho tớ một con đàn bà trinh trắng mà được sao?
- Ai?- Suy ngẫm, bất chợt mắt anh mở lớn. – Ý cậu là Diên Vỹ, cô ta vẫn còn là con gái?
- Không chỉ còn là con gái, mà còn là đệ nhất trong trắng, đồ đần, cậu biết tôi căm ghét trinh nữ thế nào cơ mà!
- Không thể nào.- Giọng anh thoáng chút sửng sốt. – Cô ta đã từng yêu.
- Yêu đâu có nghĩa là lên giường? Rút cục cậu đòi tôi bắt cóc cô ta hẳn một tuần, làm cái thá gì cơ chứ? Lôi Du về làm trò đó cho thỏa ư?
“Lôi Du về chắc?” – Trong não cô xẹt qua một ý nghĩ. Chuyện này, việc bắt cóc cô, và việc anh ta nhờ cô làm lần trước, liệu có khi nào liên quan đến nhau? Không thể, không thể nào…
Chẳng nhẽ Vũ Hoàng muốn khai chiến với cô? (Ảnh minh họa)
Lắc lắc đầu, mắt cô ráo hoảnh, trống rỗng nhìn về phía trước. Tai ù ù cạc cạc, loáng thoáng và ba câu đối thoại của hai gã đàn ông khốn nạn.
- Chết tiệt! – Hoàng dập máy sau khi nói xong câu đó, Thiệu Thiên cũng lẳng hẳn chiếc điện thoại vào tường. Lực va đập khiến màn hình điện thoại nứt toác.
Nứt toác, giống như trái tim rỉ máu của cô. Trái tim lắm sẹo của cô một lần nữa nứt ra, một lần nữa rỉ máu… Vì một thằng đàn ông cô đáng lẽ ra cô phải chấm dứt ngay từ khi bắt đầu.
- Anh có biết một con đàn bà có thể làm gì không? Khi tất cả đã trở nên căm thù?
- Sao?
- Mọi phụ nữ quanh tôi đều vác cái sứ mệnh trả thù, thật tuyệt vời vì tôi đã gia nhập cái binh đoàn khủng khiếp ấy.- Cười, Diên Vỹ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tàn nhẫn cùng cực.
- Tôi mong ngóng điều đó. Kịch hay để xem đấy! – day day trán, Thiệu Thiên nhắm mắt rồi ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói cho cô.
Giãy mình ra khỏi cơn đau ê ẩm, cô gái trẻ cười cười.
- Tôi tá túc ở đây một đêm, sáng mai sẽ kêu người đến đón.
- Ok.
***
Trong bóng đêm tàn tạ, Diên Vỹ mỉm cười. Cô cảm thấy thật tốt đẹp, còn chưa cầm lên, làm sao có thể hạ xuống? Thật tốt khi cô không cầm lên. Cô nhớ rằng đã có một thời cô từng vì nụ cười trong nắng mà say đắm nhưng sau đó, cơn giông đến và rạch nát nụ cười đó. Bật cười, cô lặng lẽ đứng lên và khoác áo vào. Bước chân mong manh trên nền đá hoa cương lạnh ngắt.
Dừng lại trước một căn phòng lớn, cô thầm đoán có lẽ đây là phòng của Thiệu Thiên. Không đẩy cửa vào, dợm quay lưng, chợt có tiếng nói gay gắt phát ra từ sau cánh cửa.
- Chết tiệt!
Là phòng cách âm, vẫn còn nghe được những lời như thế, ắt hẳn anh ta đang gào thét dữ dội lắm nhưng cô không quan tâm, tiếp tục bước đi thì cánh cửa sau lưng bật mở. Nép vội vào bên cạnh cánh cửa. Thật may mắn là cánh cửa khi mở lại hướng phía bên ngoài. Thiệu Thiên ra khỏi cửa cũng không đóng vào, đi thẳng qua hành lang, bước chân chắc nịch và nhanh chóng hướng về… phòng nghỉ của cô sao?
Nhanh chóng bắt theo bước chân của Thiệu Thiên, cô quyết định không trốn tránh mà nắm lấy tay áo hắn. Quay người lại, đối diện với gương mặt của Diên Vỹ, hắn chậm rãi đổi thái độ, khóe miệng nhếch một chút, rồi hỏi.
- Đi đâu? Tôi đang định tìm cô.
- Chuyện gì sao?
- Tôi phải bắt cóc cô thêm năm ngày nữa. – Hắn chẳng giấu diếm, cũng bình tĩnh nói tiếp: – Tôi sẽ cho cô sung túc trong năm ngày này.
Diên Vỹ cười. Nụ cười nở rộng, rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp. Vũ Hoàng muốn khai chiến với cô? Thật sự muốn khai chiến với cô sao? Mới đây thôi, mới đây thôi anh ta còn là người đề đạt trăng mật, mới đây thôi còn mang cô đi viện, chăm sóc cho cô một đêm. Được, cô chấp nhận. Ngoại trừ việc chạy trốn, cô còn có thể đối đầu. Không chỉ đối đầu, cô còn có thể dẫm bẹp đối thủ dưới chân.
Cảm nhận cô biến đổi tâm tình nhưng lại không ngờ cô nở nụ cười tươi tắn đến thế. Có chút sửng sốt nhưng anh không kinh ngạc quá lâu. Sau khi Thiệu Thiên đi khuất, cô cũng trở về phòng, vò vạt áo, chợt thấy trên tay mình ươn ướt.
Nước mắt! Cô kinh ngạc nghĩ thầm, khinh bỉ bản thân vì lý do không đâu mà khóc. Nhưng, chỉ là khóc thôi, cô đâu có yếu đuối. Cô có quyền đau khổ cơ mà!
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.6)
"Tôi yêu anh ấy nên van xin cô, đừng bao giờ làm anh ấy vì cô mà bận lòng".
Diên Vỹ gặp lại Du trong một quán café nhỏ. Nơi đây tĩnh lặng và tịch mịch, chỉ có đôi ba vị khách trong quán. Du xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt thắt hờ và quần bò xanh đậm. Đôi mắt cô hướng cái nhìn lên mái tóc cậu, bù xù mà vẫn rất đẹp đẽ.
- Chào cậu.- Diên Vỹ gật đầu, mỉm cười. Mắt xanh lá xoáy vào mắt nâu trầm một tia tàn nhẫn.
Đón nhận được cái nhìn ác ý của cô, Du cũng chỉ mỉm cười hờ hững. Cậu không cảm thấy cô là một áp lực đối với tình yêu của mình, nhưng cậu cảm thấy cô nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức nào ư? Đến mức tàn nhẫn. Cậu vẫn còn đi học, những người cậu tiếp xúc không đủ nhiều để có thể gọi là có kinh nghiệm. Trước mặt cô, cậu giống như kẻ kém cỏi. Chỉ có trong tình yêu, tình yêu là cậu may mắn hơn cô thôi.
- Chào chị, chị đợi tôi lâu chưa?
- Cũng không lâu lắm, tôi chỉ thắc mắc, không biết cậu mang tôi ra đây có việc gì thôi.
- Không... tôi chỉ muốn thay mặt Hoàng thôi...- Cậu từ tốn lắc đầu, mái rũ xuống, nét cắt tinh tế trên mái tóc cậu khiến cậu đẹp như tài tử. Diên Vỹ mỉm cười.
- Cậu nói đi, tôi nghe đây.
- Tôi hy vọng chị đừng xen vào đời tư của anh ấy nữa, cũng đừng cố gắng khiến anh ấy rối trí. Anh ấy có tự do, anh ấy không yêu chị, thực sự không yêu chị. Nên hãy để anh ấy làm những gì mình muốn. Việc chị hành động dại dột như uống rượu và cảm mạo đã khiến anh ấy lưu tâm. Đó không phải điều tốt, sao chị phải làm như thế?
- Là anh ta kêu cậu gặp tôi và nói những lời này? - Khoanh tay, nhếch mép, Diên Vỹ lãnh đạm nhìn cậu.
- Không, tôi thấy thật chán nản trong buổi hẹn hò vào cái ngày cô ở viện.
- Cậu là con trai?
- Tất nhiên.
- Và cậu so đo với một cô gái bị bệnh sao? Cậu định nói tôi ích kỉ còn cậu thì không à?
- Ý tôi không phải vậy. - Du tựa vào lưng ghế, cau mi rồi khoanh tay nhìn Diên Vỹ. Dưới cái nhìn lạnh lẽo của cô, người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
- Vậy ý cậu là gì?
- Tôi chỉ muốn cô mặc kệ anh ấy thôi. Cô không thấy quy tắc của những ngày hẹn hò là thứ 3 và thứ 6 rất quá đáng hay sao?
- Cậu biết không...? - Cô chậm rãi đưa lên môi ly sữa nóng, thong thả câu chuyện: - Tôi là đứa con gái không có hạnh phúc. Đã kết hôn với một kẻ không thể yêu tôi, đã đem tự tôn của mình hạ xuống dưới đất, vậy mà cậu định cưỡi lên đầu tôi sao? Cậu nói tôi ích kỉ, thế cậu đã bao giờ đối mặt với sự suy sụp của một tập đoàn chưa? Đã bao giờ cậu phải bình tĩnh trước mặt đối tác và đưa ra điều kiện có lợi nhất cho bản thân dù cậu không có gì, và đánh đổi bằng cả trái tim mình chưa? Đã bao giờ cậu hoảng loạn trong bóng đêm, cũng đã bao giờ cậu mở mắt ra chỉ vì mơ rằng, cậu đã giết rất nhiều người chưa? Cậu có biết cảm giác bò dưới đất để cứu lấy mạng sống của mình không? Tôi đoán là không. Cậu đã quen với sự sở hữu, cậu cho rằng cậu có khả năng sở hữu Vũ Hoàng, tùy cậu thôi. Nhưng cậu ở đây và lấy danh nghĩa gì để nói chuyện với tôi? Trong khi, như cậu thấy đấy, tôi là vợ của anh ta, là người phụ nữ có sắc, có tiền, có quyền, còn cậu? Có khác gì một cậu công tử ẻo lả chỉ trông chờ vào một thằng người yêu ngu ngốc không? Tự nhìn nhận lại bản thân đi, trước khi mở mồm nói với tôi hai chữ tư cách!
Chưa bao giờ Hoàng Diên Vỹ là một kẻ nhu nhược... (Ảnh minh họa)
Cô mỉm cười, từ tốn. Cách cô nói những câu trên rất chậm rãi, rất bình thản. Nhưng ánh mắt cô, chúng cho cậu hiểu rằng, cô đang khạc nhổ vào cậu những lời lăng mạ nhẹ nhàng nhất. Và cả cái cách đáp trả quá đỗi bình dị khiến Du cảm thấy mình thật sự kém cỏi.
Đó không phải là điều cậu muốn. Việc nhận lấy sự sỉ vả từ vợ của người yêu. Nhưng cậu nhìn thấy giá trị của mình. Giá trị của cậu trong cuộc đời cậu và Hoàng quá khác so với giá trị của cô. Diên Vỹ tinh tế quan sát gương mặt cậu, bình thản nhếch môi. Có lẽ cô đã khiến cậu ngây ra rồi, nhưng nếu không nói thẳng, thì cô đâu có khả năng đến bên Hoàng, càng không có khả năng thành vợ anh.
Chưa bao giờ Hoàng Diên Vỹ là một kẻ nhu nhược. Cô có thể câm lặng, có thể không đòi hỏi, nhưng cô không để cho bản thân mình bị một nhóc con lăng mạ và cảnh cáo cô. Xách túi đứng lên, cô xoay người. Lại nghe thấy tiếng cậu lầm bầm phía sau.
- Tôi yêu anh ấy, nên van xin cô, đừng bao giờ làm anh ấy vì cô mà bận lòng.
Và khi nhìn cậu đang gục mặt xuống bàn tay mình, thân ảnh mạnh mẽ và xinh đẹp của cô ánh lên trong nắng chiều tàn.
Khẽ cười, Vỹ đi khuất.
***
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Diên Vỹ quăng mình xuống bể, khoát tay thoải mái và nhẹ nhõm. Nước tràn vào tai và mũi cô nhưng cô mặc kệ, tiếp tục lao mình trong bể. Trong đầu cô chỉ có sự nực cười cay đắng. Nguyễn Thanh Du dựa vào cái gì để chất vấn cô? Đòi thay mặt Hoàng ư? Thật ngớ ngẩn, cô mới là vợ anh, có thể không có tình yêu nhưng quyền lợi và trách nhiệm của cô tuyệt đối không thể bị san sẻ. Chừng nào cô còn là vợ của Vũ Hoàng, chừng đó cô mới là kẻ chủ động.
Trồi lên khỏi mặt nước, cô ngước nhìn mái vòm bằng kính trong suốt, bắt gặp màu xanh bầu trời. Nằm ngửa ra, cô thư thái khoát tay, nhẹ nhàng để bản thân cứ lập lờ trôi đi.
Trong đôi mắt màu lục kia, chỉ in hằn màu xanh của trời. Màu bất diệt.
Bỗng chốc, cô lẩm bẩm:
- Rõ ràng là màu tím, sao lại hóa thành màu xanh? Đúng là mắt người đôi lúc cũng thật có vấn đề!
- Trời, cô biết rõ ràng đó không phải là do mắt người mà.- Có tiếng nói vang ngay phía sau cô. Cô quẫy chân, chỉnh lại tư thế đứng trong nước, nheo mắt nhìn về phía người vừa cất tiếng nói.
Nơi này là khu bể bơi riêng của Vũ Gia, kẻ vào được đây không phải tầm thường nhưng hắn ta là ai? Hắn đứng ngược sáng, trong mắt cô chỉ có vóc người cao ráo và lạnh lẽo, tuyệt nhiên không nhìn được cảm xúc trên gương mặt người kia.
- Anh là ai? - Chậm rãi lên tiếng, cô bắt đầu đoán mò về người đàn ông này. Không tốt lắm, tư liệu về Vũ Hoàng cô chưa một lần cập nhật, không thể đoán ra hắn là ai trong số những người bạn tai tiếng của anh ta.
- Tôi là Thiệu Thiên. - Cười cười, anh nhàm chán nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Anh không thích những cô gái như cô ta. Anh ngửi được mùi lạnh nhạt, cũng nếm được sự sắc sảo suy tính trong ánh mắt kia và trên tất cả, anh cảm thấy cô ta trầm lặng. Không chỉ trầm lặng, mà còn rất khôn ngoan. Thiệu Thiên là một cái tên có sức nặng, dù ở bất cứ phương diện nào đều dính dáng đến người đàn ông này. Chính anh cũng cảm thấy khả năng của bản thân, luôn đặt tự tôn lên hàng đầu. Nói thế, không có nghĩa rằng, anh chưa từng nếm mùi bị vùi dập.
Anh cười nhàn nhạt trong tâm tưởng, xưa nay, chưa một người đàn bà nào làm cho anh thấy khác biệt cả, kể cả người đàn bà trước mặt.
- Thiệu Thiên? À, ra anh là Thiệu Thiên. - Khoát nước, cô bình thản lên bờ, rồi kéo khăn tắm quấn quanh mình. Bốn mắt giao nhau, đều hằn rõ sự cao ngạo.
- Cô có muốn hỏi gì không? Hay để tôi nói luôn mục đích của mình?
- Tôi mong chờ đấy, anh nói xem. - Lau lau tóc, mắt cô nheo lại, một lần nữa đánh giá người đàn ông trước mặt.
- Tôi đến để bắt cóc cô.
Mày cô nhíu lại, đôi mắt màu lục hơi khép, bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.
- Tôi không hiểu mấu chốt vấn đề.
- Dù là gì đi chăng nữa thì tôi cũng phải mang cô về đã. - Hắn khoắt tay, hai người đàn ông lực lưỡng không hiểu đã ở sau cô từ lúc nào. Bịt miệng cô bằng khăn tẩm thuốc mê, rồi nhấc cô lên. Trong đầu cô lại mơ mơ màng màng.
Đây là lý do gì đây?
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.5) Hoàng bỗng nhận ra, cô gái đang sống cùng anh dường như không quen ở gần đàn ông. Cô xác định mình không nghe nhầm. Chắc chắn là cô không nghe nhầm. Anh khẳng định anh không say, mùi rượu không tỏa ra, trừ phi cô ảo giác, do uống bia nên cô ảo giác? Lấy tay đập vào trán thật mạnh để...