Đêm tàn của những đau thương (P.14)
Dính dáng đến anh là sai lầm duy nhất của cô, cô sẽ không để sai lầm sinh thêm sai lầm khác.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, trong lòng Hoàng cảm thấy hao hụt rất nhiều. Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng trong trí nhớ, lại loáng thoáng cảm nhận được đớn đau. Đớn đau nơi nào không rõ, nhưng đầu anh thì nhức như búa bổ.
Quay sang bên cạnh, thấy dưới đất nệm đã cất gọn, Diên Vỹ chắc đã đi từ lâu. Bất chợt thấy tờ giấy cô đặt trên chiếc bàn để đèn ngủ, anh cầm lên, môi nở nụ cười mang vài phần cảm tạ và áy náy.
“Trà giải rượu đun rồi, uống nhé! Tay bị thương, nhớ băng đấy!”
Tay?
Anh nhìn bàn tay mình, quả có vết thương thật, hình như là vết cắm của thủy tinh. Cúi xuống ga trải giường, thấy có máu, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ thấy áy náy vì chắc đêm qua đã đập phá không ít đồ.
Anh không nhớ về ngày hôm qua một cách trọn vẹn. Chỉ nhớ lúc mình ngồi ở bar, thì Thiệu Thiên gọi đi uống rượu, anh cũng nói luôn cho Thiệu Thiên biết mình ở đâu. Không nhớ anh uống bao nhiêu chén, nhưng anh nhớ có một cú điện thoại gọi đến khiến tình cảm của anh về cha mẹ cùng Tuyên vỡ vụn.
“Hoàng à, là mẹ đây.”
“Mẹ ạ? Mẹ gọi có việc gì không?” Hoàng ngạc nhiên khi nghe giọng người gọi đến. Anh ngừng uống rượu giây lát rồi đi ra ngoài nói chuyện.
“Chả là chuyện bữa ăn… mẹ xin lỗi vì không ngăn cản Thư.”
“Mẹ à” mai mỉa, Hoàng cười “Mẹ đâu có lỗi, dì ấy mới là người có lỗi. Mẹ không cần xin lỗi con. Con mới cần xin lỗi.”
“Không, là mẹ không… Nhưng…” – Bà ngập ngừng.
“Dạ, mẹ nói đi!” – Hoàng dịu giọng, dù sao đó cũng là mẹ anh, người mẹ anh yêu thương và muốn bên cạnh biết bao lâu nay. Anh có thể bình an nói chuyện với bà thì đau đớn chiều nay chắc chắn sẽ tan biến.
“Con à… con thật sự không thể cùng Diên Vỹ sinh một đứa con được sao?”
“Mẹ nói gì cơ?” – Mặt anh tối sầm, yêu thương cùng kính mến vừa nãy chỉ bởi câu nói này mà thành hư không.
“Mẹ muốn có cháu, Diên Vỹ cũng là cô gái mẹ chọn cho con. Mẹ biết thế này là quá đáng, nhưng nếu con không làm được, có thể dùng đến các biện pháp y khoa hiện đại.”
“Ý mẹ là thụ tinh nhân tạo?” – Anh gằn giọng, nửa muốn buông tiếng cười trống rỗng, lại nửa muốn hét vào mặt bà.
“Phải…”
“Xin lỗi mẹ, con không nghĩ, chưa bao giờ con nghĩ rằng, mẹ có thể tàn nhẫn đến thế.” Anh dập máy. Không nói không rằng lẳng điện thoại vào tường. Anh muốn hét, muốn đánh nhau, muốn gây gổ. Mẹ không biết Diên Vỹ còn là con gái, bà có thể giết chết sự trong trắng của cô chỉ để sinh con cho anh ư? Sinh cháu cho họ ư?
Anh và cô muốn giải thoát cho nhau. Anh không biết lí do gì cô lại đòi ở bên anh một năm. Cho đến cách đây mấy ngày anh mới biết cô chỉ ở bên anh một năm, họ sẽ thoát khỏi nhau, anh không cần biết lí do, chỉ cần có thể vui vẻ tạm biệt và nói hẹn gặp lại là đủ rồi. Bây giờ, mong muốn giữa anh và cô sẽ nảy sinh ra một đứa con, buộc trách nhiệm của cả hai vào với nhau ư?
Anh không thể!
Không thể.
Trên tất cả…
Anh đau đớn vì chính mẹ cũng đã quay lưng lại với linh hồn của mình.
Hoàng mân mê tờ giấy một cách vô thức. Đêm hôm qua, cuộc điện thoại lạnh lẽo, tất cả đều là thứ khiến anh đâm đầu vào rượu. Chỉ là rượu không đủ để quên.
—
Vỹ cầm viên thuốc tránh thai khẩn cấp một lúc, rồi cười nhạt. Đem thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, cô cay đắng khóc thầm. Dính dáng đến anh là sai lầm duy nhất của cô, cô sẽ không để sai lầm sinh thêm sai lầm khác. Nếu như vì sai lầm của ngày hôm qua mà cô mang thai, cô không thể, không thể làm được. Ràng buộc anh một năm, đối với cô mà nói đã là cả một cực hình rồi.
Nếu như sinh ra đứa nhỏ, để nó ngơ ngác giữa cuộc đời, hỏi cô ngây thơ rằng “Bố đâu?” cô không thể chịu nổi, cũng không biết phải làm thế nào.
Video đang HOT
Ràng buộc anh một năm, đối với cô mà nói đã là cả một cực hình rồi (Ảnh minh họa)
Cô khát khao có một đứa con nhưng không phải với anh. Không phải với người đàn ông suốt đời chỉ có thể yêu một người đàn ông khác. À không, phải là không thể với người cô yêu mà không yêu cô thì đúng hơn. Trách nhiệm cùng mối liên hệ huyết thống sẽ tước đi tất cả. Tự do, tình yêu, và hy vọng.
Cô chọn từ bỏ còn hơn là chìm đắm trong những ảo tưởng của mình.
Nuốt viên thuốc xuống, cảm thấy bản thân nhẹ hẫng.
Thật may cô chưa có con. Cô sẽ không cảm thấy tội lỗi, chỉ là ngăn cản thời gian sinh linh bé bỏng của riêng cô đến muộn chút xíu thôi mà.
Cô quyết định dù thế nào thì mấy ngày nữa cũng nên đi kiểm tra lại. Cẩn tắc vô ưu.
…
Thời gian không nhanh không chậm đi qua.
Về đến nhà đã hơn 8h tối.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Còn đau đầu, xin lỗi, hôm qua tôi làm loạn phải không?”
“Đi uống nước, tiện tay gạt sạch đồ đạc. Tôi biết ơn anh lắm.”
“Hầy, xin lỗi rồi mà, cả chuyện chiều qua nữa, bữa ăn…”
“Bỏ đi, tôi cũng đâu phải vợ anh thật đâu.”
Cô thủng thẳng đáp. Không nhận ra trong giọng nói mình phảng phất chua cay. Đối phương là anh cũng không nhìn ra khác biệt. Cô luôn luôn xa cách. Giữa cô và anh, khoảng cách là thứ thiết yếu nhất.
Hoàng tự nấu bữa ăn cho mình. Bấy lâu nay, luôn là cô nấu, nhưng hôm nay cô không xuống bếp. Cũng không về phòng ngủ,mà lại thu lu trong thư việc. có gọi cửa cũng chỉ nghe cô nói anh cứ ăn trước.
Ngồi trong phòng, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Cơn đau nhức chưa tan, cô lại quá mỏng manh. Lúc nãy tắm mới nhận ra cổ tay mình có vết bầm, tím lại, tụ máu thành một màu xám ngoét xấu xí.
Vỹ không ngại xấu, chỉ ngại nghe anh hỏi.
—
Lại hai tuần trôi qua.
Tần ngần đứng trước hiệu thuốc, cô không chắc mình nên mua que thử không. Dù đã uống thuốc, nhưng dẫu sao vẫn cần kiểm tra lại.
Mang theo chiếc túi đen đựng 3 que thử, cô vào WC trong khách sạn gần đó rồi kiểm nghiệm.
“Một vạch! May quá!” – Gục mặt xuống tay, cô thở phào. Tóc xõa xượi che đi gương mặt cau lại, không biết tâm trạng của cô đau đớn hay hạnh phúc. Nhưng quả thật lòng cô thanh thản.
Giống như nếu cô có đứa nhỏ, nó sẽ là một mối nợ lương duyên cay đắng nhất vậy.
Bước ra khỏi WC, bất thần, cô sững bước.
Người vừa bước vào, có phải là Du không? Trái tim cô mach bảo rằng đó là cậu, mà không, vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, cùng mái tóc chỉn chu đó chính xác là cậu. Quần áo đôi chút xộc xệch nhưng bước đi chắc và chậm đó chỉ có mình cậu.
Cô muốn tiến đến rồi hỏi cậu tại sao lại ở đây, vừa dợm bước, lại quyết định đứng lại. Vì ngay phía sau Du, Vỹ thấy Hoàng.
Tiếng lòng lại rơi tõm xuống vực sâu không đáy, đau buốt lan toàn thân. Vỹ mỉm cười.
Phải rồi… cô mới là người nói sẽ để anh tìm Du.
Chỉ là, có phải lúc này hay không?
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.13)
"Cuộc sống cũng như một vụ hiếp dâm, nếu như không chống lại được, hãy hưởng thụ."
"Thịch...!" - Tiếng tim đập mạnh, rồi cảm giác như linh hồn rơi tõm xuống bể sâu. Vỹ cười. Nuốt lấy cảm giác run rẩy và đau đớn, cô tiếp tục công việc.
- Du!
- Tôi không phải Du, tôi là Diên Vỹ, là vợ anh! - Cô bực bội đáp lại, mạnh tay giật áo anh ra, lật anh lại để cởi nốt chiếc áo.
- Vợ à?- Anh mở mắt, mơ màng nhìn cô, rồi như nghĩ ra điều gì đó, bỗng mỉm cười. - Vợ có phải là thứ giúp tôi đẻ con không nhỉ?
- Thề rằng, nếu lúc này là tôi của cách đây năm năm, tôi sẽ cho anh một bài học vì coi phụ nữ như một cái máy sinh đẻ. Nhưng bây giờ thì không, dù sao anh cũng đang say! - Cô lầm bầm trong giọng nói, chỉ vừa đủ cho mình nghe thấy, giật áo anh xong rồi, vừa định đứng lên thì bị kéo lại.
Lực tay đủ mạnh khiến cô mất thăng bằng và ngã lên người Hoàng.
Xương chậu và xương sườn cô đập thẳng vào cạnh giường, chỉ có một phần người vắt lên người Hoàng. Cảm giác đau đớn xông thẳng đến từng tế bào.
- Đồ điên, anh làm cái gì vậy? - Rơm rớm nước mắt, cô ôm lấy người mình rồi thoát khỏi anh, hậm hực quay đi lại bị anh kéo lại, một tay không đủ siết lấy cô, anh dùng cả hai cánh tay, rồi chân, quặp cô vào.
Tiếc là người say nên thứ anh ôm được chỉ là cánh tay phải và quặp lấy chân phải của cô.
Lắc đầu, cô tìm cách gỡ mình ra, rồi ngay ngắn nằm bên cạnh anh.
***
Cô đã từng suýt giống anh, căm hận một nửa thế giới. Cô thích con gái nhiều hơn, ngay cả với anh, cô cũng không thể thoải mái được. Bên cạnh anh, ngủ cạnh anh, sẽ có người nghe thấy nhịp đập vội vã của trái tim cô cùng hơi thở nặng nề căng thẳng. Ở bên anh, cô cảm thấy thoải mái nhất là lúc anh đang ngủ.
Nhìn mi mắt nhắm chặt, Vỹ cười. Đột ngột, đôi mắt kia mở to, u mê trong nỗi đau buốt. Ánh nhìn đó rõ ràng không dành cho cô nhưng ám ảnh đến không ngờ.
- Các người muốn tôi bình thường? Các người muốn có cháu, được, thì có! - Anh gằn giọng. Mùi rượu nồng nặc qua hơi thở.
Cô kinh ngạc... "chuyện gì vậy?". Chưa kịp định thần, ngay lập tức, cô đã bị anh tóm gọn.
- Diên Vỹ, thật phiền cô sinh cho tôi một đứa con... - Rõ ràng anh mất lý trí, tất cả lý trí đều bị rượu cùng lòng căm hận đánh bại.
Sợ hãi, cô vùng mình thoát khỏi anh nhưng không thể.... Sức nặng đó đè lên khiến cô khó nhúc nhích và hình như, thứ rượu kia làm anh hăng máu, dùng toàn lực để kiểm soát thân hình cô.
Cô yêu anh. Nếu là thuộc về anh theo hình thức này, bình thường cô sẽ không làm, nhưng hôm nay, cô sẽ...
Chỉ đêm nay thôi, ngày mai tỉnh dậy, tất cả đau đớn sẽ đổ xuống. Diên Vỹ lại đứng lên, trở thành người phụ nữ tàn nhẫn và ngoan độc. Người khiến anh hành hạ cô là gia đình anh phải không? Vậy thì cô sẽ trả lại, trả lại cho họ cảm giác bị đè nén, bị áp lực, thậm chí là cưỡng bức. Về cả thể xác lẫn tinh thần.
Kịch liệt đi qua, cô chịu đau đớn trong một khoảng thời gian không dài. Nhưng, cô không biết cái nào đau hơn. Khi anh xé rách thân thể cô thì vết thương đó đau hơn hay lòng cô đau hơn? Cô không rõ, chỉ biết rằng tiếng lòng cô lạnh ngắt, trống rỗng, gõ vào rồi còn thấy dư âm khô khốc.
Nhìn máu dây dưới ga giường. Im lặng.
Đứng dậy, sửa lại tư thế của anh thật cẩn thận, cô mới trải nệm ra. Sau đó ra ngoài đập vỡ cốc chén. Một lúc sau, mang theo mảnh vỡ vào phòng. Tự tay cầm bàn tay chồng mình, cô găm thẳng miếng thủy tinh vào giữa lòng bàn tay, cũng áp tay mình vào bàn tay anh. Máu chảy ra, hòa quyện vào nhau. Màu đỏ loang lổ xuống nệm.
Máu đã hòa vào nhau rồi, chỉ là họ không thuộc về nhau.
Tạo xong hiện trường, cô mới dọn dẹp, rồi đi ngủ.
***
Khi anh xé rách thân thể cô thì vết thương đó đau hơn hay lòng cô đau hơn? (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, trong lòng Hoàng cảm thấy hao hụt rất nhiều. Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu nhưng trong trí nhớ, lại loáng thoáng cảm nhận được đớn đau. Đớn đau nơi nào không rõ nhưng đầu anh thì đau nhức như búa bổ.
Quay sang bên cạnh, thấy dưới đất nệm đã cất gọn, Diên Vỹ chắc đã đi từ lâu. Bất chợt thấy tờ giấy cô đặt trên chiếc bàn để đèn ngủ, anh cầm lên, môi nở nụ cười mang vài phần cảm tạ và áy náy.
- Trà giải rượu đun rồi, uống nhé! Tay bị thương, nhớ băng đấy!
Tay?
Anh nhìn bàn tay mình, quả có vết thương thật, hình như là vết cắm của thủy tinh. Cúi xuống ga trải giường, thấy có máu, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ thấy áy náy vì chắc đêm qua đã đập phá không ít đồ.
Anh không nhớ về ngày hôm qua một cách trọn vẹn. Chỉ nhớ lúc mình ngồi ở bar thì Thiệu Thiên gọi đi uống rượu, anh cũng nói luôn cho Thiệu Thiên biết mình ở đâu. Không nhớ anh uống bao nhiêu chén nhưng anh nhớ có một cú điện thoại gọi đến khiến tình cảm của anh về cha mẹ vàTuyên vỡ vụn.
***
- Hoàng à, là mẹ đây!
- Mẹ ạ? Mẹ gọi có việc gì không? - Hoàng ngạc nhiên khi nghe giọng người gọi đến. Anh ngừng uống rượu giây lát rồi đi ra ngoài nói chuyện.
- Chả là chuyện bữa ăn... mẹ xin lỗi vì không ngăn cản Thư.
- Mẹ à! - Mai mỉa, Hoàng cười. - Mẹ đâu có lỗi, cô ấy mới là người có lỗi. Mẹ không cần xin lỗi con. Con mới cần xin lỗi.
- Không, là mẹ không... Nhưng...- Bà ngập ngừng.
- Dạ, mẹ nói đi! - Hoàng dịu giọng, dù sao, đó cũng là mẹ anh, người mẹ anh yêu thương, muốn bên cạnh biết bao lâu nay. Anh có thể bình an nói chuyện với bà thì đau đớn chiều nay chắc chắn sẽ tan biến.
- Con à... con thật sự không thể cùng Diên Vỹ sinh một đứa con được sao?
- Mẹ nói gì cơ? - Mặt anh tối sầm, yêu thương cùng kính mến vừa nãy chỉ bởi câu nói này mà thành hư không.
- Mẹ muốn có cháu, Diên Vỹ cũng là cô gái mẹ chọn cho con. Mẹ biết thế này là quá đáng, nhưng nếu con không làm được, có thể dùng đến các biện pháp y khoa hiện đại.
- Ý mẹ là thụ tinh nhân tạo? - Anh gằn giọng, nửa muốn buông tiếng cười trống rỗng, lại nửa muốn hét vào mặt bà.
- Phải...
- Xin lỗi mẹ, con không nghĩ, chưa bao giờ con nghĩ rằng, mẹ có thể tàn nhẫn đến thế! - Anh dập máy. Không nói không rằng lẳng điện thoại vào tường. Anh muốn hét, muốn đánh nhau, muốn gây gổ. Mẹ không biết sao, Diên Vỹ còn là con gái, có thể giết chết sự trong trắng của cô chỉ để sinh con cho anh ư? Sinh cháu cho họ ư?
Anh và cô muốn giải thoát cho nhau. Anh không biết lý do gì cô lại đòi ở bên anh một năm. Cho đến cách đây mấy ngày, anh mới biết cô chỉ ở bên anh một năm, họ sẽ thoát khỏi nhau, anh không cần biết lý do, chỉ cần có thể vui vẻ tạm biệt và nói hẹn gặp lại là đủ rồi. Bây giờ, mong muốn giữa anh và cô sẽ nảy sinh ra một đứa con, buộc trách nhiệm của cả hai vào với nhau ư?
Anh không thể!
Không thể.
Trên tất cả.
Anh đau đớn, vì chính mẹ, cũng đã quay lưng lại với linh hồn anh.
Hoàng mân mê tờ giấy một cách vô thức. Đêm hôm qua, cuộc điện thoại lạnh lẽo, tất cả đều là thứ khiến anh đâm đầu vào rượu. Chỉ là, rượu không đủ để quên.
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.12) Lần đầu tiên trong đời, cô có thể chạm vào anh với tư cách một người vợ. Trong bữa ăn, khi câu chuyện diễn ra đang vui vẻ, bản thân Hoàng bắt đầu thả lòng thì Thư, người em dâu của anh bắt đầu xới tung mọi chuyện. Một cách ác ý. - Chị và anh chưa có tin vui sao? Em và...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn

Chồng cũ chuẩn bị tái hôn, tôi bất ngờ đến sốc khi biết vợ sắp cưới của anh ta là ai

Nghe nhân tình nói một câu trong bữa tối, tôi hối hận vì đã lầm lỡ suốt 5 năm

Tôi chỉ mong một lần bố tặng quà 8/3 cho mẹ
Có thể bạn quan tâm

Canada: Lãnh đạo mới của đảng Tự do cầm quyền cam kết bảo vệ chủ quyền và phát triển kinh tế
Thế giới
19:19:57 10/03/2025
Xuất hiện với khuôn mặt căng phồng tại Paris, Lâm Tâm Như 49 tuổi lại bị mỉa mai: Thư Kỳ "nuốt trọn" hào quang
Sao châu á
19:16:34 10/03/2025
Vụ xe limousine 'chở người' trên nắp capo ở Hà Nội: Tạm giữ tài xế ô tô
Pháp luật
19:13:39 10/03/2025
Thu Quỳnh lên tiếng về chi tiết nhầm thoại trong phim "Cha tôi, người ở lại"
Hậu trường phim
18:03:46 10/03/2025
Khoảnh khắc cậu bé núp sau bức tường khiến gần 2 triệu người thót tim hồi hộp
Netizen
18:01:43 10/03/2025
"Cha tôi, người ở lại" tập 10: Việt bị côn đồ hành hung, bố ruột đến cứu
Phim việt
17:18:17 10/03/2025
Phía Anh Trai Say Hi chính thức lên tiếng về văn bản lan truyền có nội dung Tiêu ngữ quốc gia sai lệch gây phẫn nộ
Tv show
17:09:23 10/03/2025
Nữ nghệ sĩ bần thần, vừa đi vừa khóc nức nở sau lễ hoả táng của diễn viên Quý Bình
Sao việt
17:01:21 10/03/2025
Hôm nay nấu gì: Cơm tối nóng hổi dễ ăn
Ẩm thực
16:42:11 10/03/2025