Đêm tàn của những đau thương (P.12)
Lần đầu tiên trong đời, cô có thể chạm vào anh với tư cách một người vợ.
Trong bữa ăn, khi câu chuyện diễn ra đang vui vẻ, bản thân Hoàng bắt đầu thả lòng thì Thư, người em dâu của anh bắt đầu xới tung mọi chuyện. Một cách ác ý.
- Chị và anh chưa có tin vui sao? Em và Tuyên mới cưới nhau một tháng đã có em bé rồi, năm tháng sau em sinh đấy. – Thư lên tiếng, giọng nói tự hào xen lẫn hạnh phúc.
- Chị cũng muốn, nhưng dạo này công việc của chị lu bu quá, nên…
- Vậy sao? Vậy mà em cứ tưởng là anh không thích chị, nên mới không muốn chứ? – Giọng cô châm chọc ác ý, lập tức, không khí trùng xuống, căng thẳng.
- Thư, em ăn đi, đừng nói nhiều. – Tuyên nhìn cô, lắc đầu ra hiệu cô nên im lặng.
- Không phải thế sao, Tuyên? Nhân ngày hôm nay có mặt mọi người đông đủ, em phải nói ra hết ấm ức trong lòng em suốt một năm qua. – Thư quay ngoắt sang chồng, giọng lên cao, dường như rất lâu rồi cô có một nỗi ấm ức.
- Thôi đi Thư! Ăn đi! – Tuyên nhăn mày, nỗi khó chịu và tức giận đã hiện rõ lên gương mặt, chỉ có điều, anh không thể ngăn được sự lỗ mãng của người vợ cứng đầu này.
- Anh có biết khi anh lấy vợ, chồng tôi đã phải lo lắng thế nào không? Anh ấy biết rằng, anh không thích đàn bà, mà lại lấy vợ, khiến cho Tuyên suốt ngày đêm không thể chợp mắt. Anh ấy lo lắng anh sẽ gây chuyện. Cũng lo lắng hôn nhân dù có thành cũng sẽ tan vỡ, anh ấy cũng biết đến tình nhân của anh, Du phải không?
Hoàng không rõ những lời tiếp theo của cô ta là gì, bàn tay anh nắm chặt lại, móng tay hằn vào lòng những vết sâu hoắm. Cảm giác đau đớn lại ùa về… Một nửa cuộc đời anh bị Tuyên phá hoại, giờ lại lo lắng cho anh hay sao? Diên Vỹ ngồi cạnh, quan sát thấy khuôn mặt anh thay đổi, định lên tiếng…
- Con đi ra ngoài chút! – Anh chậm rãi mở lời, không nhìn mẹ, chỉ nhìn bố, lại thấy gương mặt ông hằn lên những vết nhăn của sự đớn đau, căm ghét.
Anh ra ngoài, Thư không im lặng mà tiếp tục xỉa xói. Nhấp ngụm nước, Diên Vỹ thong thả mở lời.
- Tôi biết để vào được nhà này, cô đã phải dụ Tuyên lên giường. Đứa bé trong bụng cô có phải của Tuyên không, sau này xét nghiệm ADN thì sẽ biết. Giờ thì cô nên biết điều! – Diên Vĩ nhìn cô ta, rồi quay sang bố mẹ chồng. – Bố mẹ, con xin lỗi, có lẽ bữa ăn này đã hỏng rồi. Không khí thế này có lẽ con cùng Hoàng xin phép về thôi. Vợ chồng con tuy chưa có tin vui, nhưng không có nghĩa là không hạnh phúc. Con có món quà nhỏ tặng bố mẹ, nhưng trước không khí này, con xin phép để quà tại bàn trong phòng khách. Con xin phép về. Tuyên, chị về đây, cậu ở lại vui vẻ.
Dứt lời, liền sau đó, Diên Vỹ mang theo áo khoác của cô và anh ra ngoài.
Ngoài sân, anh đang tựa mình vào tường, lặng lẽ hút thuốc. Nhìn anh, cô cười. Ngồi bệt xuống đất, phong thái của một vị giám đốc đâu rồi? Cô quăng chiếc áo vào người anh.
- Mặc vào đi, chúng ta về thôi!
- Phải, về thôi!
- Diễn màn kịch này, rồi anh có thể tìm Du. Yên tâm, tôi sẽ làm mọi thứ trong thời gian nhanh nhất. Hy vọng anh cũng làm mọi thứ thật nhanh, để có khả năng ôm cậu ấy trong tay và không bị tuột mất.
- Cảm ơn.- Anh gật đầu. – Xin lỗi.
- Không có gì. Anh đừng thấy áy náy. Đây là lời đáp cho câu cảm ơn, xin lỗi của anh. Về thôi.
Đưa cô lên nhà, anh lại quay ra cửa.
- Sao thế? – Cô giật mình, chạy theo bắt lấy khuỷu tay anh.
- Ngủ trước đi, tôi đi có việc!
- À, được rồi…
Nhìn anh khuất sau cánh cửa, cô biết, anh tìm rượu giải sầu. Áp lực có con, áp lực bị ruồng bỏ, áp lực từ trái tim và mất đi người yêu thương. Cội nguồn của những điều này là do cô. Cô biết, nhưng cô không thể đau thay anh, cũng không xoa dịu được nỗi đau trong anh. Việc cô có thể làm, chỉ có thể là bảo vệ anh, bảo vệ anh cho đến ngày cô đạt được mục đích của mình.
***
Dù có quay lại thời gian trước đây, cô cũng không bao giờ hối hận vì lấy Hoàng (Ảnh minh họa)
Nhấn điện thoại, cô gọi cho Thanh.
- Alo, Thanh à?
Bên kia nhấc máy, đáp lại cô lại là một giọng nam trầm.
- Không, Thanh đang tắm, cô là Diên Vỹ à?- Giọng nói có phần quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra, liền dè dặt hỏi.
- Vậy sao, xin hỏi anh là ai? Có thể đưa máy cho Thanh được không, tôi có việc gấp cần nhờ.
- Tôi là Thiệu Thiên, người đẹp ạ, không phải cô đã quên tôi nhanh thế sao?
- Anh lại nghe điện thoại của em đấy à? – Giọng của Thanh loáng thoáng qua điện thoại.
Vỹ cười nhạt.
Video đang HOT
Thì ra họ có quan hệ. Thậm chí còn có quan hệ “vui vẻ”
- Là Diên Vỹ, đây, cô nghe nhé, Thanh đây rồi.
Lại câu nói loáng thoáng của Thanh:
- Anh cứ cẩn thận… Alo, Vỹ à, gì thế em?
- Chị cùng Thiệu Thiên bên nhau từ bao giờ vậy?
- Bỏ đi, bỏ đi, em có chuyện gì mới cần nhờ đến tôi phải không? Sao thế? – Giọng nói có phần lung túng, nhưng cái phong thái của Thanh vẫn không lẫn vào đâu.
- Hừm… em biết rồi, chắc là Thiệu Thiên nhận ra khẩu súng chị mang đi dọa là airsoft, không phải hàng thật phải không, rồi…
- Ơ hay, cô này, em nói mau nào, không lung tung đâu…
- Được rồi, em vốn định gọi điện cho chị để hỏi về số điện thoại của Thiệu Thiên, em nghĩ là chị sẽ biết thôi, dù sao ngày trước biểu cảm của chị đối với người đàn ông này rất lạ mà. Nhưng giờ Thiệu Thiên có mặt ở đây rồi, em muốn nhờ luôn.
- Vậy sao, em nói đi!
- Hoàng uống rượu, anh ấy đi uống rượu ở đâu em không rõ, nhưng em hy vọng Thiệu Thiên có thể đảm bảo an toàn cho anh ấy khi về đến nhà. Người say thường thiếu lý trí, lại dễ mắc bệnh…
- Đây, để chị kêu anh ấy.
- Vâng, cảm ơn anh ta hộ em…
- Vỹ này…!
- Dạ?
- Em không sao chứ?
- Em có thể làm sao? Vậy nhé, em cúp máy đây, ngày mai em còn có việc nữa…!
- Ừ, bye em.
Cô cúp máy, rồi vào thư viện nhỏ của mình. Công việc của cô không có gì nhiều. Chỉ là biên tập sách, đôi khi dịch sách. Làm việc cho nhà xuất bản nọ, cô cảm thấy mình thật may mắn.
Tiếp tục một tay cầm sách, một tay điện thoại, trên bàn là chiếc laptop, Vỹ hoàn toàn quên đi sự trôi chảy của thời gian.
Ngẩng đầu lên, đã 11h hơn. Trái tim trùng xuống, đã bốn tiếng trôi qua, Hoàng chưa về. Cô không lo lắng, chỉ cảm thấy ái ngại. Ái ngại cho cảm giác của mình, ái ngại cho những thứ mình đã gây ra. Nhưng cô không hối hận. Dù có quay lại thời gian, cô tuyệt nhiên không hối hận. Đó là bản chất của cô, bản chất quyết tuyệt đó giúp cô nắm giữ được thời gian của mình.
Chuông cửa kêu. Đoán rằng Thiệu Thiên đã đưa Hoàng về, cô chạy ra mở cửa. Trước mặt mình là hai người đàn ông. Thiệu Thiên mỉm cười chào cô, so với Hoàng thì anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn chồng mình sõng sượt trên vai bạn, Diên Vỹ không thể nào diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình.
- Xin lỗi Thiệu Thiên, làm phiền anh quá!
- Không có gì, đó là việc tôi nên làm. Cô mở cửa phòng đi, tôi đưa cậu ấy vào.
- Được.
Thiệu Thiên đi rồi, cô mới quay trở lại với Hoàng, môi tự nở ra nụ cười đẫm mùi chế giễu. Cô chưa từng thấy anh đau khổ thế này. Kể cả khi Du đi mất, anh cũng chỉ quăng mình vào công việc, bản thân vẫn chú trọng sức khỏe, chỉ có trái tim là mệt mỏi. Còn bây giờ, vì gia đình, mà anh tự mình hủy hoại lý trí trong một đêm.
Hoàng là mẫu người nghiêm túc. Anh tàn nhẫn với kẻ động đến Du nhưng lại rất đỗi dịu dàng, dù là với một kẻ như cô. Đón nhận cô, chấp chứa cô, tôn trọng cô, có lo lắng, đến mức khiến Du cảm thấy bị đe dọa mà phải tìm đến cô.
Cô biết, cô không xứng với anh. Hoặc anh không xứng với cô. Dù là ai không xứng với ai thì kết quả sẽ mãi mãi không đổi.
Nhìn anh mệt mỏi nằm ngủ, cô lắc đầu. Nhẹ nhàng tháo giầy tất và áo sơ mi cho anh. Mỗi một động tác đều là nâng niu. Cô có thể chạm vào anh với tư cách một người vợ, không phải lúc nào cũng có thời cơ như bây giờ. Đến khi cởi xong áo sơ mi, tay cô bị bắt lại, người đàn ông kia mở mắt, cất giọng thều thào:
- Du!
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.11)
Kể từ khi lấy nhau, đây là lần đầu tiên Hoàng phải công nhận, Diên Vỹ rất đẹp. Việc anh nhờ cô thực sự không quá khó khăn. Đó không phải là việc gì quá đỗi nguy hiểm. Chỉ là về nhà bố mẹ anh.
Nhưng, mọi thứ chỉ dễ dàng khi không có rắc rối với nó, còn Hoàng thì khác. Anh có rắc rối với tất cả: bố, mẹ, thậm chí là với em trai mình. Ngay cả với bản thân cũng là một vấn đề chật vật. Anh không biết rắc rối bắt đầu từ khi nào. Có lẽ, là từ ngày anh dấy lên sự căm ghét với đứa em trai ngoài giá thú.
Năm đó, cha anh mang về đứa trẻ bảy tuổi. Mẹ anh khóc nấc lên nhưng vẫn đón nhận nó, cùng thứtình yêu anh khát khao được hưởng. Kể từ khi sinh ra, người ta nói rằng anh khắc với mẹ. Tuổi rắn và tuổi gà tự khắc sẽ xảy ra xung đột. Chính vì lẽ đó nên tuổi thơ của anh sống nhiều với ông bà hơn là cha mẹ.
Đứa em trai xuất hiện, một lúc tước đi tất cả những gì anh thầm mơ ước.
Năm 13 tuổi, anh đẩy thằng bé xuống bể bơi. Chỉ mong nhìn nó sặc sụa ho, chỉ mong nó quẫy đạp để cố gắng đoạt lấy mạng sống.
Kể từ đó, tất cả quay lưng với anh.
Năm 16 tuổi, anh phát hiện mình không thể rung cảm với con gái. Mà thường mơ về người con trai nào đó.
Ngày anh vào lớp 10, lần đầu tiên của anh là với Vũ, Tuấn Vũ, người con trai hơn anh 2 tuổi.
***
Bắt lấy đôi mắt của người con trai đầu gấu nhất trường, Hoàng lùi bước. Không phải vì Vũ là kẻ đầu gấu nhất, mà cách anh ta nhìn cậu, như thể khơi gợi hứng thú xâm phạm hay xé xác.
Hoàng không ghê tởm. Ngược lại, cậu cảm thấy trái tim mình như tan ra... trong cái nhìn siết chặt của cậu con trai đó.
Tuấn Vũ tiến lại gần cậu, phảng phất mùi thuốc lá. Cũng phải thôi, đã là đầu gấu, không ít thì nhiều trên quần áo cũng ám theo mùi khói đặc trưng này.
- Muốn nhập hội không?
- Có.- Hoàng gật đầu.
- Được!
Rất nhanh, buổi tối đó, Hoàng không về nhà ông bà. Người con trai trang trọng và sạch sẽ, cùng mùi áo quần lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm đã từ bỏ lối sống của mình, để đắm say cùng Vũ.
Không chỉ một đêm, không chỉ ở nhà. Mà ở rất nhiều nơi.
Sau những ngày tháng ấy, trên người Hoàng xuất hiện những vết sẹo. Cậu đi đánh nhau cùng Vũ. Áo sơ mi đã hết chỉn chu. Chúng đều nhàu nát, nhăn nhúm. Cả màu trắng tinh không cũng mất dần mà thay thế bằng những vết hoen ố, bạc phếch.
Và mỗi lần bên Vũ, những vết sẹo trượt qua ngón tay cậu, khiến trái tim cậu càng khát khao ôm chặt anh hơn, ôm chặt lấy trái tim run rẩy tội nghiệp của mình.
Rồi Vũ chết.
Chỉ là cách tước đoạt mạng sống của một gia đình có tiền có quyền. Không may mắn như trên phim, Vũ chết. Trước khi Hoàng nhận ra sự đơn côi và tội lỗi của bản thân.
Đó là một vụ tai nạn. Vũ bị chuốc say, đua xe, và tai họa ập đến.
Hoàng biết, Hoàng biết người chuốc Vũ say là em trai cậu.
Và cậu biết, em trai cậu nghe lời ba chung của hai đứa.
Tước đoạt tình yêu môt lần chưa đủ, còn tước đoạt đến lần hai.
Và đó là lý do Hoàng muốn bảo vệ Du đến cùng. Lấy Diên Vỹ về, chỉ là để bảo vệ trái tim mình thôi đừng nứt toác nữa.
Chỉ là... muộn rồi.
***
Thắt cà vạt cho Hoàng, Vỹ cười. Cô đọc được sự căng thẳng trong từng đường nét cứng ngắc trên gương mặt anh. Cơ thể như gồng lên và hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc.
- Đừng thở kiểu đấy, anh không thấy nhói đau bộ phận nào đó trong người sao?
- Cô biết cảm giác này chắc? - Anh liếc xéo cô, nhìn gương mặt cô cách mình không xa, lại chăm chú nhìn cô thắt nút cà vạt.
- Cảm giác căng thẳng, lòng bàn tay như bị kim châm, và tim cũng trở nên nhức nhối. Tôi biết chứ, cảm giác nào mà con người chả phải một lần trải qua.
- Vậy sao? - Anh gật đầu, rồi thả lỏng bản thân, bắt đầu nhìn lại cô một lần nữa. - Cô rất đẹp!
- Cảm ơn lời khen nhưng tôi biết, tôi có đẹp đến mấy cũng không can hệ đến anh.
- Phải, được rồi, chúng ta đi thôi! - Anh nắm lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài. Khóa cửa cẩn thận, cả hai bước vào thang máy rồi xống hầm để xe.
Im lặng.
Không phải là sự im lặng nặng nề.
Mà chỉ đơn thuần là im lặng để thời gian chậm rãi trôi đi, để cho đầu óc, tâm hồn thích ứng dần với những điều sắp tới.
- Đừng lo lắng, tôi có thể giúp anh mà! - Vỹ đặt tay lên mu bàn tay anh, rồi nắm chặt lại. Màu xanh lá lấp lánh, nhìn thẳng vào đôi mắt trầm lặng của người đàn ông thuộc về đời mình.
Người đàn ông thuộc về đời mình...
Vỹ lặp lại trong trí não, bất giác môi nhoẻn cười.
***
Dù cô có xinh đẹp, tốt bụng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được mối quan hệ của họ (Ảnh minh họa)
- Xuống thôi! - Hoàng tháo dây an toàn, rồi mở cửa xe cho cô.
Mỉm cười, nắm lấy bàn tay anh, cô mang theo túi quà đã chuẩn bị sẵn rồi sánh bước cùng anh vào nhà.
- Bố, mẹ, con cùng Diên Vỹ về rồi đây!
Hoàng đẩy cửa bước vào, mỉm cười ấm áp. Cảm giác phải đóng kịch trong ngôi nhà của mình khiến anh muốn chạy khỏi đó thật nhanh.
- Về rồi, về rồi, các con vào đi! - Mẹ anh hồ hởi bước ra, thân mật kéo tay Vỹ và trao cho anh nụ cười trấn an.
Kỳ thực, bà rất yêu anh, chỉ là khoảng cách cùng thời gian đã khiến cho mẫu tử tình thâm phai nhạt dần. Anh mỉm cười với bà, sau đó đến bên bà dìu bà đi.
- Mẹ khỏe mà, thằng này, làm như mẹ già lắm không bằng ấy? Không cần đỡ mẹ, mau vào cùng bố và Tuyên đi!
- Vâng, nhìn mẹ khỏe con vui rồi. Con xin phép vào với bố. - Anh cúi đầu, kính cẩn, xa cách. Nghe anh khách sáo như vậy, mẹ anh có chút mất mát.
- Được rồi, con vào đi! Mẹ cùng Vỹ đi chuẩn bị đồ.
Vỹ mỉm cười đáp lại bà, sau đó cùng bà vào bếp, tất bật làm nốt những món ăn còn lại.
***
Đứng trước phòng làm việc của bố, chính Hoàng cũng cảm giác áp lực. Như áp lực phải đối mặt với mảng quá khứ xa xăm, nơi anh bị vứt bỏ.
Anh đã cố gắng, kể từ sau cái chết của Vũ, anh đã luôn thúc đẩy bản thân mình tiến lên, thúc đẩy bản thân mình chạy thoát khỏi bầu trời này. Anh tìm đến Mỹ, tìm đến việc học, suốt những tháng năm tuổi trẻ, ngoại trừ Du, anh không có niềm vui nào khác nữa.
Anh làm tất cả chỉ để trở về, để bố công nhận anh. Công nhận anh là con ông, công nhận anh có thể thừa kế ông. Để có thể nhìn thấy ánh mắt tự hào nào đó lóe lên trên gương mặt ông dành cho anh.
Nhưng những cố gắng của anh đều không thế...
Mọi thứ vẫn theo như guồng quay cũ, chậm rãi bỏ rơi anh. Chậm rãi lãng quên anh. Như thể khi anh trở về, chỉ là một vị khách xa lạ.
Gõ cửa... anh bước vào.
Vẫn cảnh đó, bố ngồi trên chiếc ghế da màu nâu sẫm, trên tay cầm một quyển sách dày và Tuyên, em trai anh sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện, hai người nói chuyện với nhau, về những điều giúp khuôn mặt bố anh giãn ra cùng nụ cười.
Cảm thấy con tim nhức nhối.
- Bố, Tuyên, con đã về!
- Anh! - Tuyên, người đàn ông kém anh 3 tuổi mỉm cười. Gương mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhưng không dám sỗ sàng chào đón anh.
- Về rồi à?- Ông nhìn anh, ánh mắt xa hơn một chút, nụ cười tắt ngấm, chỉ còn gương mặt lạnh lẽo, muôn thuở đối mặt với anh đều là bộ mặt ấy.
- Vâng, con và Diên Vỹ hôm nay mới về thăm được. Ba tháng qua hơi bận rộn nên bọn con chưa sắp xếp được thời gian. - Anh kéo ghế ngồi đối diện với ông, bên cạnh Tuyên, một cách tự nhiên như thể đó là việc hết sức bình thường.
Chỉ có bố và Tuyên giật mình. Anh chưa bao giờ ở gần hai người họ đến thế!
- Vậy sao, hai đứa vẫn hạnh phúc chứ?
- Vâng, bọn con vẫn vui vẻ.
- Anh, bao giờ em có cháu bế? - Nhận ra sự căng thẳng trong cuộc nói chuyện, Tuyên hồ hởi hỏi. Đến đây, hình như trong mắt bố anh có nét mừng rỡ.
- Anh chưa biết, chị dâu nói vẫn muốn kiếm thêm trong một năm nữa, chắc phải sang năm kia. - Một năm, là thời hạn cô nói cô dành cho anh. Hết một năm, anh cũng có đủ khả năng bảo vệ Du và đón cậu về.
- Lâu thế sao? Vợ em đã mang bầu rồi đấy. Đi siêu âm rồi, là con gái. - Tuyên cười tươi, anh vui vẻ nói về người vợ của mình.
- Ồ, chúc mừng chú, may mắn đấy nhé, "cày sâu trâu nái, con gái đầu lòng mà"!
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt ba mươi năm trời, anh mới có cảm giác về nhà.
(Còn nữa)
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.10) Về phòng, đóng cửa lại, Diên Vỹ vò lấy ngực mình. Cảm giác trái tim như vỡ vụn... Sau khi Du đi, cuộc đời Hoàng rơi vào bế tắc. Hoặc anh đã nghĩ rằng, cuộc đời anh rơi vào bế tắc. Anh làm việc quên ăn quên ngủ, tìm kiếm cậu, lùng sục cậu và lảng tránh Vỹ. Anh đã nghĩ rằng chỉ...