Đêm tàn của những đau thương (P.1)
Cô bước ra khỏi phòng tắm trong bộ trang phục hờ hững… nhưng đáp lại chỉ là nụ cười nhạt nhẽo của anh.
Anh biết không, Hoàng, thực ra em đã yêu anh, từ rất lâu trước khi anh yêu Du cơ… Nhưng, vì tình yêu không thể tự lớn nên em đã cho nó ăn rất nhiều thứ. Cuối cùng nhận ra, những thứ em vun vén cho tình yêu của đôi ta đều là thuốc độc.
Anh nhìn người đàn bà mỉm cười với mình, nụ cười rạng rỡ trong veo. Anh nhìn đôi môi đó cong lên, tạo nên nét cười hoàn hảo cho niềm hạnh phúc tột cùng, rồi thì thầm với chính bản thân mình “đàn bà thật đáng sợ.”
Tà váy trắng tinh khôi khiến cô trở thành người đẹp nhất hôm nay. Đôi mắt màu xanh lá ghim vào tim anh và tạo nên những cung bậc cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ đơn thuần trưng ra những nụ cười giả tạo chân thật.
Đám cưới của anh và cô. Đám cưới của những kẻ bất hạnh đã chạm vào đời nhau. Xét cho cùng, đâu phải cứ tình yêu là tất cả.
…
Đêm buông.
Cô bước ra khỏi phòng tắm trong bộ trang phục hờ hững màu đen sang trọng, tất cả đều được đón nhận bằng nụ cười nhạt nhẽo của anh.
- Cô định chụp ảnh rồi up lên facebook sao?
- Bản thân từ up đã là lên rồi, anh vừa phạm phải lỗi lặp từ. – Châm biếm nở nụ cười, cô gái trẻ rũ mái tóc màu nâu sáng của mình và bắt đầu sấy, kẻ ngồi trên giường chỉ hững hờ giật giật tờ báo.
Đêm nay là đêm tân hôn của họ.
Mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy sấy chạy è è trong căn phòng hạng sang ở khách sạn ven biển. Diên Vỹ ngẩng đầu ngắm nhìn mình trong gương, cảm giác có chút chát chúa. Rồi ánh mắt đánh sang người đàn ông điển trai nọ, cũng tự thưởng nụ cười mờ nhạt.
Diên Vỹ cười. Đóa hoa nhỏ trên môi bừng ra, cũng rạng rỡ như ai trong đêm tân hôn đằm thắm, cuối cùng, lại thản nhiên mang theo chăn đệm kê xuống đất và trải ra để nằm. Người đàn ông được gọi là “chồng” nhìn cô, cau mày rồi lắc đầu. Anh hạ tờ báo xuống, bước xuống giường và kéo cô lên.
- Lên giường đi!
- Không cần đâu!
Sự đụng chạm bất ngờ khiến Vỹ đột nhiên rụt tay lại, hoang mang lắc đầu. Lần đầu tiên anh bắt gặp sự hoang mang từ người con gái đã dùng bí mật cuộc đời anh áp đặt anh.
“Không cần đâu…”- Vỹ yếu ớt cười, xua tay, dây áo trễ xuống lộ ra bờ vai trắng nõn và cần cổ quý phái.
Thật đáng tiếc, chỉ vì anh không thể tận dụng cô, cũng như cô mãi mãi chẳng thể sử dụng cơ thể mình mà chạm vào trái tim anh.
Hoàng cũng không đỡ cô nữa, chỉ nhìn cô chăm chú rồi chậm rãi nói:
- Nếu em không lên giường, tôi sẽ nằm dưới đất với em.
- Anh muốn chắc?
Vỹ hờ hững cười, nắm lấy ống tay áo của anh, nhìn sâu vào tròng mắt màu đen thẫm, thiết tha cất tiếng.
- Chắc chắn là không mà! Tôi hiểu, nếu bây giờ tôi là Du, hẳn anh sẽ vui vẻ hơn.- Vỹ cười cợt, có chút nhấn nhá bàn tay nơi ống áo anh, rồi buông ra nhanh chóng. – Anh cứ ngủ trên giường đi, đừng lo tôi chịu thiệt, tôi cũng từng nằm dưới sàn nhà rồi, thậm chí là nằm trên đất thôi.
Hoàng bần thần nhìn Vỹ trùm chăn kín đầu, cuộn mình trong vỏ bọc của tấm chăn màu đỏ hạnh phúc ấy, bất giác cảm thấy chút thương cảm.
Đó là lần đầu tiên Hoàng quen biết một cô gái không mặn mà với anh (Ảnh minh họa)
Một ngày nọ…
Đó là cuộc gặp gỡ của anh và Diên Vỹ. Hoàng Diên Vỹ, cái tên có chút ngạo nghễ khiến anh cảm giác khó chịu ngay lần đầu tiên gặp mặt, và cả cung cách của cô nữa. Diên Vỹ xuất hiện trong bộ váy màu tối lịch thiệp nhã nhặn. Cô gái trẻ vấn tóc cao khoe vầng cổ trắng ngần và lấp lánh trên đó viên thạch anh tím, kèm theo một nụ cười tươi tắn.
- Chào anh!
Cô gái trẻ mỉm cười và chủ động gọi đồ uống, anh ân cần nhã nhặn đáp lại, cũng buông lời tán dương phái đẹp nhưng hoàn toàn không có cảm xúc gì. Vỹ dường như nhìn thấu điều đó nên cô không nồng nhiệt với anh, hết sức qua loa, cũng không thâm nhập vào cuộc sống riêng tư bí mật gì. Đó là lần đầu tiên Hoàng quen biết một cô gái không mặn mà với anh, thậm chí, dường như còn không mặn mà với chính mình.
Đó là một buổi nói chuyện yên ả, cô không vồ vập, anh không gấp gáp trốn chạy, như những người bạn không thân nhưng lâu ngày gặp lại, uống một tách trà thăm hỏi cộc sống của nhau. Tương đối dễ chịu, cũng tương đối thư giãn.
Cho đến khi mẹ anh xuất hiện và hồ hởi gán ghép hai người với nhau. Cô không phản đối, anh thì ngỡ ngàng nhưng nhìn gương mặt có chút lạnh nhạt của cô, anh dấy lên hy vọng cô chối từ… nhưng ngược lại, cô phủ quyết toàn bộ, chấp nhận và im lặng lắng nghe mẹ anh.
Mẹ rời đi, Hoàng mới hốt hoảng hỏi cô, lại bị cô chặn đầu: “Nếu anh từ chối cuộc hôn nhân này, Nguyễn Thanh Du tuyệt đối sẽ không được yên ổn”.
Nụ cười nhã nhặn kia lại một lần nữa nở ra, chỉ là lần này mang theo hắc ám tàn nhẫn. Kể từ đó, trái tim của Vũ Hoàng đã khoanh lại một vùng băng giá với Diên Vỹ.
…
Video đang HOT
- Lý do cô kết hôn với tôi là gì?
Anh gặp lại cô trước ngày thử áo cưới, cô bình thản nhấp ngụm cà phê đen không đường, rồi gật gật đầu.
- Anh đồng tính.
- Thì sao?
- Còn tôi thì không có nổi tình cảm với đàn ông.- Đó là ánh nhìn xoáy sâu và chôn chặt vào ánh mắt của Hoàng. Vỹ nhận ra sự dao động đồng cảm trong ánh mắt đó, rồi cô vội xua tay. – Tôi không phải vô tính, chỉ đơn thuần là căm ghét đàn ông các người. Tôi cũng từng yêu say đắm một hai người đàn ông nên đừng nghĩ tôi cũng như anh, đặc biệt như anh hay anh có thể đồng cảm với tôi.
- À…
Anh “à” như vỡ lẽ, rồi cũng chậm rãi uống tách trà của mình. Ánh mắt đeo đuổi nắng vàng vọt ngoài kia. Không còn thấy ngột ngạt, chỉ thấy nhọc nhằn trước sự bình thản của cô.
Đêm hôm ấy, anh đi gặp Du. Du ôm anh, dụi dụi vào ngực anh như chú mèo con non nớt. Ngón tay lồng vào tay anh, ấm áp, rồi chạnh lòng khi chạm phải sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn bạc trên tay anh.
- Anh tháo nó đi!- Du cự nự, nũng nịu nhìn anh, còn anh… thở dài.
- Anh không thể.
- Hoàng!
- Du, anh không thể, đó là điều kiện của cô ta.
- Cô ta, cô ta cái gì chứ? – Du ngồi phắt dậy, cau có nhìn anh. – Anh nói xem, cô ta là cái thá gì? Tại sao anh phải nghe cô ta?
- Vì em, Du à.- Hoàng mệt mỏi vò đầu, rồi kéo Du lại với mình. – Vì em…?
Một nụ hôn ướt át cuốn lấy môi Du, dịu dàng đưa cậu vào trầm mê, trong giây lát, sự bực tức vừa nãy bị phá tan. Những ngón tay của Hoàng lướt trên vòm ngực mảnh khảnh của Du, rồi gắt gao đan vào tay cậu… và bắt đầu cho một đêm ân ái ngọt ngào.
***
Sáng tối, tôi và cô
Ngày cưới.
Anh lờ mờ nhận ra mình đã ở nhầm nơi, khi buổi sớm thức dậy anh thấy mình đang ôm Du, và điện thoại có đến hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ mẹ anh. Hoàng lắc lắc đầu, còn cảm thấy váng vất khi anh ngồi hẳn dậy. Là đêm qua anh uống rượu, lấy cớ tiệc độc thân cuối cùng, anh lại đến với Du.
Điện thoại rung lên lần nữa, Du cựa người, rúc sâu vào trong chăn, còn anh gỡ tay cậu ra và bắt máy.
- Sao anh chưa đến đón dâu? Anh muốn gì đây?- Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia, Hoàng thấy chột dạ, rồi vội vàng xin lỗi.
- Tôi đến đây!
- Anh tốt nhất nên ăn mặc tử tế, đêm hôm qua tôi đã cho người gửi đồ đến nhà của Du rồi, liệu mà làm ăn cho tử tế.
Cạch!
Vỹ cúp máy, ánh mắt lơ đãng đảo qua gương mặt xinh đẹp trong gương, có chút mai mỉa. Hoàng Diên Vỹ, đóa hoa diên vỹ cao quý và xinh đẹp, cuối cùng lại trở thành vợ của một kẻ không thể yêu cô. Nhưng, thế thì đã sao? Cô cũng đâu cần tình yêu cơ chứ?
Và ngày hôm đó, ngày mà đáng ra nên hạnh phúc nhất, lại là ngày cả anh và cô bắt đầu cho cuộc dày vò trái tim của nhau. Mãi mãi…
(Còn nữa)
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.cuối)
Tỉnh dậy, cô thấy anh đang ngồi cạnh giường và đứa bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mẹ.
Cô nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người trong gia đình, mẹ cô không lên thăm con gái được nhưng thường xuyên gọi điện hỏi han sức khỏe cũng như dặn dò cô phải cẩn thận trong đi lại.
Bị ốm nghén, Duyên chẳng ăn uống được gì. Cô sợ nhất là thịt và cá, cứ mỗi lần ngửi thấy thức ăn có mùi là cô lại chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Từ khi có thai, cô chẳng được đi giày cao gót, chẳng được mặc quần áo bó điệu đà nữa. Cứ nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại tự nhủ mình phải đi đứng cẩn thận. Cũng may cô có một người mẹ chồng tốt tính và tâm lý, mẹ cô luôn chế biến những món ăn ngon, hợp khẩu vị để đảm bảo sức khỏe cho con dâu.
Thi thoảng, cô cũng có những biểu hiện thèm ăn như một số bà bầu khác. Có hôm đã gần 12h đêm, cô bỗng thèm dưa chua nên một mực gọi chồng dậy đi mua giúp mình.
- Anh! Anh ơi! - Cô nũng nịu.
- Gì vậy? Em đau ở đâu à? - Chồng cô lo lắng hỏi.
- Không! Em bị thèm dưa chua anh ạ!
- Nhưng đêm hôm thế này biết mua ở đâu được? Hay em cố nhịn đến sáng mai đi! Anh buồn ngủ lắm!
Đang định đặt lưng xuống thì cô lại năn nỉ:
- Anh đi mua cho em đi! Em thèm lắm... đi anh!
Chiều vợ. Anh lại mặc vội quần áo rồi đi dọc khắp phố tìm mua dưa chua cho vợ. Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt biết mua dưa ở đâu bây giờ?"
Thấy một quán ăn đêm còn mở cửa, anh làm liều vào hỏi:
- Bà ơi bà còn dưa chua không ạ?
- Có còn một ít nữa thôi! Mua cho vợ hả?
Anh ngạc nhiên nhìn bà chủ quán, rồi gãi đầu bối rối.
- Vâng, vợ cháu bị nghén!
- Chiều vợ gớm nhỉ? Vậy cầm về cho vợ đi nhanh lên, có bầu mà bị nghén là khổ lắm đấy!
Anh cám ơn bà chủ quán ra về. Cứ nghĩ đến điệu bộ nhõng nhẽo của cô vợ, anh lại thấy buồn cười. Không ngờ một vị giám đốc như anh lại có ngày được nhận nhiệm vụ cao cả đi mua dưa cho vợ.
Về nhà, nhìn vợ anh ngồi ăn dưa chua khiến anh chảy cả nước dãi. Đúng là nghén có khác, nhớ hồi mới yêu nhau chỉ cần ăn món gì hơi chua một tí là vợ anh đã kêu "giời" lên rồi.
***.
Vợ chồng cô vẫn đến công ty làm việc bình thường. Biết cô có bầu nên các chị trong công ty ai cũng chia sẻ cho cô những kinh nghiệm quý báu. Qua đó, cô biết mình nên đi khám thai định kỳ như thế nào, thực hiện chế độ ăn uống, nghỉ ngơi ra sao cho hợp lý.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng cô vẫn dành thời gian đi du lịch. Anh muốn cho vợ những khoảng thời gian thoải mái. Chỉ khi vợ thoải mái, khỏe mạnh thì đứa con lớn lên sẽ thông minh.
- Em nhìn con mình kìa, dễ thương quá, bé đang nhìn ba nó mỉm cười đó. Ôi con trai của ba dễ thương thật. Nó sẽ đẹp trai, thông minh giống ba và hiền lành như mẹ em nhỉ? - Anh nhìn vào màn hình máy siêu âm rồi reo lên thích thú.
Bác sỹ bảo đứa bé phát triển rất tốt nhưng gia đình cũng không được chủ quan. Chính vì thế nên anh luôn bên cạnh, nhắc nhở cô phải cận thẩn từng bước đi. Còn mẹ chồng thì nấu cho cô rất nhiều món ăn ngon để bù lại thời kỳ thai nghén cô không ăn được. Mẹ đẻ ở quê thì thi thoảng gửi lên ít chục trứng gà cho con gái bồi bổ sức khỏe. Cả gia đình ai cũng mong chờ ngày đứa bé ra đời.
Rồi cái ngày cả nhà mong đợi đã đến...
Đang làm việc ở cơ quan, Quang vội nhận được điện thoại của mẹ:
- A lô! Mẹ à?
- Con đang ở công ty hả? Mau đến bệnh viên đi! Vợ con sắp sinh rồi.
Anh vội vã phi nhanh ra bãi gửi xe, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Vậy là vợ anh sắp sinh rồi, thiên thần nhỏ của anh sắp chào đời rồi. Hồi hộp và lo lắng quá. Anh không thể diễn tả nổi cảm giác sung sướng, mừng rỡ của mình lúc này.
Ba mẹ anh đã túc trực ở cửa phòng sinh đẻ. Chạy đến, thấy mọi người đang lo lắng, anh lắp bắp hỏi:
- Vợ con sinh chưa hả mẹ?
- Chưa, sắp sinh rồi đấy!
Anh ở ngoài mà ruột gan nóng như lửa đốt. Bỗng cửa phòng sinh mở, anh nghe thấy tiếng khóc trẻ con. Cả nhà anh háo hức nhìn đứa bé đang khóc trên tay bác sỹ.
- Chúc mừng gia đình, "mẹ tròn con vuông"!
Anh đón nhận đứa bé từ tay bác sỹ. Trong giây phút hạnh phúc ấy, anh không thể kìm được những giọt nước mắt của mình. Con anh dễ thương quá... anh cảm giác như mình đang mơ vậy!
Rồi mọi người ai cũng giành bế cháu một lúc. Mẹ anh vừa bế cháu vừa suýt xoa:
- Nó giống ba nó ngày nhỏ quá, tóc đen này là khỏe lắm đây!
Khi bác sỹ lên tiếng phải đưa đứa bé đi tắm thì mọi người mới chịu trả lại đứa bé.
Vì mệt và đau nên cô cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc của con rồi thiếp đi. Cô biết bé đã chào đời an toàn. Vậy là cô yên tâm rồi.
Tỉnh dậy, cô thấy anh đang ngồi cạnh giường và đứa bé ngoan ngoăn nằm trong vòng tay mẹ.
Cô rất mãn nguyện với hạnh phúc của mình! (Ảnh minh họa)
Cô vuốt nhẹ những sợi tóc mỏng manh trên đầu con, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài xuống má. Vậy là cô đã được làm mẹ, niềm mơ ước bấy lâu nay của cô đã thành sự thật.
- Con mình ngoan và hiền giống như em vậy. - Anh nắm lấy tay cô và nói.
Cô khẽ gật đầu mỉm cười.
- Anh à, em hạnh phúc quá...cuối cùng thì con chúng ta đã chào đời.
Cô vừa nói xong thì cánh cửa phong mở ra, cả anh và cô đều bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của mẹ. Cô khẽ gọi:
- Mẹ lên rồi đấy ạ?
- Ừ, mẹ lên rồi đây, có mệt lắm không con?
Cô lắc đầu nhìn mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng đã kịp lên với con gái.
- Để bà xem cháu trai bà xem nào?
- Ôi nó giống bố nó ghê gớm. Thế này khác nào mẹ Duyên đi đẻ hộ?
Mẹ cô vừa nói vừa cười. Cả anh và cô cũng không giấu được nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con trai kháu khỉnh.
- Nhìn thấy cháu khỏe mạnh chào đời này mẹ mừng lắm Duyên ạ.Nhanh thật, mới ngày nào còn hỏi mẹ ơi, sao đẻ lại có máu, thế mà giờ đã làm mẹ rồi nè.
Cô đỏ mặt nhìn mẹ, rồi quay sang nói với chồng:
- Anh à, em khỏe rồi, em không muốn nằm viện đâu. Anh hỏi bác sỹ xem mình có về sớm hơn được không anh nhé!
- Ừ để anh đi hỏi xem. - Anh nói rồi bước đi, để lại hai mẹ con cô ở phòng.
- Mẹ vừa lên tới đây cũng gặp ông bà thông gia ở ngoài. Con à, mẹ thấy nhà mình phải may mắn lắm mới gặp được gia đình tử tế như nhà ông bà ấy. Thấy con khỏe mạnh, ông bà thông gia tốt bụng mà mẹ mừng quá.
- Vâng, ba mẹ chồng con tốt với con lắm. Anh Quang cũng yêu thương con nữa. Đúng là số con may mắn quá mẹ ạ!
***
Vì còn ngoại ở nhà nên mẹ chỉ lên thăm cô hơn một ngày. Mẹ nhìn con gái, rồi nhìn đứa cháu ngoại lưu luyến:
- Lấy chồng xa thiệt thòi vậy đấy con à, vì xa nên mẹ chẳng được gần bên mà chăm sóc con thường xuyên, nhưng may mắn cho con là ông bà nội cháu cũng tâm lý nên mẹ cũng yên tâm phần nào. Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, cố gắng kiêng những thứ mẹ nói nhé. Rồi khi nào cháu nó lớn tí thì hai đứa cho cháu về quê để ngoại nhìn mặt chắt, ngoại cũng mong lắm rồi đấy.
Cô nhìn mẹ nước mắt ngắn dài:
- Vâng mẹ yên tâm, khi nào cháu nó được hai tháng thì con sẽ xin phép ông bà cho cháu về quê. Mẹ về đi đường cẩn thận nhé. Mẹ cho con gửi lời hỏi thăm tới ngoại, mẹ bảo ngoại giữ gìn sức khỏe nha mẹ! Mẹ và ngoại có khỏe thì con mới yên tâm được.
Mẹ ôm chặt con gái, rồi bế đứa cháu ngoại lên hôn rối rít và quay sang dặn dò con rể một lúc. Sau đó bà xuống nhà nói lời cám ơn cũng như nhờ cậy ông bà thông gia mới yên tâm ra về.
Ở quê còn nhiều việc phải làm, còn có bà ngoại phải chăm sóc nên dù muốn ở lại với con gái vài ba hôm nữa cũng không được. Nhìn thấy con gái mẹ tròn con vuông, lại được ba mẹ chồng yêu thương, bà cũng phấn khởi phần nào...
***
Màn đêm buông xuống, bầu trời đã tối mịt, sau ba ngày ở viện thì cô cũng được về nhà, được ôm thiên thần bé nhỏ của mình. Mệt quá nên vừa đặt lưng xuống giường, cô thiếp đi ngay. Nửa đêm nghe tiếng con khóc, cô giật mình tỉnh dậy... cô đã rất ngạc nhiên khi thấy anh đang loay hoay thay tã lót cho con.
- Anh! - Cô gọi nhỏ!
- Em tỉnh rồi à? Con xấu quá tè dầm nè, anh thay tã lót cho con, giờ nó ngủ yên rồi nè.
Cô nhìn anh với ánh mắt rưng rưng nước mắt... Anh đúng là một người chồng tâm lý và có trách nhiệm với gia đình. Rồi cô lại thiếp đi...
Trong mơ, cô nhìn thấy một em bé đi tới gần cô, mỉm cười với cô và nhìn đứa bé nói: "Mẹ ơi vậy là đã có em rồi mẹ à, em con dễ thương quá! Con không giận mẹ đâu. Mẹ phải sống thật hạnh phúc đấy nhé! Con luôn ở bên mẹ.".
Cô giật mình, mở mắt ra, vẫn thấy mình nằm trong vòng tay anh. Nhìn chồng, nhìn con, cô nở một nụ cười hạnh phúc!
Hết.
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.14) Đêm tân hôn, cô đã chẳng thể cho anh thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn. - Anh! Anh chở em đi đâu đấy? Sao anh không nói gì vậy? - Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, vừa rối rít hỏi. - Em biết hôm nay là ngày gì không? - Nay là ngày... - Cô ngỡ...