Đêm qua, sau cú điện thoại của bố vợ, tôi đã xé đơn ly hôn và tha thứ hết tội lỗi cho vợ
Lúc ấy tôi như người điên vì số tiền vợ nợ quá lớn, lại là vay nặng lãi, tôi viết một mạch lá đơn ly hôn và ký ngay lập tức. “Cô kí đi, hết tình hết nghĩa rồi”. Cả đêm ấy tôi bỏ đi không về.
Tôi vốn không muốn bon chen, với lại vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã buôn bán gì đâu nên tôi gàn, song cô ấy nhất quyết không nghe. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ lấy nhau được 5 năm. Hai vợ chồng không hợp nhau lắm vì vợ tôi là người phụ nữ ăn to nói lớn trong khi tôi khá trầm tính và không thích nói nhiều. Song cũng phải thừa nhận vợ tôi là người phụ nữ tốt, chăm lo vun vén cho gia đình và quan tâm tới nhà chồng.
Tôi khá hợp với bố vợ. Lần nào về thăm nhà ngoại tôi và ông ngâm nghê bên ấm trà ngồi đánh cờ cả buổi. Vợ tôi vẫn hay trêu, “con rể hợp bố vợ hơn cả hợp với vợ”. Mà đúng là như thế thật.
Cả hai vợ chồng tôi đang có công ăn việc làm ổn định thì đột nhiên vợ đòi nghỉ việc để đi buôn theo người ta. Tôi vốn không muốn bon chen, với lại vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã buôn bán gì đâu nên tôi gàn, song cô ấy nhất quyết không nghe.
- Không mạnh tay làm giàu thì khi nào mới khấm khá lên được. Cuộc sống lúc nào cũng đủ ăn thì con cái lớn lấy gì lo cho chúng nó. Anh không làm để em làm.
- Tôi nói rồi, không buôn bán gì hết. Cô không thấy bao người vỡ nợ khuynh gia bại sản kia à. Mình cứ thế này chẳng giàu nhưng cũng không lo túng thiếu.
Video đang HOT
Sau hôm ấy chẳng thấy vợ nhắc gì đến chuyện buôn bán nữa thì tôi cứ ngỡ cô ấy đã thôi rồi. Ai ngờ cô ấy giấu diếm sau lưng tôi, rút hết tiền tiết kiệm của vợ chồng và còn vay lãi nặng 200 triệu để đi buôn chuyến với người ta.
Ngày cô ấy đi, cô ấy vẫn im lặng, tôi tưởng vợ đi làm như bình thường. Mãi đến chiều tối tôi mới nhận được cú điện thoại của vợ, cô ấy khóc lóc thảm thiết: “Anh ơi em bị lừa, công an giữ hết rồi”. Sau đó cô ấy tắt máy, tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
3 giờ sáng hôm sau vợ tôi mới về đến nhà. Cô ấy nói trong nước mắt:
- Em và 2 chị nữa đi buôn nhưng bị lừa, công an truy đuổi giữ hàng may mà người chạy kịp.
- Em lấy tiền đâu mà đi buôn?
- Tiền tiết kiệm nhà mình.
Tôi choáng váng nhưng khi nghe vợ nói là đi vay nặng lãi thêm 200 triệu nữa thì tôi không thể ngồi im được.
- Cô làm thế thì cầm dao giết tôi luôn đi.
- Anh ơi em xin lỗi, tha lỗi cho em.
Cô làm thế thì cầm dao giết tôi luôn đi. (Ảnh minh họa)
Lúc ấy tôi như người điên vì số tiền vợ nợ quá lớn, lại là vay nặng lãi, tôi viết một mạch lá đơn ly hôn và ký ngay lập tức. “Cô kí đi, hết tình hết nghĩa rồi”. Cả đêm ấy tôi bỏ đi không về.
1 tuần trôi qua tôi chẳng nói với cô ấy câu nào, vợ tôi vẫn chưa kí đơn, cô ấy đang cố gắng xin việc đi làm trở lại nhưng tôi chẳng thèm quan tâm.
Đêm qua, tôi ngồi một mình hút thuốc ngoài sân thì có cuộc điện thoại của bố vợ gọi đến. Tôi đoán là vợ đã nói chuyện cho bố mẹ cô ấy biết. Tôi bắt máy:
“Bố biết chuyện hai đứa rồi, giờ quyết định là ở con. Nếu hai đứa li dị, cuộc sống khó khăn quá thì đưa con về đây bố mẹ nuôi cho. Mẹ nó mang tội thì bố mẹ xin chuộc tội thay. Con đừng e ngại”.
Ông không khuyên tôi hãy tha thứ cho vợ, cũng chẳng bắt tôi phải tìm cách trả nợ cho cô ấy nhưng những lời nói của ông đã khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Vợ chồng một ngày nên nghĩa, tôi bỏ cô ấy lúc cô ấy gặp nạn có phải là ác quá không. Người dưng có khi còn không đối xử với nhau như thế, huống hồ đây là người đầu ấp tay gối với mình, là mẹ của con tôi. Nếu ly hôn, con tôi sẽ ra sao ? Suốt đêm tôi ngồi ngoài sân suy nghĩ.
Sáng nay, sau khi đưa con đi học tôi không đi làm mà quay về nhà. Tôi gọi vợ lại nói chuyện:
- Anh sẽ cùng em lo trả nợ, chắc phải mang sổ đỏ nhà đi cầm. Em tính toán đi xem nợ nần những ai.
- Anh… tha thứ cho em thật rồi sao?
Vợ tôi ôm chầm lấy tôi òa khóc nức nở.
- Em xin lỗi, từ giờ em sẽ nghe lời anh tất cả. Em đã xin đi làm trở lại được rồi, em sẽ cố gắng kiếm tiền để cùng anh trả nợ.
- Ừ miễn là vợ chồng đồng lòng, khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi.
Vừa nói tôi vừa xé đôi lá đơn ly hôn mà mình đã ký.
Theo blogtamsu