“Đêm qua, anh ấy ở với tôi”
Cả đêm, em gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng không ai nhấc máy, nhắn biết bao nhiêu tin hỏi xem anh đang ở đâu nhưng chẳng hề nhận được một dòng hồi đáp.
Trái tim em hoàn toàn vỡ vụn khi sau một đêm em sốt sắng, đứng ngồi không yên vì lo cho người mình yêu, thì sáng ra nhận được tin nhắn: “Đêm qua, anh ấy ở với tôi!”.
Ngắn gọn vậy thôi, nhưng là tuyên ngôn cuộc chiến giữa em và chị. Em đã cố giành giật lại tình yêu theo em đằng đẵng ba năm trời. Em đã sẵn sàng để thứ tha cho một phút xao lòng của người mình yêu. Nhưng rồi, em vẫn thua, thua một bà mẹ đơn thân, để đứa con mới chỉ hai tuổi của mình ở nhà cho ông bà ngoại nuôi ra đây kiếm tìm một tình yêu khác.
Em trẻ hơn chị, trong sáng và ngây thơ hơn chị. Nhưng ngược lại, chị từng trải hơn em và trong tay chị là hàng ngàn mánh khóe để chinh phục một chàng trai không hiểu thế nào là lươn lẹo, thủ đoạn của đàn bà. Anh ấy chắc chưa đủ trưởng thành để làm chỗ dựa cho chị, nhưng đủ hiền lành để tuân theo mọi mệnh lệnh của chị, và là một công cụ đáp ứng nhu cầu thể xác của chị khi cần.
Em đã căn ngăn anh ấy hàng trăm lần từ trước khi bước vào con đường yêu đương đầy phiêu lưu với chị. Nhưng anh ấy lại không tin em. Anh ấy thấy mình được yêu, được làm đàn ông, được thỏa mãn khi ở bên cạnh chị. Lạ thật đấy, bởi những điều ấy, em những tưởng mình cũng đã từng tận hiến cho anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn buông tay em ra và bước đi theo chị.
Video đang HOT
Em đau lòng biết bao khi chị khoe anh ấy gội đầu cho chị, phục vụ đồ ăn cho chị tận giường, đèo chị đến những nơi thấm đẫm kỷ niệm của riêng em và anh ấy, hay mua thật nhiều đồ chơi, quà cáp gửi về cho con trai chị…
Nhưng với em, cho dù là đã bị phản bội, em vẫn luôn nghĩ cho anh ấy. Em mong anh ấy bỏ em đi thì sẽ có hạnh phúc, chứ không phải là thành một tù nhân phục vụ mẹ con chị. Mà thậm chí khi đã trở thành tù nhân của chị, anh ấy vẫn còn không hay biết, vẫn còn tưởng đó là tình yêu đích thực thì em thật đau đớn vô cùng.
Những ngày tháng qua với em là quá đủ rồi. Em không thể cứ tiếp tục bỏ phí tuổi xuân của mình để chạy theo anh ấy như vậy nữa. Em đã cho anh ấy ba năm yêu đương mà không nhận lại gì, cho anh ấy bao nhiêu nước mắt, cố gắng để kéo anh ấy về với thực tại mà vô vọng. Nhìn đi ngoảnh lại, thì rốt cuộc em vẫn phải sống cho mình mà thôi.
Em sẽ mặc kệ hai người và mặc kệ cái thứ tình yêu đầy thủ đoạn của chị. Bởi cứ dùng dằng mãi thì cả ba người đều sẽ phải chịu tổn thương, mà người thương tổn nhiều nhất lại chính là em.
Nhắn với anh ấy giùm em, là em cám ơn vì đã cho em những năm tháng yêu thương thật lòng, đầy ắp kỷ niệm, những điều mà sẽ không bao giờ anh ấy có thể tạo ra được khi ở bên cạnh chị. Và nay, em chia tay anh ấy rồi, chị có vui không?
Theo Dantri
Có một kiểu người, không 'cưa' cũng tự 'đổ'
Đó là kiểu người khi đứng trước tình yêu, chẳng cần người kia phải mở lời, chẳng cần người kia hành động, tự dưng cũng... chết đứ đừ.
Cũng như bạn tưởng tượng người ấy là soái ca bước từ tiểu thuyết ngôn tình mà bạn thầm yêu trộm nhớ bấy lâu nay vậy. Nếu yêu ai, bạn sẽ nảy sinh tình cảm với người ấy ngay từ những lần gặp gỡ đầu tiên, từ những mẩu chuyện ngắn không đầu không cuối và yêu bởi chính những gì người ấy tự nhiên thể hiện, những gì thuộc về bản chất người ấy mà không cần người ta trực tiếp làm gì cả.
Chúng ta thường không giải thích được những hành động có vẻ &'ngớ ngẩn' của mình dành cho người ấy. Đôi khi thấy người ấy online, dù rất muốn bắt chuyện nhưng lẳng lặng nhìn nick người ấy sáng, miệng niệm thần chú &'không được nhắn tin, nhất định không được nhắn tin'. Đôi khi lại post bâng quơ vài ba status hoặc bài hát để người ta thấy được, nhưng khi người ta lỡ... like rồi thì lại xóa vội ngay.
Cho dù có nhiều người xung quanh tán tỉnh, nói những lời ngọt ngào, dành tặng cho bạn những gì tốt đẹp nhất thì bạn vẫn chỉ chú ý đến người ấy, quan tâm đến nhất cử nhất động đến người ấy mà thôi. Thậm chí bạn tự hiểu chính mình là như thế, sợ bản thân mình làm tổn thương người khác nên thường không cho ai cơ hội tiếp cận, càng không muốn bất kỳ ai chờ đợi, làm mất thời gian của họ.
Còn đối với người bạn tự &'đổ', người ấy chưa mở lời bạn đã thấy lòng rối tung rối mù, chỉ cần nói một câu bạn cũng có thể nghĩ ra hàng nghìn kịch bản mà chân không chịu chạm đất. Thế nhưng bạn không biết tình cảm người kia dành cho mình là thế nào.
Mỗi ngày trôi qua, bạn chỉ biết gặm nhấm cái tình cảm xuất phát từ một bên. Vì không muốn bản thân tổn thương, nên bạn vẫn ôm nỗi nhớ nhung một mình, thi thoảng lại vào hỏi thăm họ như một người bạn. Chỉ cần biết họ vẫn ổn, vẫn khỏe, vẫn an toàn là bản thân cũng yên tâm lắm rồi.
Những người không cần "cưa' cũng tự &'đổ', mà &'đổ' vào người có thể không thuộc về mình thường rất cô đơn. Những kẻ thế này không cho người ta cơ hội, cũng chính là không cho mình cơ hội.
Không cho người ta yêu, cũng chính là không cho phép mình được yêu.
Không muốn người ta bị tổn thương, thật ra là sợ trái tim mình vỡ vụn.
Bạn yêu người ta, bản thân cảm thấy lòng mình sâu sắc, đối phương nếu biết lại khó xử đứng ngồi không yên. Người khác yêu bạn, bạn chỉ biết cười bất lực, thương mà không giúp được gì.
Và quan trọng nhất, những người mà bạn yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu không có lý do, đa số lại chẳng bao giờ yêu lại bạn. Thế nhưng dù biết sẽ chẳng thể cùng họ ở bên nhau, nhưng vẫn cứ cố chấp dùng hết tâm can của mình, chỉ để yêu người ta đến ghi lòng tạc dạ. Quả thực rất ngốc nghếch!
Suy cho cùng trên thế giới này, chuyện vui hiếm hoi nhất trên thế gian cũng chính là yêu một người vừa vặn yêu mình. Thôi cứ dại khờ đi, rồi sau này sẽ có người bù đắp cho bạn bằng một tình yêu chân thành như thể bạn xứng đáng với điều đó.
Theo Đất Việt
Vợ à, em sai nhiều lắm đấy! Vợ này, em sai nhiều lắm đấy. Làm anh đứng ngồi không yên. Lo công việc mà cứ bối rối không thấy lòng an tâm chút nào. Vợ à, em sai nhiều lắm đấy! Vợ của anh suốt ngày chỉ buồn vì những chuyện không đâu, suốt ngày để anh lo lắng, càng ở xa anh càng lo nhiều hơn, chỉ sợ rằng...