Đếm phong bì mừng cưới, tôi ức trào nước mắt
Tôi làm việc ở trung tâm Hà Nội nhưng quê thì ở một huyện ngoại thành. Bạn bè học cùng đại học phần nhiều làm việc ở gần nhau nên hễ ai có đám cưới là không thể thiếu mặt tôi.
ảnh minh họa
Các bạn tôi cưới xin rất hoành tráng. Họ đều tổ chức ở nhà hàng có tên tuổi. Một vài người có điều kiện còn làm tiệc cưới ở khách sạn.
Đồng lương eo hẹp, tôi cố chắt bóp để đi đám cưới bạn bè đầy đủ, phong bì lúc nào cũng 500 ngàn mặc cho cuối tháng dạ dày kêu réo. Tôi tâm niệm ở nhà có đói khát không ai biết nhưng đi đám cưới mà bỏ phong bì mỏng bạn bè lại cười cho.
Không chỉ thế, các bạn bè cấp 2, cấp 3 ở quê tôi vẫn giữ mối liên lạc thường xuyên. Thế là tháng nào cũng có 1-2 cái thiệp mời cưới. Nếu đám nào trùng ngày tôi về quê thăm bố mẹ thì tôi đến dự. Không về được tôi cũng cố gắng gửi phong bì đàng hoàng.
Mẹ tôi thấy tôi lúc nào cũng kêu hết tiền mà đám cưới bạn không chừa ai thì mắng: “Mày cứ đi rải tiền cho lắm vào, đến lúc cưới mày nó không đi thì đừng kêu nhá”. Tôi cười hề hề, nghĩ bụng mẹ già rồi, toàn suy nghĩ lẩm cẩm.
Video đang HOT
Bạn bè lên xe hoa hết cả, thậm chí có người con cái đã đủ cả nếp cả tẻ thì 29 tuổi tôi mới “chống lầy”. Hôm cưới, tôi phấn khởi xin bố mẹ 15 mâm cỗ mời bạn bè.
Mẹ tôi bảo: “Mày đã tính kĩ chưa không lại ế cỗ?”. Tôi tự tin lắm. Đảm bảo chắc chắn như đinh đóng cột. Thế nhưng hôm cưới tôi ế mất 10 mâm vì bạn bè cùng làng chỉ lèo tèo vài đứa tới dự, còn đâu chúng nó gửi phong bì. Cách đây 4-5 năm tôi gửi mừng chúng nó bao nhiêu thì giờ chúng nó gửi trả lại từng đấy.
Tôi kì công gửi thiếp mời rồi gọi điện cho từng đứa bạn ở thành phố đến dự cưới. Một số đứa thân thiết thì rủ nhau thuê chung chuyến xe về quê tôi. Số này rất ít còn lại khoảng 30 đứa còn lại thì lặn không sủi tăm. Chúng nó còn không thèm gửi phong bì mừng.
Những đứa bạn lúc trước to miệng: “Khi nào có tin vui nhớ báo tớ, riêng bạn An mà cưới tớ cứ gọi là mừng gấp đôi”. Đúng là nó dẫn cả chồng về ăn cưới tôi thật nhưng phong bì nhõn có 300 ngàn. Những đứa bạn khác đi một mình thì “đồng giá 200 ngàn” không hơn không kém.
Lúc đếm phong bì cưới, tôi còn phát ngượng với chồng vì có phong bì xếp nguyên cả mớ tiền lẻ lẫn lộn 50 -20 -10 ngàn cộng đủ 100 ngàn.
Hôm cùng chồng về lại mặt, mẹ tôi tỉ tê hỏi xem đống phong bì của tôi có kha khá không? Tôi kể lại, mẹ tôi mặt đỏ phừng phừng nói rõ to dưới bếp: “Đấy, tao đã bảo rồi, nhà quê thì đừng có đú đởn chơi bời với lũ bạn phố, bao năm đi làm chỉ đủ tiền đi cỗ khách sạn, cưới mình thì chúng nó bơ đi, tiền mừng của mày không đủ tiền tao làm cỗ”.
Tôi quệt nước mắt nói với mẹ: “Ai nghĩ chúng nó lại tính toán thế hả mẹ?”
Theo Vietnamnet
'Anh và cô ấy chỉ là bạn', bạn mà có thể ôm hôn, có thể ngủ cùng, có thể sinh con sao...?
Ngày tôi đi theo anh ra ngoại thành, người phụ nữ ra mở cổng, bế trên tay là một đứa trẻ. Tôi chết lặng cả người.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi kết hôn 4 năm, có với nhau một cậu con trai 4 tuổi xinh xắn, bụ bẫm.
Tôi là bác sĩ, còn chồng là chủ một công ty nhỏ. Kinh tế gia đình rất vững, chưa kể, hai chúng tôi cũng yêu nhau mãi mới làm đám cưới. Ngần ấy thứ làm nền tảng cho một cuộc hôn nhân, những tưởng rằng vững chắc, nhưng hóa ra cuộc hôn nhân này mục ruỗng lâu lắm rồi, có điều anh che đậy quá tài tình mà thôi.
Vợ chồng tôi đều bận, tôi đi làm vất vả, áp lực công việc nhiều, lại thêm những đêm trực trong bệnh viện. Tôi không phủ nhận, thời gian dành cho gia đình của tôi khá ít, nhưng ngoài những lúc ấy, tôi vẫn luôn cố gắng chu toàn cho chồng con. Tôi đã tin là chồng hiểu...
Cho đến ngày tôi phát hiện anh chở một người phụ nữ lạ mặt trong ô tô. Tôi có việc ra ngoài, gặp đúng cảnh anh và cô ta đang cười nói với nhau rất vui vẻ trong xe. Tôi lập tức gọi điện cho chồng hỏi anh đang làm gì, anh bảo anh và đồng nghiệp đang trên đường đi gặp khách hàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.. chí ít anh đã không nói dối tôi.
Tình cảm hai vợ chồng vẫn rất tốt, anh là người chu đáo với vợ con, chuyện chăn gối cũng hài hòa... nên tôi không hề nghĩ tới chuyện anh thay lòng đổi dạ.
Có một lần, tôi đọc được tin nhắn quan tâm hỏi han trong điện thoại. Tôi hỏi, anh bảo chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau thôi. Tôi cũng thôi, dù trong lòng còn nhiều băn khoăn lắm.
Đến một ngày, chủ nhật nhưng tôi phải trực, đến giữa buổi thấy mệt quá nên đổi người trực hộ. Đang đi xe về thì chợt thấy xe chồng tôi chạy đằng trước mặt. Vì tò mò nên tôi đi theo, xe rẽ hướng ngoại thành, vòng vo một lúc thì dừng lại một căn nhà 2 tầng.
Anh chờ một lúc thì một người phụ nữ bế đứa nhỏ ra mở cửa. Tôi sững sờ nhận ra đó chính là người phụ nữ trong xe ô tô hôm nào. Nhìn hai người ôm hôn, cười với nhau, tôi chết lặng.
Chẳng biết nước mắt rơi từ lúc nào. Tôi đứng chôn chân, nhìn họ như một gia đình thực sự, còn tôi là kẻ thừa thãi vậy.
Anh nói là bạn, bạn mà có thể ôm hôn, có thể sinh cả con với nhau sao... Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Nhìn bát cơm ở cữ của mẹ nấu cho vợ, tôi thương vợ trào nước mắt Tôi lấy vợ khi công việc chưa ổn định, còn em mới học năm nhất đại học, tất cả cũng chỉ vì em lỡ... dính bầu. Ảnh minh họa Cả 2 chúng tôi đều ở quê, tôi hơn vợ 7 tuổi, ngày trước học cao đẳng những ra trường không xin được việc nên đi làm thuê linh tinh. Vợ tôi là cô...