Đêm nào tôi cũng khóc vì ngoại tình không thành
34 tuổi, tôi không còn mấy xuân sắc nhưng vẫn còn chút rạo rực của người đàn bà khao khát yêu thương.
Giá như chồng không lạnh nhạt, giá như hai đứa con chăm ngoan nghe lời mẹ, giá như bố mẹ chồng bớt cú vọ… tôi sẽ không có ý nghĩ muốn ngoại tình như lúc này. Tôi muốn lại có người đàn ông nào đó yêu và mang mình đi khỏi gia đình này, tôi sẽ không chần chừ mà đi ngay, bỏ lại sau lưng tất cả.
Chồng tôi yêu tất cả phụ nữ, chỉ trừ vợ. Anh ngoại tình nhưng đồng thời tuyên bố không bao giờ ly hôn. Kèm theo đó là sự thờ ơ lãnh đạm, lúc quấn lấy nhau trên giường chỉ hì hục đóng thuế cho tròn nghĩa vụ chứ không nhìn vợ hay chạm môi.
Chồng tôi yêu tất cả phụ nữ, chỉ trừ vợ. Anh ngoại tình nhưng đồng thời tuyên bố không bao giờ ly hôn (Ảnh minh họa)
Hai con trai của chúng tôi thì hư do ông bà nội quá cưng chiều. Mới nhỏ đã được truyền cho tư tưởng là đế vương trong nhà. Chẳng mấy năm nữa chúng nó sẽ đứng hẳn về phe ông bà và cho mẹ ra rìa.
Bố mẹ chồng tôi thì ghê gớm, đạo đức giả. Con trai về muộn lại đổ cho con dâu không làm tròn vai trò người vợ nên chồng mới chán. Ông bà lớn tuổi nên thường bị đãng trí và để thất lạc tiền bạc. Nhưng đối tượng ông bà nghi ngờ đầu tiên là con dâu.
Cái lần ông bà để lạc một chỉ vàng, vì gọi điện không được mà bố mẹ chồng đã bắt xe ôm lên tận công ty túm cổ tôi tra khảo. Lần ấy, tôi nhục không để đâu cho hết.
Video đang HOT
Nghĩ cũng buồn, việc công ty rồi việc nhà, vậy mà suốt đời tôi vẫn bị xem là người ngoài không được ai thương xót tôn trọng. Vì thế tôi muốn ngoại tình, muốn tìm đến một liều thuốc tê để tạm quên đi những đau đớn hiện tại. Nhưng ngoại tình với ai bây giờ?
Ngó một vòng quanh công ty, trai trẻ thì không đời nào rớ đến gái già. Trai bằng tuổi thì có vợ, ngoại tình không khéo vừa thiệt thân vừa mất việc. Trai già thì toàn là sếp, mà sếp cũng chỉ muốn gặm cỏ non.
Buồn bã cầm vào điện thoại, đếm hết tên bạn cũ, tất cả đều lâu lắm mới gặp lại, thi thoảng họp lớp, làm sao để ngoại tình? Có dễ dàng như việc gửi đi một tin nhắn “mình cùng ngoại tình nhé” không?
Gần 10 năm kết hôn, bao sức lực và mối quan tâm đều xoay quanh chồng con mà không tiếp tục bồi đắp cho những mối quan hệ khác. Bây giờ tôi cần một người bạn để tâm sự cũng không còn. Tôi thấy mình quá ngu ngốc, từ sau ngày lấy chồng, tôi đã không để dành cho mình một đường thoát thân.
Tôi vào một forum chuyên dành cho gia đình, đăng ngay một mục cần người tâm sự. Lát sau đã có vài hồi âm. Tôi chọn ra một cái tên cảm tình nhất trong số ấy để tiếp tục liên lạc. Ai ngờ yêu cầu đầu tiên của người đó lại là “kiểm hàng” và gửi kèm một bức ảnh show toàn bộ chỉ trừ gương mặt để chứng minh “năng lực”. Thế là tôi hãi hùng xóa nick. Ngoại tình sao khó quá. Sao đàn ông lại dễ dàng tìm được người ngoài vợ để thề non hẹn biển như thế? Đàn bà muốn ngoại tình khó như bắc thang lên trời.
Cảm giác như thế giới ngày càng đông đúc chật chội nhưng tìm mãi không ra một người cần mình. Đêm nào tôi cũng khóc. Nghĩ mà thật cười. Tôi khóc vì buồn chồng con đã đành. Nay tôi lại khóc vì ngoại tình không thành.
Quan hệ vợ chồng với chồng ngày càng lãnh cảm, từ đầu đến cuối trận không ai hé môi nửa lời. Chồng lạnh lùng ném cho ít tiền bảo: “Tôi chán làm tình với cô rồi, cô tự đi mua đồ chơi về mà luyện”. Tôi chẳng muốn mua gì, chỉ muốn mua ít thuốc trừ sâu. Tôi uống nửa chai, chồng uống nửa chai để có thể kết thúc đời sống nhàm chán nhưng đó chỉ là trong ý nghĩ.
Tôi lại cầm điện thoại lên và tìm cách ngoại tình. Tôi nhắn tin cho người yêu cũ từ cả chục năm trước hỏi anh ta ở đâu, tôi muốn hẹn ở nhà nghỉ. Nửa ngày sau, anh ta trả lời, nhưng đó là một tràng chửi thóa mạ danh dự của vợ anh ta. Tôi cuống cuồng chặn số. Sao khó quá. Ngoại tình không thành lại còn bị sỉ nhục.
Hết cách, tôi lại liên lạc với gã trên forum dạo trước. Không cần suy nghĩ nhiều hơn, tôi lao đến ngay nhà nghỉ. Đó là một gã hơn tôi chục tuổi, thân hình nhão nhoẹt không như trong ảnh. Trên gương mặt ngoài nét dâm dê thì chẳng được nét gì.
Không cần suy nghĩ nhiều hơn, tôi lao đến ngay nhà nghỉ. Đó là một gã hơn tôi chục tuổi, thân hình nhão nhoẹt không như trong ảnh (Ảnh minh họa)
Xong xuôi gã đứng dậy mặc áo quần rồi lại ném cho 2 “cành”. Tôi nhớ lại cách đây không lâu chồng cũng ném tiền cho như thế. Tôi cười chua chát vì tôi đã nghe lời chồng, thay vì sextoy giả thì mua hẳn một cái sextoy thật.
Tôi nói nhanh “cùng ngoại tình lâu dài nhé”. Gã kia đang cài cúc áo giật mình quát “Cái thể loại gì đấy, ngoại tình là sao, cô không phải là gái à?”. Gã đi rồi mà tôi vẫn còn ngồi khóc. Ngoại tình khó quá sức tưởng tượng. “Ăn phở” tưởng dễ mà hóa ra khó nhằn.
Tôi ngày càng suy kiệt, làm vợ không xong, ngoại tình không được. Mà ly hôn thì có gì hay hơn, không gia đình, không con cái, không ai yêu thương thì có phải ở như vậy sẽ đỡ đau hơn?
Không mong được an ủi hay khuyên nhủ, chỉ xin mọi người chỉ giúp, làm sao để ngoại tình?
Theo VNE
Nhận quà đắt tiền của người yêu nên bị coi là "đào mỏ"
Chuyện này đã diễn ra với tôi được một thời gian khá dài rồi. Tôi cũng đã cố gắng chịu đựng, mặc kệ nó, bỏ qua nó với suy nghĩ: "Sự thật không phải vậy thì sao mình phải sợ".
Nhưng thật lòng mà nói, suốt ngày bị người ta chỉ trỏ, bàn tán, gọi mình là "đào mỏ", rồi nói "con này" thế nọ thế kia trong khi sự thật hoàn toàn không phải vậy thì bảo làm sao mà không ức được.
Tôi hiện đang là sinh viên năm ba, người ở tỉnh lên Hà Nội học. So với các bạn sinh viên khác, tôi có được bố mẹ cưng chiều hơn vì là con gái út. Tôi chơi chủ yếu với các bạn người Hà Nội, người yêu tôi cũng là người Hà Nội. Điều này không phải do tôi coi thường người ở tỉnh (chính tôi cũng là người ở quê mà) hay là do tôi đua đòi, mà chỉ đơn giản là tôi thấy ai hợp thì chơi, và chẳng qua là trùng hợp những người bạn mà tôi chơi hợp đều là người Hà Nội thôi.
Người yêu tôi hơn tôi 5 tuổi, đã đi làm cho một công ty truyền thông. Gia đình anh cũng tương đối có điều kiện. Anh ấy rất yêu thương, chiều chuộng tôi. Mỗi lần đi chơi với nhau, dù thỉnh thoảng tôi có đòi trả tiền nhưng anh đều gạt đi và bảo: "Em còn đang đi học, anh đi làm rồi, không cần câu nệ như thế. Em cũng đừng có nặng nề mấy cái chuyện người ta nói" (người yêu tôi cũng hiểu là tôi sợ bị người ta nói này nói nọ). Mỗi dịp vào ngày lễ như 8 - 3, Noel hay Valentine, sinh nhật, anh đều mua quà tặng cho tôi. Chuyện này đáng lẽ ra thì rất bình thường với các cặp đôi yêu nhau, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ là những món quà ấy đều là đồ đắt tiền. Anh ấy, khi thì mua váy, khi thì dây chuyền, khi thì mua đồng hồ... Mà đỉnh điểm là đợt sinh nhật vừa rồi của tôi, anh đã mua tặng tôi một chiếc iphone 5s.
Mỗi lần như thế, tôi mà không nhận thì anh lại giận và bảo tôi coi thường nên tôi đành nhận cho anh vui. Sau đó, tôi cũng cố gắng dành dụm để mua quà tặng lại anh. Thế nhưng, nói thật là sinh viên, dù cố gắng đến mấy (thỉnh thoảng tôi có tham gia làm sự kiện để kiếm thêm tiền) thì tôi cũng chẳng thể mua được những món đồ giá trị như anh mua tặng tôi. Tôi cũng bảo anh đừng mua quà đắt tiền như thế nữa, tôi không muốn người khác nói rằng tôi "đào mỏ" anh. Những lúc ấy anh lại nổi cáu, mắng tôi là chỉ đi để ý đến lời nói của người ngoài mà không quan tâm đến cảm xúc của người yêu, rằng yêu nhau thật lòng thì không cần tính toán đến mấy chuyện tiền nong... Anh còn bảo tôi là yêu nhau mà cứ nặng nề chuyện tiền nong sòng phẳng thì chẳng khác gì người ngoài cả.
Chuyện tôi và anh yêu nhau, bạn bè anh biết, bạn bè tôi lại càng biết. Thậm chí, tôi còn "nổi" cả sang các lớp khác trong trường vì có người yêu "đại gia", chẳng thế mà chuyện tôi bị gắn mác "đào mỏ" cũng lan đến tai rất nhiều người. Bây giờ, mỗi khi tôi có món đồ nào mới hơi đắt tiền một chút là lại bị săm soi, nói này nói nọ... Nhiều lúc tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Ừ thì sự thật không phải thế, nhưng người ta cứ đổ cho tôi như thế. Có đứa nào bị đổ oan mà không tức? Rồi đi đến đâu, tham gia hội nhóm gì trong trường, cứ thấy tôi là các bạn khác xúm ra một góc khác để bàn tán, chỉ trỏ. Dường như lúc nào tôi cũng bị tẩy chay, bị cô lập vậy. Có mấy đứa bạn thân thì có thể hiểu cho tôi nhưng đâu phải lúc nào chúng nó cũng kè kè bên cạnh mà an ủi mình được đâu.
Tôi đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi, cứ im lặng mà chịu đựng, mặc cho người ta nói mình thế nào cũng kệ. Nhưng cứ khi về phòng, nghĩ lại, thấy ấm ức là tôi lại òa khóc. Thật sự đối với tôi, việc bị người ta gắn mác như vậy rất khó chịu, như là bị tổn thương tới danh dự vậy. Thế nhưng tôi biết phải làm sao? Sao con người ta có thể phán xét người khác một cách quá đáng như vậy chứ?
Theo VNE
Em đã lên kế hoạch cho đôi trai gái lẳng lơ kia một bài học Em là 1 người hết mực chiều chồng, thương con. Hình thức thuộc loại khá, bằng cấp không thua kém ai, có tài kiếm ra tiền hơn chồng nhưng không bao giờ vì thế mà coi thường chồng. Đặc biệt là em có 2 đứa con trai xinh xắn, thông minh. Kẻ xen vào giữa gia đình em cũng đã có gia đình,...