Đêm nào anh cũng chờ em, phía dưới chân khách sạn…
Quốc nhìn theo chiếc ô tô đắt tiền rẽ vào khách sạn mà tim như thắt lại. Anh tạt xe máy vào lề đường để lấy lại tinh thần.
Đớn đau hơn nữa, từ chiếc ô tô tiền tỷ ấy, Vân bước xuống xe, thân hình cô nằm trọn trong vòng tay ôm ấp của gã đàn ông lớn tuổi.
Rít điếu thuốc, Quốc nhả vào không khí một làn hơi vô định. Chưa lúc nào, anh thấy bất lực như bây giờ. Đã không biết bao đêm anh muốn lao sang bên kia đường, nơi khách sạn mà Vân vào tình tự với người đàn ông giàu có đó để lôi cô gái mình yêu về, để đấm vào mặt gã đàn ông đó. Nhưng chính anh cũng không hiểu vì lí do gì anh lại có thể bình tĩnh mà ngồi lại chờ cô tới nửa đêm, an toàn trở về.
Lần nào ngồi ở quán nước đối diện bên kia đường, Quốc cũng phải nghe những lời nhồi vào tai của bà hàng nước mỗi khi thấy các đôi dắt díu nhau vào khách sạn: “Đấy, chú nhìn xem, hay hớm chưa. Đàn bà, con gái bây giờ mất nết thật, toàn loại hư hỏng, chỉ quen ăn sẵn nằm ngửa, không chịu làm, muốn ăn sung mặc sướng mà không mất tiền nên toàn cặp kè với mấy ông nhìn có đáng tuổi bố không?”. Nghe thấy thế, người Quốc lại nóng ran lên. Nhưng cay cú thì cũng có làm được gì khi lời người phụ nữ đó nói chẳng sai chút nào.
Rít điếu thuốc, Quốc nhả vào không khí một làn hơi vô định. Chưa lúc nào, anh thấy bất lực như bây giờ. (ảnh minh họa)
Quốc nghĩ, nếu có một ai đó biết sự thật về anh, rằng tối nào anh cũng ngồi đây, bên kia đường, đối diện với khách sạn để chờ đợi bạn gái mình đi ngủ với tình nhân về thì họ sẽ cười vào mặt anh mất. Hoặc giả, họ sẽ nghĩ anh bị điên. Chỉ có người điên mới chấp nhận nhìn người phụ nữ mình yêu làm cái việc không tử tế ấy. Còn nếu cả hai trường hợp đó đều không đúng thì đích thị anh là một tên vô lại. Chỉ có đàn ông vô lại mới tỉnh bơ trước cuộc sống như vậy của người mình yêu.
Nhưng… Quốc chẳng thể nào giải thích được. Anh sẽ im lặng như một người mù, một người câm, một người điếc trước sự thật này. Thân là đàn ông, lực bất tòng tâm nên Quốc chỉ biết đành giả vờ ngây ngô như vậy.
***
Quốc yêu Vân 4 năm. Lẽ ra, ở cái tuổi ngoài 30 như hai người, đám cưới nên diễn ra sớm hơn rồi mới phải. Vậy mà cho tới giờ, Quốc vẫn không thể nói một lời cầu hôn. Còn Vân, cô cũng chẳng thúc giục Quốc… Ở Vân có một sự điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Bởi lẽ, đời người đàn bà thanh xuân được bao lâu, vậy mà cô không ép buộc Quốc phải cưới.
Video đang HOT
Ở Vân có một sự điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Bởi lẽ, đời người đàn bà thanh xuân được bao lâu, vậy mà cô không ép buộc Quốc phải cưới. (Ảnh minh họa)
Tất cả những người bên ngoài đều giục giã họ cưới nhau đi. Chẳng có ai đẹp và mặn nồng như Quốc với Vân. Tình yêu của họ lãng mạn, ngọt ngào khiến bao người mơ ước. Thế nhưng sau đó là những bí mật mà hai người giấu kín, những bí mật hoặc là có thể khiến họ gắn bó với nhau đến trọn đời, hoặc là có thể khiến họ vĩnh viễn rời xa nhau.
Vân là người đàn bà đẹp. Cô đẹp từ dáng người đến gương mặt. Trong khi đó, Quốc cũng là người đàn ông điển trai, sống tình cảm. Hai người họ vẫn được ví như tiên đồng ngọc nữ khi yêu nhau. Chỉ có điều, đến giờ ai cũng thắc mắc, tại sao hai người còn chưa cưới?
Quốc không biết Vân cặp với người đàn ông đó từ bao giờ, khi anh tỏ tường mọi chuyện thì dường như mối quan hệ của họ đã khăng khít lắm rồi. Lần đầu tiên, khi biết sự thể, anh nổi khùng lên như con thú bị thương. Đêm ấy, anh hùng hổ đợi Vân về căn hộ mà cô thuê để tra khảo.
Vừa nhìn thấy Vân trở về nhà trong trạng thái bơ phờ, mệt mỏi, Quốc túm lấy áo cô, đôi mắt long lên:
- “Cô đi đâu, tôi hỏi cô đi đâu, cô nói đi”
Gương mặt Vân bình thản đến lạ, cô gạt tay Quốc sang một bên tỉnh lạnh:
- “Đi làm giàu, được chưa? Chẳng phải anh nói cần có tiền, rất nhiều tiền thì mới cưới. Vì thế, em giúp anh làm giàu thôi mà… Chẳng phải vì làm giàu, anh sẵn sàng chà đạp lên mọi thứ đó sao? Đến cả…”
Giọng Vân nghẹn ắng lại, cô không nói được gì thêm nữa. Đôi mắt Quốc cũng dịu đi. Giờ thì cơn giận dữ ấy anh trút lên mình. Vì đâu mà lên nỗi…? (Ảnh minh họa)
Giọng Vân nghẹn ắng lại, cô không nói được gì thêm nữa. Đôi mắt Quốc cũng dịu đi. Giờ thì cơn giận dữ ấy anh trút lên mình. Vì đâu mà lên nỗi…?
Cũng từ hôm đó, Quốc im lặng chấp nhận nhắm mắt nhìn Vân cặp kè với người đàn ông đó. Anh cay đắng, tức tối nhưng lại cũng chạnh lòng xót xa thương Vân.
Câu chuyện của ngày hôm nay bắt nguồn từ việc vô tâm của Quốc. Ngày hôm ấy sẽ mãi là nỗi đau và nỗi hận với Quốc.
Theo Kham pha
Lấy chồng nghèo, đêm nào cũng phải chứng kiến một cảnh tượng khó tin
Em mới lấy chồng chưa được một năm nhưng cảm giác chán nản cứ dồn lên tận não khi ngày nào bước vào phòng ngủ cũng thấy hàng chục người đang nằm dài khắp phòng.
Em không phải con nhà tiểu thư lá ngọc cành vàng, em sinh ra và lớn lên ở một huyện nghèo của tỉnh Thái Bình. Gia đình em từ nhỏ đã nghèo khó, bố mẹ em quanh năm chỉ biết đến ruộng đồng để lấy tiền nuôi chúng em ăn học. Vì thế, chưa bao giờ em có ý nghĩ coi thường người nghèo. Thế nhưng, trong gia đình của chồng, không hiểu vì sao cái nghèo lại khiến người ta trở nên trơ trẽn và thiếu lịch sự đến vậy.
Em và chồng đều là dân tỉnh lẻ, chúng em lấy nhau được 5 năm, đã có với nhau 2 đứa con, một đứa 3 tuổi và một cháu 1 tuổi. Vì cả hai gia đình đều khó khăn nên cố gắng lắm chúng em mới mua được một mảnh đất với căn nhà cấp 4 có sẵn ở ngoại thành Hà Nội.
Sau khi biết chúng em mua nhà, gia đình chị gái chồng và anh trai chồng (chưa lấy vợ) đã ngỏ ý muốn dọn đến ở cùng để tiết kiệm chi phí. Em nghĩ, các anh chị cũng đang khó khăn, nhà em thì không quá chật nên đã đồng ý. Tuy nhiên, khi về sống chung, em mới thấy mọi thứ quá phức tạp.
Ảnh minh họa
Căn nhà cấp 4 của chúng em chỉ có một phòng riêng biệt - đó là phòng của vợ chồng em và các con. Phần còn lại là không gian chung của phòng khách. Sau khi các anh chị chuyển về, em đã làm thêm vách ngăn để chia phòng cho gia đình chị chồng và ông anh chồng. Tuy nhiên, trong ba phòng chỉ có phòng em là có điều hòa.
Ngày nóng, em bật điều hòa và chỉ bảo hai cháu nhà chị gái chồng vào ngủ nghỉ. Thế nhưng, không cần ý kiến của vợ chồng em, tất cả mọi người từ chị gái chồng, anh trai chồng đến anh rể cũng ôm gối vào nằm.
Phòng em chỉ rộng khoảng 15m2. Kê một cái giường và một cái tủ đã gần hết diện tích, vì thế, để cho rộng rãi, anh trai chồng còn đề nghị bỏ giường ngủ của vợ chồng em ra để cả nhà cùng nằm đất cho thoải mái.
Em thấy như vậy thì rất bức xúc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình nằm mát trong khi mọi người không thể ngủ được vì nóng thì cũng khổ nên đành im lặng. Nhưng càng im lặng họ càng được đà lấn tới.
Ai đời, có hôm chồng em đi công tác chị gái chồng về quê vậy mà anh trai chồng và cả anh rể chồng vẫn ôm gối vào phòng nằm cùng với mẹ con em. Em tỉnh dậy thấy hai người đàn ông cởi trần nằm bên cạnh mà giật bắn mình.
Hôm sau, trước khi đi ngủ, em cẩn thận chốt cửa bên trong. Vậy mà, anh trai chồng vẫn không biết ý, đang đêm anh ta cũng đập cửa ầm ầm. Em nghe tiếng đập cửa mà uất đến tận họng.
Chưa hết, tuần trước ngoài trời nắng như thiêu như đốt nhưng bố mẹ chồng em vẫn bắt xe lên Hà Nội để ...chơi.
Từ đó, ngày nào cũng như ngày nào, căn phòng của em chật như nêm. Người nằm như ngả rạ.
Em đi vào phòng, muốn lấy bộ quần áo trong tủ cũng phải nhón chân, bước qua người nọ, bước qua người kia mới lấy được đồ. Đã vậy, những thành viên trong gia đình chồng em, nhất là bố chồng, anh chồng, anh rể chồng còn thiếu lịch sự đến mức, cứ cởi trần và mặc quần đùi rồi nằm dạng khắp phòng.
Em nhìn cảnh ăn ngủ bầy đàn đó mà ớn đến tận cổ. Em chỉ mời họ ra khỏi nhà hoặc ly hôn quách cho xong. Em không muốn làm dâu con trong gia đình vừa nghèo về vật chất vừa thiếu ý thức đến như vậy.
Có chị em nào phải sống cảnh giống em không?
Theo PNVN
Đêm nào mẹ chồng cũng sang phòng ngủ của vợ chồng tôi để gọi tôi dậy... Đến cả khi bố chồng em bị ốm, 2 vợ chồng em ngỏ ý muốn mẹ chồng về quê chăm bố nhưng bà cũng không về. Phận làm dâu em cũng không dám tỏ ra gay gắt vì sợ sẽ làm phật ý bà thì to chuyện. (Ảnh minh họa) Em năm nay 28 tuổi, là nhân viên văn phòng nhưng hiện tại...