Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ cuối)
Gặp khó khăn trong việc tìm kiếm bằng chứng, Melinda Elkins đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng “đôi mắt xanh vô tội” của Clarence lại thôi thúc cô tiếp tục.
Earl Mann – hung thủ thực sự
Những nghi ngờ của Melinda với người hàng xóm
Gặp những khó khăn trong quá trình tìm kiếm bằng chứng, Melinda Elkins đã nghĩ đên chuyện bỏ cuộc, nhưng “đôi mắt xanh” vô tội của Clarence lại thôi thúc cô tiếp tục.
Melinda không nghĩ rằng mẹ cô, bà Judith và Brooke bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt, chỉ có thể là những người sống xung quanh đó và những người có mối quan hệ không tốt với mẹ cô.
Đặc biệt, Melinda luôn đặt sự nghi ngờ vào Tonia B., người đầu tiên mà cô bé Brooke “kêu cứu”. Thay vì gọi xe cứu thương hoặc chạy sang xem hàng xóm của mình như thế nào, Tonia B. lại bắt Brooke đứng đợi ngoài hiên gần một tiếng đồng hồ trong tình trạng mặt mày thâm tím và bộ quần áo dính đầy máu, ung dung chuẩn bị xong bữa sáng. ” Brooke vừa khóc vừa kể cho Tonia tất cả mọi chuyện, nhưng tại sao điều này lại không tác động đến Tonia B.?”
Mọi người chỉ nghĩ hành động của Tonia B. đơn giản là do cô bận việc hoặc không tin lắm vào lời của một cô bé 6 tuổi, nhưng đối với Melinda Elkins, đó thực sự là một manh mối đáng chú ý.
Điều tra kỹ hơn về người hàng xóm này, Melinda thu được một thông tin rất thú vị. Tonia B. có 3 cô con gái, và sống cùng với một người đàn ông tên là Earl Mann. Năm 2002, Earl Mann bị bắt vì liên quan đến việc hiếp dâm cả ba đứa con của Tonia B.
Melinda đã kể những nghi ngờ của mình về gia đình Tonia B. cho luật sư của chồng mình, Elizabeth Kelley nghe và được luật sư gợi ý kiểm tra DNA của Earl Mann. Nhưng thật khó để yêu cầu Earl Marnn tiến hành giám định DNA.
Sau khi biết các chuyên gia pháp y có thể tiến hành giám định DNA dựa vào mẫu nước bọt để lại trên chiếc phong bì thư khi người ta dùng lưỡi liếm nó, Melinda đã giả mạo viết nhiều bức thư cho Earl Mann với hi vọng hắn ta sẽ trả lời và gửi thư hồi âm. Nhưng kết quả không như cô mong muốn.
Một sự trùng hợp thật ngẫu nhiên, Earl Mann bị bắt giam vì tội danh dâm, hắn bị giam cùng nhà tù với Clarence.
Từng nghe Melinda kể về “khó khăn” trong việc thu thập bằng chứng để giám định DNA của Earl Mann, Clarence đã “để ý” hơn đến Mann mặc dù Clarence luôn nghĩ Earl Mann không liên quan đến vụ này giống như mình.
Video đang HOT
May mắn đã đến với Clarence, 5 tháng sau khi Mann ngồi tù, Clarence nhìn thấy Mann hút thuốc và vứt mẫu thuốc trên đất. Clarence bí mật nhặt mẫu thuốc và kẹp nó trong quyển kinh thánh mà mình luôn mang theo. Clarence ép cho mẫu thuốc bẹp dí và gửi cho luật sư của mình bằng cách cho vào phong bì thư nhờ người quản lý nhà giam chuyển. Thật may mắn, không ai phát hiện ra “vật lạ” bên trong bức thư.
Mẫu thuốc lá đã được gửi tới cho giáo sư Mark Godsey, người đứng đầu Chương trình bảo vệ nhũng người bị kết án oan tại bang Ohio, ông và các sinh viên của mình đã tiến hành giám định DNA từ mẫu nước bọt trên mẫu thuốc lá, kết quả khớp với mẫu thu được tại hiện trường, và nằm trong sự mong đợi của Melinda Elkins, hung thủ chính là Earl Mann.
Kết quả đã được gửi đến văn phòng công tố viên của bang Ohio với đơn kháng cáo của gia đình Clarence.
Khi không nhân được câu trả lời từ phía văn phòng, một cuộc “họp báo” bất ngờ đã đươc Chương trình bảo vệ người bị kết án oán tổ chức tại bang Ohio, với mục đích cho dân chúng biết và hiểu thêm về án oán mà Clarence đã phải nhận trong suốt thời gian qua và sự thiếu thận trọng trong việc điều tra của cảnh sát.
Cuộc họp báo đã khiến tòa án phải mở phiên xét xử lại vụ án.
Tự do sau hơn 7 năm chịu án oan
Đúng ngày Lễ Giáng Sinh 15/12/2006, sau hơn 7 năm chịu án oan, Clarence Elkins được trả tự do. Melinda Elkins và giáo sư Mark Godsey là những người đầu tiên chào đón Clarence ngày hôm đó.
Tìm lại được tự do cho Clarence chưa đủ với Melinda, cô muốn thủ phạm thực sự phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ mình và cho những cố gắng mà cô và gia đình đã bỏ ra. Cô muốn chứng kiến cảnh Earl Mann bị kết án.
Tháng 7/2007, phiên tòa xét xử Earl Mann được mở. Hắn bị buộc tội gây ra cái chết của bà Judith đêm ngày 7/6/1998.
Cảnh sát đã yêu cầu các chuyên gia pháp y tiến hành thêm việc đối chiếu mẫu da và mẫu máu của hắn với mẫu thu được dưới móng tay của Judith. Những bằng chứng từ công nghệ hiện đại nhất đã khiến Earl Mann nhận tội.
Sau khi nhận tội, Earl Mann đã kể lại toàn bộ sự việc đêm hôm đó.
Tại phiên tòa, Tonia B. cũng khai nhận rằng, buối sáng hôm xảy ra vụ án, Earl Mann trở về nhà với những vết xước trên lưng, khi được hỏi, hắn chỉ nói rằng hắn đã gặp phải một người đàn bà “hoang dại”. Khi Brooke chạy sang nhà mình tìm sự giúp đỡ, Earl Mann tỏ ra giận dữ, dặn Tonia B. không cho phép Brooke vào nhà và yêu cầu Tonia B không tiếp xúc với cảnh sát.
Tonia B. đã nghi ngờ hành động bất thường của Earl Mann, nên đã cố gắng bảo vệ hắn ta bằng cách bắt Brooke đúng đợi ngoài hiên và “gợi ý” Brooke trả lời khi nhắc đến tên Clarance trong câu hỏi của mình. “Bác Clarence là người tấn công hai bà cháu phải không?”.
Earl Mann bị kết án trung thân một năm sau đó.
Theo Trutv
Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ 1)
Cô bé Brooke Elkins 6 tuổi may mắn thoát chết sau khi chứng kiến cảnh bà ngoại mình bị giết hại dã man tại nhà và những "rắc rối" thực sự cô bé gặp phải khi trở thành nhân chứng duy nhất của vụ án.
Melinda Elkins, 8 năm sau
Đêm khinh hoàng của cô bé 6 tuổi
Giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ, cô bé Brooke Elkins 6 tuổi tỉnh giấc, lúc đó đã quá nửa đêm. Hôm đó là ngày 7/6/1998, Brooke tới nhà bà ngoại mình ở Barberton, Ohio, gần Akron để dự sinh nhật người anh họ và ngủ lại nhà bà.
Lọt thỏm trong chiếc áo ngủ màu hồng của bà ngoại, Brooke leo xuống giường, rón rén mở của phòng ngủ và đi ra phòng khách, cô bé nghĩ bà mình sẽ ngủ trên chiếc ghế đó. Không thấy bà đâu, thay vào đó là những tiếng động mạnh phát ra từ phía nhà bếp, Brooke hướng về phía đó, cô bé nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm một vật sáng loáng đang đập vào đầu bà.
Quá sợ hại, Brooke chạy vào trong phòng ngủ và đóng chặt cửa lại. Tiếng động khiến kẻ đột nhập chú ý, hắn đi theo cô bé, lạnh lùng bước vào, và nhanh tay tát mạnh vào mặt khiến cô bé bất tỉnh, hắn tiến lại gần hơn, dùng một vật lạ thắt cổ Brooke cho đến ngất đi.
Vài giờ sau đó, Brooke dần dần tỉnh lại với vết thâm ở cổ, mặt sưng húp. Cô bé biết mình đang gặp "rắc rối" và cần sự giúp đỡ của bà, cô bé vội vã chạy ra ngoài để tìm bà ngoại.
Bà ngoại cô, bà Judith Johnson, một người đàn bà mù 58 tuổi, không thể dỗ dành cô bé hay đưa cô đến bác sĩ như mọi lần được nữa, bà đã bị giết trước đó vài giờ.
Brooke hét toáng lên khi thấy bà mình nằm trên vũng máu, bên cạnh chiếc ghế dài, Brooke cố gắng lay bà dậy nhưng không được. Cô bé gọi cho người hàng xóm, không ai trả lời, "đủ lớn" để biết mình thật sự gặp rắc rối, cô bé chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
Với chiếc áo ngủ dính đầy máu, khuôn mặt sưng lên do bị đánh, cô bé hốt hoảng chạy sang nhà hàng xóm. Cô Tonia B., lúc đó đang chuẩn bị bữa sáng. Cô không cho phép Brooke bước vào nhà, thay vào đó bắt Brooke đứng đợi ngoài hiên. (Sau này, trong một cuộc phỏng vấn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, Brooke đã kể lại rằng mình đã đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ.) Sau đó, cô Tonia B. cho phép Brooke về nhà.
Theo lời khai của người hàng xóm Toni B., Brooke đã kể lại với cô rằng chính người Bác của Brooke, Clarence là người đã tấn công hai bà cháu hôm đó.
Quá sốc trước chuyện xảy ra với con gái mình, bố mẹ Brooke đã đưa cô bé tới bệnh viện để kiểm tra và một cuộc trò chuyện "tâm lý" được thực hiện ngay sau đó với chủ đề chính là người đàn ông đã tấn công hai bà cháu là ai. Brooke đã xác nhận, đó là bác Clarence, Clarence Elkins. Cảnh sát đã ghi nhận lời khai của cô bé.
Lời khai ban đầu
Tại hiện trường, cảnh sát tìm thấy xác bà Judith trên vũng máu. Bà bị đánh bằng một vật nặng, bị trói bởi một sợi dây thừng, sau đó bị hãm hiếp và bóp cổ.
Theo nhận định của cảnh sát, có thể bà đã mở cửa sổ chính của căn nhà khiến cho hung thủ dễ dàng đột nhập qua của sổ. Trong quá trình giằng co lại, bà đã cắn vào tay hung thủ. Có dấu vân tay và vết máu rớt bên khung cửa.
Clarence đã nhanh chóng bị bắt giữ bên ngoài nhà mình, cách nhà bà Judith 40 km. Vợ Clarence, con gái bà Judith, Melinda khai rằng, buổi tối hôm đó cô có nhìn thấy chồng mình trên giường, nhưng do hai người không ngủ cùng giường nên có thể sau đó chồng cô đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô cũng chắc chắn rằng không thể có chuyện đó vì nêu chồng cô có ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Mặc dù biết nạn nhân chính là mẹ và cô cháu gái mình, nhưng Melinda vẫn cương quyết khẳng định chồng mình, Clarence vô tội. Điều đó cũng gây băn khoăn cho cảnh sát.
Một năm sau đó, khi ngài công tố viên Michael E. Carroll "hỏi chuyện" mình, Brooke đã nói rằng cô bé thật sự không chắc chắn về việc nhìn thấy bác Clarence ngày hôm đó, nhưng một vài người đã "trấn an" Brooke và cô bé đã đồng ý ra tòa làm chứng buộc tội bác mình.
Brooke là người duy nhất chứng kiến sự việc. Lời khai của cô bé như lời buộc tội Clarence. Và cảnh sát hoàn toàn tin vào điều đó.
Tuy nhiên, nhiều nhà tâm lý học lại nghi ngờ về lời khai đó. Theo họ, lời khai của những nhân chứng khi còn quá bé chỉ là một điều gì đó nhất thời, có thể thiếu chính xác. Khả năng về ngôn ngữ, khả năng miêu tả của chúng còn hạn chế, cộng với tâm lý sợ hãi khi đối diện vời người lớn khiến chúng có xu hướng trả lời để làm hài lòng người hỏi và trả lời theo "gợi ý" của người hỏi.
Theo tiến sĩ Steven Ceci, chuyên gia phát triển tâm lý trẻ em tại Đại học Cornell cho biết, trẻ em thường cung cấp những thông tin mà chúng nghĩ rằng bạn muốn chúng nói hơn những gì chúng nhận thức được, đặc biệt đối với một đứa trẻ đã từng bị tổn thương bởi bạo lực thì khả năng này cao hơn.
Cô bé Brooke 6 tuổi sẽ phải đối mặt với tất cả những yếu tố này khi trở thành nhân chứng duy nhất trong phiên tòa xét xử người bác của mình Clarence Elkins vào tháng 5/1999 .
Theo khampha
Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ 3) Melinda bắt đầu những công viêc "điều tra" như một "thám tử" trong hi vọng tìm lại tự do cho chồng mình. "Thám tử" Melinda Elkins "Thám tử" Melinda Elkins Sau khi có được chi tiết quan trọng trong lời khai của cô cháu gái Brooke, "hung thủ có đôi mắt màu nâu", Melinda hoàn toàn tin chồng mình Clarence vô tội, cô...