Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ 2)
Vì lời khai của bé gái 6 tuổi, nhân chứng duy nhất, người bác đã bị kết án oan.
Clarence Elkins
Nhận diện hung thủ qua lời khai mơ hồ của bé 6 tuổi
Tại thời điểm xét xử, Clarence Elkins 36 tuổi, và từng làm việc trong xưởng in báo.
Tại phiên tòa, Clarence bị buộc tội hãm hiếp, giết chết mẹ vợ của mình, bà Judith Johnson, và bóp cổ cháu gái Melinda Elkins. Clarence có thể sẽ đối mặt với án tử hình về những tội danh này.
Xung quanh vụ án, có tin đồn Clarence và mẹ vợ là bà Judith mâu thuẫn từ trước, và vợ chồng nhà Clarence có vấn đề trong chuyện hôn nhân bất chấp cả hai đều phủ nhận điều đó.
Theo công tố viên, động cơ khiến Clarence ra tay với bà Judith là do bà đã can thiệp vào cuộc hôn nhân đang gặp rắc rối của vợ chồng mình. Trong cơn tức giận, Clarence đã giết bà Judith. Còn việc Clarence tấn công và có ý định giết hại cô bé Brooke là do cô bé vô tình thấy hắn phạm tội.
Một người bạn của bà Judith cho biết, nhiều lần bà Judith có phàn nàn và thể hiện sự lo ngại của bà về cậu con rể.
Không có dấu hiệu nào của việc đột nhập, không có dấu vân tay của người lạ, điều này có thể đưa ra giả thiết kẻ tấn công là người đã từng ở trong ngôi nhà trước đó. Cảnh sát cũng không tìm được dấu vân tay của Clarence tại hiện trường.
Clarence khai nhận rằng anh đã tới nhà mẹ vợ mình hôm đó, và đã rời đi lúc 3h sáng. Một số người nhìn thấy anh ta lái xe rời đi vào lúc đó. Còn thời gian sau đó không ai có thể làm chứng xem anh ta làm gì và có quay lại để tấn công bà Judith hay không. Chứng cớ ngoại pham của Clarence không đủ thuyết phục.
Cô bé Brooke đứng lên làm chứng tại phiên tòa trong khoảng 45 phút. Brooke không nhớ nhiều về đêm kinh hoàng đó, chỉ kể lại rằng đã bị đánh rất đau. Nhưng khi công tố viên Becky Dougherty trò chuyện vài câu với Brooke và hỏi cô bé liệu có chắc chắn nhìn thấy hung thủ không, Brooke đã nhăn mặt lại một lúc rồi trả lời “Có, cháu có nhớ”.
Video đang HOT
Người hàng xóm Tonia B. cũng làm chứng tại tòa rằng chính Brooke đã kể với cô rằng bác Clarence đã gây nên chuyện này.
Luật sư bào chữa cho Clarence đã quan sát và chăm chú lắng nghe lời khai của cô bé Brooke. Lần đầu tiên khi Brooke miêu tả cuộc tấn công với cảnh sát, cô đã không chắc chắn được người đó là bác của mình, chỉ nhắc đến trong câu chuyện là “ai đó”, có thể cô bé không biết người đó. Theo luật sư, ” Nếu thực sự Brooke biết chính xác đó là bác mình, cô bé đã không ngần ngại để nói như vậy. Những gì cô bé khai sau này có thể đã được gợi ý bởi ai đó.”
Một người bạn của bà Judith cho biết, chính bà đã nói chuyện với Brooke không lâu khi cô bé cần sự giúp đỡ ngày hôm đó. Bà khẳng định Brooke không chắc chắn đó là bác mình, chỉ nói rất bé một âm gì đó nghe như “Bác Clarence”.
Melinda Elkins cũng có mặt tại tòa, cô bênh vực chồng mình bất chấp sự giận giữ của những người thân. Mặc dù nạn nhân là mẹ của mình, nhưng Melinda vẫn khẳng định Clarence vô tội.
Không có bằng chứng trực tiếp tại hiên trường, nhưng với lời khai của nhân chứng duy nhất, Clarence đã bị buộc tội và kết án chung thân, chỉ có khả năng phóng thích sau 55 năm chịu án. Và tòa phúc thẩm giữ nguyên mức án này.
Thuật thôi miên trong việc lấy lại trí nhớ của Brooke
Thời gian sau đó, gia đình Clarence đã đưa cô bé Brooke tới một chuyên gia trong lĩnh vực thôi miên để có gắng giúp cô bé nhớ lại mọi việc chi tiết hơn nữa.
Thuật thôi miên được sử dụng để hoàn thiện lại phần trí nhớ đã mất hay mơ hồ khi con người ở trạng thái vô thức, thuật này có thời gian được coi là khá hữu hiệu để lấy lời khai của nhân chứng.
Bây giờ, Brooke đã 7 tuổi, nhờ có sự “trợ giúp” của thuật thôi miên, cô bé có thể kể lại chi tiết sự việc ngày hôm đó. Một chi tiết quan trọng được tiết lộ, cô bé nhớ rằng mắt của kẻ tấn công bà mình hôm đó màu nâu, trong khi mắt của Clarence màu xanh. Điều này mang lại hi vọng cho gia đình Clarence trong việc kháng cáo. Nhưng vấn đề đặt ra là có rất ít phiên tòa cho phép sử dụng thuật thôi miên trong việc lấy lời khai của nhân chứng.
Trong cuốn băng ghi lại cảnh Brooke ngồi nhớ lại về vụ án đêm hôm đó, Brooke đã kể một câu chuyện hoàn chỉnh và nói rằng không phải bác Clarence đã tấn công bà ngoại và cô bé.
Tuy nhiên, các công tố viên cho rằng Brooke đã tiếp xúc với gia đình Clarence quá nhiều, và gia đình Clarence đã tác động đến lời khai đó của cô bé khi họ luôn cho rằng Clarance vô tội.
Thẩm phán John Adams đã đồng ý với ý kiến của các công tố viên nên sẽ không có phiên tòa phúc thẩm nào được mở để xét xử lại vụ án này.
Nhưng đối với Melinda Erkins, cô hoàn toàn tin vào sự vô tội của chồng mình. Ngay ngày hôm sau, cô đã khẳng định với phóng viên tạp chí Plain Dealer rằng: “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ cố gắng bằng mọi cách để trả lại tự do cho chồng tôi.”
Theo khampha
Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ 1)
Cô bé Brooke Elkins 6 tuổi may mắn thoát chết sau khi chứng kiến cảnh bà ngoại mình bị giết hại dã man tại nhà và những "rắc rối" thực sự cô bé gặp phải khi trở thành nhân chứng duy nhất của vụ án.
Melinda Elkins, 8 năm sau
Đêm khinh hoàng của cô bé 6 tuổi
Giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ, cô bé Brooke Elkins 6 tuổi tỉnh giấc, lúc đó đã quá nửa đêm. Hôm đó là ngày 7/6/1998, Brooke tới nhà bà ngoại mình ở Barberton, Ohio, gần Akron để dự sinh nhật người anh họ và ngủ lại nhà bà.
Lọt thỏm trong chiếc áo ngủ màu hồng của bà ngoại, Brooke leo xuống giường, rón rén mở của phòng ngủ và đi ra phòng khách, cô bé nghĩ bà mình sẽ ngủ trên chiếc ghế đó. Không thấy bà đâu, thay vào đó là những tiếng động mạnh phát ra từ phía nhà bếp, Brooke hướng về phía đó, cô bé nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm một vật sáng loáng đang đập vào đầu bà.
Quá sợ hại, Brooke chạy vào trong phòng ngủ và đóng chặt cửa lại. Tiếng động khiến kẻ đột nhập chú ý, hắn đi theo cô bé, lạnh lùng bước vào, và nhanh tay tát mạnh vào mặt khiến cô bé bất tỉnh, hắn tiến lại gần hơn, dùng một vật lạ thắt cổ Brooke cho đến ngất đi.
Vài giờ sau đó, Brooke dần dần tỉnh lại với vết thâm ở cổ, mặt sưng húp. Cô bé biết mình đang gặp "rắc rối" và cần sự giúp đỡ của bà, cô bé vội vã chạy ra ngoài để tìm bà ngoại.
Bà ngoại cô, bà Judith Johnson, một người đàn bà mù 58 tuổi, không thể dỗ dành cô bé hay đưa cô đến bác sĩ như mọi lần được nữa, bà đã bị giết trước đó vài giờ.
Brooke hét toáng lên khi thấy bà mình nằm trên vũng máu, bên cạnh chiếc ghế dài, Brooke cố gắng lay bà dậy nhưng không được. Cô bé gọi cho người hàng xóm, không ai trả lời, "đủ lớn" để biết mình thật sự gặp rắc rối, cô bé chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
Với chiếc áo ngủ dính đầy máu, khuôn mặt sưng lên do bị đánh, cô bé hốt hoảng chạy sang nhà hàng xóm. Cô Tonia B., lúc đó đang chuẩn bị bữa sáng. Cô không cho phép Brooke bước vào nhà, thay vào đó bắt Brooke đứng đợi ngoài hiên. (Sau này, trong một cuộc phỏng vấn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, Brooke đã kể lại rằng mình đã đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ.) Sau đó, cô Tonia B. cho phép Brooke về nhà.
Theo lời khai của người hàng xóm Toni B., Brooke đã kể lại với cô rằng chính người Bác của Brooke, Clarence là người đã tấn công hai bà cháu hôm đó.
Quá sốc trước chuyện xảy ra với con gái mình, bố mẹ Brooke đã đưa cô bé tới bệnh viện để kiểm tra và một cuộc trò chuyện "tâm lý" được thực hiện ngay sau đó với chủ đề chính là người đàn ông đã tấn công hai bà cháu là ai. Brooke đã xác nhận, đó là bác Clarence, Clarence Elkins. Cảnh sát đã ghi nhận lời khai của cô bé.
Lời khai ban đầu
Tại hiện trường, cảnh sát tìm thấy xác bà Judith trên vũng máu. Bà bị đánh bằng một vật nặng, bị trói bởi một sợi dây thừng, sau đó bị hãm hiếp và bóp cổ.
Theo nhận định của cảnh sát, có thể bà đã mở cửa sổ chính của căn nhà khiến cho hung thủ dễ dàng đột nhập qua của sổ. Trong quá trình giằng co lại, bà đã cắn vào tay hung thủ. Có dấu vân tay và vết máu rớt bên khung cửa.
Clarence đã nhanh chóng bị bắt giữ bên ngoài nhà mình, cách nhà bà Judith 40 km. Vợ Clarence, con gái bà Judith, Melinda khai rằng, buổi tối hôm đó cô có nhìn thấy chồng mình trên giường, nhưng do hai người không ngủ cùng giường nên có thể sau đó chồng cô đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô cũng chắc chắn rằng không thể có chuyện đó vì nêu chồng cô có ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Mặc dù biết nạn nhân chính là mẹ và cô cháu gái mình, nhưng Melinda vẫn cương quyết khẳng định chồng mình, Clarence vô tội. Điều đó cũng gây băn khoăn cho cảnh sát.
Một năm sau đó, khi ngài công tố viên Michael E. Carroll "hỏi chuyện" mình, Brooke đã nói rằng cô bé thật sự không chắc chắn về việc nhìn thấy bác Clarence ngày hôm đó, nhưng một vài người đã "trấn an" Brooke và cô bé đã đồng ý ra tòa làm chứng buộc tội bác mình.
Brooke là người duy nhất chứng kiến sự việc. Lời khai của cô bé như lời buộc tội Clarence. Và cảnh sát hoàn toàn tin vào điều đó.
Tuy nhiên, nhiều nhà tâm lý học lại nghi ngờ về lời khai đó. Theo họ, lời khai của những nhân chứng khi còn quá bé chỉ là một điều gì đó nhất thời, có thể thiếu chính xác. Khả năng về ngôn ngữ, khả năng miêu tả của chúng còn hạn chế, cộng với tâm lý sợ hãi khi đối diện vời người lớn khiến chúng có xu hướng trả lời để làm hài lòng người hỏi và trả lời theo "gợi ý" của người hỏi.
Theo tiến sĩ Steven Ceci, chuyên gia phát triển tâm lý trẻ em tại Đại học Cornell cho biết, trẻ em thường cung cấp những thông tin mà chúng nghĩ rằng bạn muốn chúng nói hơn những gì chúng nhận thức được, đặc biệt đối với một đứa trẻ đã từng bị tổn thương bởi bạo lực thì khả năng này cao hơn.
Cô bé Brooke 6 tuổi sẽ phải đối mặt với tất cả những yếu tố này khi trở thành nhân chứng duy nhất trong phiên tòa xét xử người bác của mình Clarence Elkins vào tháng 5/1999 .
Theo khampha
Cái chết của đôi trai gái vô danh (Kỳ 2) Tất cả những biện pháp nghiệp vụ đã được sử dụng để tìm ra danh tính hai nạn nhân. Gian nan xác định danh tính nạn nhân Theo lời cảnh sát Bobby McGehee, đêm hôm đó là phiên trực của ông, ông đi tuần gần khu vực xảy ra án mạng nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. "Tôi có đi...