Đêm hôm thấy bố chồng mò mẫm sang phòng cô ôsin
Tôi không bật điện mà lò dò lần cầu thang xuống. Khi gần xuống tới nhà, tôi chết lặng khi thấy bóng bố chồng vừa vào trong phòng ô sin. Bộ đồ ngủ của ông thì tôi không thể nhầm được, mà nhà này đâu còn ai là đàn ông khác nữa đâu.
Sau khi sinh con tôi quyết định thuê ô sin cho đỡ vất vả vì không nhờ được bà ngoại, bà đang bận mùa màng dưới quê. Mẹ chồng thì mất rồi, nhà chỉ còn bố chồng, ông lại đau ốm luôn. Thuê ô sin sau con lớn có người chăm sóc ông và cháu mình đi làm cũng đỡ lo.
Mẹ tôi tìm cho một chị giúp việc ở trong làng nên tôi cũng yên tâm. Chị tên Hải. Từ ngày chị đến làm tôi vừa để ý xem chị có làm được việc không vừa dò xét ý tứ của chồng mình. Vì nhiều người đã mất chồng về tay ô sin khiến tôi cũng lo lắng lắm.
Chị Hải làm được 1 tuần thì tôi quyết định nhận chị ấy vì chị chăm trẻ khá tốt. Vì tôi vẫn còn đang nghỉ thai sản nên ở nhà suốt ngày nên chồng tôi cũng chẳng có cơ hội gì cả, mà anh cũng không hề mặn mà với người giúp việc. Ăn xong là anh tót lên phòng chơi với con và xem ti vi trên đó. Con ngủ anh cũng lăn ra ngủ luôn.
Dạo gần đây sức khỏe của bố chồng tôi yếu hơn. Tôi thấy ông hay kêu đau lưng, mấy lần tôi bảo chồng đưa ông đi khám và châm cứu nhưng chồng tôi hôm bận cái nọ, hôm bận cái kia vẫn chưa đi được. Tôi đã nhờ chị gái mình hỏi mua cho ông ít thuốc bóp của người dân tộc nhưng cũng chưa thấy chị ấy mua giúp cho.
Đêm ấy chồng tôi làm ca 3 không về con lại hơi ấm đầu nên quấy tôi thức cũng khá muộn. Sau khi con nhắm mắt ngủ, tôi xuống dưới nhà định kiếm cái gì ăn vì lúc đó tự nhiên thấy đói.
Tôi không bật điện mà lò dò lần cầu thang xuống. Khi gần xuống tới nhà, tôi chết lặng khi thấy bóng bố chồng vừa vào trong phòng ô sin. Bộ đồ ngủ của ông thì tôi không thể nhầm được, mà nhà này đâu còn ai là đàn ông khác nữa đâu.
Cánh cửa không đóng mà khép hờ. Tôi nép người bên cạnh lắng nghe, bên trong đang có tiếng nói chuyện:
- Ông nằm xuống đây.
- Không biết có hiệu quả không chị nhỉ?
- Phải thử mới biết được ông ạ.
- Tôi đau quá không chịu được chợt nhớ tới hôm trước chị nói có thuốc nên sang xin.
Video đang HOT
- Vâng kết hợp cả uống và xoa bóp thì hiệu quả hơn.
- Tôi đau quá, mà các con thì bận. Đứa bận việc đứa bận con cái nên không dám phiền chúng nó. Mà sao chị biết bấm huyệt và xoa bóp vậy?
- Ngày trước bố cháu cũng bị như ông, một ông thầy lang bán thuốc cho và dạy cháu để cháu làm cho bố cháu đấy.
- Cảm ơn chị, mai có lẽ tôi nhờ chị làm ban ngày chứ đêm hôm thế này tôi sợ chúng nó hiểu lầm thì khổ.
- Vâng, cô chú ấy cũng là người tốt và hiểu biết nên chắc không có chuyện gì đâu ông à. Cháu giúp ông được gì thì cháu giúp.
Nghe câu chuyện của chị ô sin và bố chồng mà tôi thấy xấu hổ vô cùng. Phận làm con cái mà chưa làm tròn trách nhiệm với bố. Hôm sau tôi bảo ngay chồng nghỉ làm đi khám bác sĩ, đồng thời cũng nhờ chị Hải xoa bóp giúp bố tôi. Không ngờ chỉ 1 tuần bố tôi đã đỡ đau hẳn. Vẫn biết bệnh người già không thể chữa dứt điểm nhưng dù sao ông khỏe thì vợ chồng tôi cũng bớt lo hơn nhiều.
Theo Một Thế Giới
Tôi bật khóc trước món quà sinh nhật của ông chồng ngố
Đêm hôm đó ba mẹ con ngồi mòn mỏi chờ chồng. Tôi gọi cho anh bao nhiêu lần cũng không được, lòng như lửa đốt. Và rồi chồng tôi xuất hiện với món quà trên tay để rồi khi mở nó tôi đứng hình và rồi bật khóc khi thấy...
Nhớ lại ngày trước vợ chồng tôi nghèo lắm. Lấy nhau về vẫn phải thuê trọ, sống chật vật trong căn nhà 15 mét vuông. Dù có công việc ổn định nhưng lương của cả hai vợ chồng đều thấp. Chúng tôi phải chắt chiu từng đồng để trang trải cuộc sống, dù vậy cả hai vẫn thấy hạnh phúc và đầm ấm. Nhiều đêm ôm nhau ngủ chồng tôi nói: "Giờ mình tuy có khó khăn 1 chút nhưng chỉ cần vợ chồng cùng cố gắng thì anh tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi". Tôi gật đầu nhìn chồng tin tưởng.
Cưới nhau được 2 năm tôi mới sinh con đầu lòng, ngày đó không có điều kiện như bây giờ nên sinh được ít tháng đã phải dậy đi làm nên cơ thể nó cũng gầy theo chẳng cần giảm cân gì cả. Khi con trai tôi được 3 tuổi, tôi sinh bé thứ hai. Lúc này điều kiện gia đình khấm khá hơn, công việc chồng tôi cũng ổn định, chúng tôi thuê chỗ rộng rãi hơn để ở.
Tôi may mắn có được ông chồng biết thương gia đình. Ngày nào cũng quấn quýt lấy con như sam vậy. Buồn cười nhất là lúc nhìn anh mếu máo khi bị con tè dầm lên người, hai bố con cứ như hai người bạn thân ríu rít cả ngày. Với tôi chỉ cần gia đình mình luôn ấm êm như vậy là đủ.
Anh khiến tôi thấy bình yên (Ảnh minh họa)
Thế rồi khi bé thứ hai nhà tôi được 1 tuổi, vào đúng ngày sinh nhật tôi chồng đi làm về muộn lắm. Tôi buồn vì nghĩ anh đã quên sinh nhật mình, 3 mẹ con cứ ngồi bên mâm cơm chờ bố. Tôi gọi cho anh nhiều cuộc mà anh chẳng bốc máy. Lòng tôi cứ như lửa đốt, nhưng rồi chồng tôi xuất hiện với bó hoa trên tay.
- Ten tèn, tặng sinh nhật mẹ Bống nè.
Tôi bất ngờ rồi bật khóc:
- Anh đi đâu mà giờ mới về, em lo lắng quá.
- Anh đi mua hoa cho vợ đấy, nhưng khu này không có anh đành phải chạy qua bên chỗ chị Lan nên về hơi muộn.
- Em cảm ơn ông xã vì vẫn nhớ sinh nhật em nhé.
- Nhớ chứ, nhà được mỗi vợ to nhất, sao không nhớ cho được.
Cả nhà ngồi cười vui vẻ. Ăn cơm xong, con ngủ hết chồng thỏ thẻ với vợ.
- Vợ này, anh có thứ muốn tặng em.
- Anh vừa tặng hoa rồi mà, anh mua quà làm gì cho tốn kém.
- Cái này, anh đã dành dụm suốt mấy năm qua đấy. Cảm ơn em đã làm vợ anh, cảm ơn vì em luôn bên anh và không kêu than lấy 1 lời dù là lúc khó khăn nhất.
- Ông xã hôm nay anh sao vậy? Nghe sến sẩm và khách sao quá, hì. Nhưng dù sao em cũng vui khi nghe những lời đó từ anh. Em có cần nhắm mắt lại để nhận món quà đặc biệt này không?
- Có, em nhắm mắt lại đi.
Tôi nhắm mắt chờ đợi.
- Ten tèn, em nhìn nè.
Tôi cầm tờ giấy lên, đó là hợp đồng mua nhà, 1 căn hộ chung cư 70 mét vuông. Tôi đứng hình mất mấy phút mấy có thể thốt nên lời.
- Anh... anh mua nhà sao?
- Đúng vậy, quà sinh nhật cho vợ đó. Em vui không?
Cảm ơn ông xã của em (Ảnh minh họa)
Tôi không biết nói gì để diễn tả cảm xúc lúc đó, chỉ thấy nước mắt cứ ứa ra. Bao lâu nay anh ấy vất vả đi sớm về hôm thì ra là vì cái này. Tôi thực sự tự hào về chồng rất nhiều.
- Vợ đau tim gần chết đây này, ngốc quá mình lấy đâu ra số tiền này mà mua vậy.
Chồng bỏ lợn đấy hì hì, dạo này chồng may mắn có được nhiều hợp đồng nên tích góp được cộng với số tiền bao năm qua nên cũng đủ để đóng 2 đợt đầu. Tuy trả góp vẫn chưa đủ nhưng bước đầu vậy là mừng rồi vợ nhỉ.
Tôi không biết nói gì chỉ biết hết nhìn lại ôm chồng. Đêm hôm đó nằm ngắm chồng ngủ mà tôi thấy thương. Anh già hơn trước nhiều, có lẽ là vì vất vả lo toan cho gia đình. Ngẫm lại, hạnh phúc của một người phụ nữ cũng đơn giản lắm. Họ chẳng cầu ước nhà cao cửa rộng xe này xe nọ, hay làm bà này bà kia... thứ mà họ cần chỉ là được chồng yêu, chồng quan tâm và luôn nghĩ về gia đình thế là đủ. Vì vàng bạc có nhiều bao nhiêu, đôi khi cũng chẳng thể nào mua nổi hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Cả tuần nay tôi không dám gần chồng vì vẫn bị ám ảnh bởi cái đêm hôm ấy Một tuần nay, anh làm ca 2 về muộn và đó cũng là đúng một tuần liền tôi không dám động vào chồng kể từ cái đêm hôm ấy. Nỗi lo sợ lúc nào cũng thường trực trong tôi. Chồng tôi là một người đàn ông yêu vợ thương con, tính tình hiền lành ai cũng quý. (Ảnh minh họa) Tôi và chồng...