Đêm đó, chồng hậm hực bỏ về phòng chứ nhất quyết không chịu rút 200 ngàn ra
Tối hôm đó anh mò sang phòng, tôi bảo: “Muốn làm thì đưa tiền đây, 200 ngàn một lần”. Chồng tôi giãy nảy lên mắng tôi đừng quên đang sống trong nhà của ai.
Lấy chồng 5 năm, nhưng chưa bao giờ tôi được sống vui vẻ một ngày. Gia đình chồng 3 thế hệ sống trong một căn nhà 2 tầng cũ kỹ chật chội. Ông bà nội đã già, sống lủi thủi ở căn phòng dưới tầng một, chẳng cho ai đụng vào dọn dẹp. Bố mẹ chồng thì khó tính, lúc nào cũng xét nét con dâu. Còn chồng tôi, có lẽ cũng lây nhiễm tính khí của bề trên nên mắc bệnh keo kiệt hà tiện.
Đi làm về, tôi thường phải tự tay xách nước từ vòi nước máy ngoài sân vào phòng tắm tầng 2 để tắm. Vì phòng tắm trên đó bị hỏng đường ống nước từ lâu nhưng cả nhà không ai muốn sửa vì sợ tốn tiền và đục đẽo làm tường yếu và bẩn thêm. Chồng tôi dù nằm trên ghế sô pha xem ti vi, cũng không bao giờ xách nước cho vợ.
Mùa đông, nếu thích tắm nước ấm, tôi phải đun 2 ấm nước bằng bếp than tổ ong. Còn bình nóng lạnh chỉ khi nào có khách hoặc ông bà bố mẹ chồng dùng thì mới bật và lúc đó tôi được ké chút nước nóng sót lại.
Bữa ăn cũng quanh năm là rau nấu nát và thịt đun mặn đắng. Hôm nào “sang trọng” thì có thêm đĩa cá kho hoặc đĩa tôm khô rang cũng mặn không kém. Thức ăn ít ỏi là thế, nhưng tôi cũng chẳng được ăn nhiều cơm. Bữa nào người ngồi xới cơm cũng là mẹ chồng và bà nội. Mỗi lần, cứ tôi đưa bát ra lần thứ 2 là bị bóng gió rằng con gái nên ăn ít giữ dáng, ăn như lợn thì ai nuôi nổi. Đi làm về mệt mà cơm không được ăn no, lại vất vả xách nước. Vì vậy, hồi đầu mới về nhà chồng, đêm nào tôi cũng bị đói và nhanh chóng sụt mất 4kg.
Sống khổ sở như thế được 3 năm thì vợ chồng tôi được ra ở riêng. Nhà mới là một căn chung cư giá rẻ được mua lại từ một người bạn của bố chồng. Không phải sống chung với bố mẹ chồng, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng, chồng tôi vẫn mang theo cả cái tính hà tiện. Thời gian đó, tôi đang mang bầu và sắp sinh. Song anh chưa bao giờ mua cho tôi một thứ gì để tôi ăn, bồi dưỡng cho con. Chưa bao giờ sắm cho tôi cái quần, cái áo, hay đôi giày. Thậm chí, mọi đồ dùng của con, từ bình sữa tới quần áo, cái tất, cái mũ, đều là tôi tự bỏ tiền túi ra mua.
Vừa đầy tháng, tôi phải vay tiền mẹ đẻ, trả cho chồng 1,5 triệu tiền viện phí và 2 triệu tiền ăn uống trong tháng ở cữ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chồng tôi nói, tiền anh còn phải để trả nốt tiền nhà cho bố mẹ, với lại đã là vợ chồng thì tôi mua cũng giống anh mua. Nhưng thực tế, căn nhà đứng tên hoàn toàn của anh, không hề có một dòng nào chứng nhận tôi đồng sở hữu. Trong khi các khoản khác, từ ăn uống, đóng tiền vệ sinh, tiền điện nước sinh hoạt… đều là tôi bỏ ra. Tháng nào, đồng lương của tôi cũng cạn sạch.
Vậy mà lúc đi đẻ, 3 triệu đồng tiền viện phí chồng cũng bắt tôi chia đôi. Anh nói, anh cho con một nửa, còn một nửa nữa thì tôi phải lo cho tròn trách nhiệm người mẹ. Vừa đầy tháng, tôi phải vay tiền mẹ đẻ, trả cho chồng 1,5 triệu tiền viện phí và 2 triệu tiền ăn uống trong tháng ở cữ.
Vì không nhờ được ai trông con, (mẹ chồng tôi tuy ở gần nhưng bà vụng về và nóng tính nên không trông được trẻ), tôi đành bỏ việc cũ, nhận đánh máy, dịch tài liệu và làm những việc linh tinh qua internet ở nhà. Trong thời gian nuôi con, vì con uống sữa mẹ hoàn toàn, nên chủ yếu là mẹ ăn con bú. Nhưng chồng tôi quy đó là tôi hưởng nên anh không đóng góp đồng nào. Tôi thích ăn gì thì tự đi mà mua. Anh không bao giờ quan tâm xem tôi sống như thế nào. Anh chỉ để ý xem con tháng này có lên cân không? Lên cân ít thì anh mắng tôi là biết đẻ mà không biết nuôi. Suốt quãng thời gian đó chúng tôi cãi cọ lạnh nhạt với nhau cũng chỉ vì những khoản chia chác nhỏ lẻ.
Đêm đó, chồng tôi hậm hực bỏ về phòng chứ nhất quyết không chịu rút 200 ngàn ra. (Ảnh minh họa)
Con được 1 tuổi, tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như thế nữa nên đòi ly hôn. Song anh không đồng ý. Chúng tôi sống với nhau mà cứ như trọ cùng một nhà. Ai làm việc nấy, không dính dáng gì tới nhau, chỉ cách vài hôm thì anh lại mò sang phòng tôi để quan hệ. Xong việc lại về phòng anh ngủ cho sạch sẽ. Hôm nào tôi khóa cửa, thì anh đập cửa rầm rầm khiến con thức giấc, buộc lòng tôi phải mở cửa cho chồng vào.
Cách đây mấy hôm, con ốm nên tôi không thể mang con cùng đi chợ được. Tôi đành nhắn tin nhờ anh mua cho tôi một gói muối và hai bìa đậu phụ. Buổi chiều, chồng xách một túi rau củ thịt thà về, nhưng đưa lại cho tôi đúng gói muối và 2 bìa đậu. Anh nói: “ Muối 4 ngàn, đậu 8 ngàn”. Tôi lại lủi thủi vào phòng lấy trả anh 12 ngàn, anh nghiễm nhiên cầm nhét vào ví.
Vì bực bội chồng hà tiện tính toán chi li, tối hôm đó anh mò sang phòng, tôi bảo: “Muốn làm thì đưa tiền đây, 200 ngàn một lần”. Chồng tôi giãy nảy lên mắng tôi đừng quên đang sống trong nhà của ai. Anh không lấy tiền thuê nhà đã là nhân nhượng lớn rồi. Huống chi tôi là vợ, trách nhiệm phục vụ chuyện giường chiếu cho chồng là điều đương nhiên. Tôi đòi tiền như vậy thì có khác gì gái bán hoa đâu, sao phải hạ thấp nhân phẩm của mình. Tôi cũng nóng giận cãi anh rằng giờ tôi chẳng cần cái nhân phẩm ấy, bán được nó, tôi bán liền. Nếu anh đưa tiền thì tôi phục vụ, còn không thì ra ngoài mà tìm cô khác. Đêm đó, chồng tôi hậm hực bỏ về phòng chứ nhất quyết không chịu rút 200 ngàn ra.
Cuộc sống hôn nhân này khiến tôi mệt mỏi và cảm thấy ngột ngạt quá! Tôi phải làm gì đây? Ly hôn thì tôi có thể không được quyền nuôi con vì nghề nghiệp không ổn định, lại không nhà cửa. Mà để con cho ông bố hà tiện đó chăm sóc, thì có khi người làm mẹ như tôi còn đau khổ hơn. Cứ nín nhịn đến bao giờ đây hả mọi người?
Theo Afamily
Không làm ra tiền, nhắm mắt nhìn vợ ngoại tình
Tôi không muốn các con tôi biết được sự thật sau khi cùng bố vượt qua khó khăn, mẹ chúng lại đi ngoại tình với người đàn ông khác.
ảnh minh họa
Mỗi lần thấy vợ về nhà với gương mặt phởn phơ, tôi biết cô ấy vừa hạnh phúc bên người tình. Cay đắng, tủi nhục ê chề nhưng tôi vẫn nín lặng. Cuộc đời tôi giờ chỉ lấy các con và gia đình làm niềm vui, bởi thế tôi nhắm mắt coi như không biết chuyện vợ cắm sừng.
Tôi từng là một người đàn ông cao ráo, khỏe mạnh, thậm chí còn được đánh giá là điển trai. Mặc dù tôi không làm ra quá nhiều tiền nhưng công việc hàng tháng cũng mang lại cho tôi một khoản thu nhập đủ để lo cho vợ con.
Tai họa giáng xuống đầu tôi khi tôi bị bị tai nạn giao thông. Tôi mất đi đôi chân, phải ngồi xe lăn cả đời. Những tháng ngày đó, tôi không thể nào quên được. Tôi đã kiệt quệ, muốn quyên sinh vì mọi chuyện xảy ra đường đột quá sức chịu đựng của tôi. Nhưng cũng chính giai đoạn khó khăn đó vợ đã luôn ở bên tôi, giúp đỡ, động viên tôi vượt qua mọi chuyện.
Những tưởng đấy là may mắn mà tôi có được nhưng đúng là ở đời chẳng có chuyện gì tròn vẹn cả. Sau khi tôi khỏe lại, vợ tôi vay mượn khắp nơi mở cho tôi một cửa hàng nho nhỏ ở nhà để kinh doanh. Tiền thu về không đáng là bao nhưng chí ít nó cũng giúp tôi đỡ buồn, cảm thấy mình là người có ích. Ngoài công việc đó, tôi khó mà tìm được việc nào phù hợp với tình trạng sức khỏe của bản thân.
Vợ chồng tôi có hai đứa con, một trai, một gái rất đáng yêu. Tôi lấy gia đình làm chỗ dựa nâng đỡ tinh thần cho mình trong những tháng ngày tuyệt vọng nhất. Từ ngày tôi phải ngồi xe lăn, vợ tôi là trụ cột chính trong nhà. Cô ấy đi làm, còn tôi ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp việc lặt vặt. Các con giờ đã lớn có thể tự đi học được nên mọi chuyện cũng không quá vất vả với tôi.
Rồi tôi nghe người ta nói vợ tôi có bồ, tôi không tin. Làm sao tôi dám nghi ngờ vợ khi mà những tháng ngày khó khăn nhất của đời người cô ấy không hề bỏ rơi tôi. Tôi trân trọng, yêu thương và bảo vệ cô ấy còn không được huống chi là ghen tuông, nghi ngờ vô lí. Nhưng rồi khi tôi tận mắt đọc những dòng tin nhắn hẹn hò người tình của cô ấy trong chiếc máy tính cá nhân mà cô ấy quên không mang đi, tôi mới chết lặng người.
Đã hơn 5 năm rồi, tôi chấp nhận nhìn cảnh vợ mình "vui vẻ" bên ngoài và trở về nhà. Thứ hạnh phúc giả tạo mà tôi có ít nhất nó cũng bình yên. (Ảnh minh họa)
Tôi im lặng không nói ra bởi vì tôi thấy mình chẳng có quyền lựa chọn nào khác cả. Tôi muốn các con tự hào về gia đình mình, về người mẹ luôn sẵn sàng hi sinh cho bố. Tôi cần tổ ấm này, dù là một tổ ấm không toàn vẹn. Tôi không muốn các con tôi biết được sự thật sau khi cùng bố vượt qua khó khăn, mẹ chúng lại đi ngoại tình với người đàn ông khác. Chắc chắn các con tôi sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi đau này.
Đã hơn 5 năm rồi, tôi chấp nhận nhìn cảnh vợ mình "vui vẻ" bên ngoài và trở về nhà. Thứ hạnh phúc giả tạo mà tôi có ít nhất nó cũng bình yên. Có đôi lúc tôi hờn ghen, hậm hực thậm chí là cay cú nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Tôi không còn quyền lựa chọn. Điều tôi mong mỏi nhất là vợ tôi sớm quay về bên bố con tôi, khi mà các con chưa phát hiện ra chuyện về mẹ chúng. Còn tôi, tôi cam chịu nhìn vợ hạnh phúc trong vòng tay gã đàn ông khác!
Theo Eva
Ngột ngạt với ba ngày trăng mật tại gia ở nhà chồng Ngay sáng hôm vợ chồng chuẩn bị nốt chút đồ bỏ vào vali để đi cho kịp chuyến tàu thì mẹ chồng vào phòng. Bà thẽ thọt nói: "Bày vẽ đi trăng mật trăng miếc làm gì cho tốn kém ra. Hai đứa có 30 triệu cho mẹ vay mẹ trả nốt tiền đám cưới". Tôi về làm dâu nhà anh trong sự...