Đêm định mệnh!
“Tôi chưa bao giờ yêu ai như yêu anh. Nếu bạn hiểu được cảm giác yêu một người đàn ông không đẹp trai, không thật sự mạnh mẽ, nhưng lại nhạy cảm và mãnh liệt, bạn sẽ thấy cuộc sống cực kỳ sống động…
… Với anh, tôi lúc giống như đứa trẻ, lúc lại ào ạt như người phụ nữ khao khát xúc cảm, lúc dịu dàng như mèo con, có lúc lại ấm áp như người chị gái. Đó là điều mà tôi sung sướng, nhớ nhung anh. Ngay đến bây giờ vẫn thế”… Vậy bạn sẽ hỏi tôi không hài lòng điều gì?
Sau khi yêu tôi được 3 tháng, anh giới thiệu tôi với H – bạn của anh hơn chúng tôi 2 tuổi. Như anh nói, H. làm cùng nghề với anh, là người bạn rất thân, gần như là chỗ dựa tinh thần duy nhất anh có, sau khi cha mẹ anh qua đời. (Anh đang sống nhờ nhà của người dì ruột). H. rất tốt tính, quan tâm và hay hỏi han tôi, nói với tôi về anh, thậm chí còn hay can ngăn những khi tôi và anh trục trặc…
Thường những bữa công ty có việc đột xuất, anh về muộn, qua ở lại nhà H. để cùng hoàn thành một số dự án “đánh ngoài”. Có nhiều lần, tôi để ý trên cổ, trên gờ ngực anh có vài vết nâu nâu như vết xước. Gặng hỏi, anh đùa: “Đi với bồ, cô ấy yêu quá nên hôn miết đấy em ạ!”. Tôi chẳng lạ gì cái trò “tát nước theo mưa” của anh. Vả lại, tôi tin và yêu anh, chẳng mấy khi ghen bóng gió về chuyện anh đi đêm về hôm, anh làm xây dựng, đi công trình…
Hôm đó, tôi đi sang nhà bà ngoại về rất muộn, tiện đường rẽ qua mua bánh pizza hải sản và coca để anh và H. ăn, vì biết các anh thường làm việc một mạch quên cả ăn uống. Để anh bất ngờ, tôi không gọi điện, gửi xe, lên nhà H. ở tầng 4. 11 giờ đêm, cửa chỉ khép hờ, tôi lại nghĩ anh vừa về tới đây. Quạt bật, ti vi mở, áo anh vứt trên ghế salon chưa khô mồ hôi. Tôi đẩy cửa. Mọi thứ sụp xuống chân. Bánh Piza đổ tung toé…
Anh trên giường, không một mảnh vải che thân với người bạn thân trong thứ trang phục phụ nữ quái gở mà có mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi. Họ đang điên cuồng với những ly rượu vang trên người nhau. Hình ảnh về những vết bầm trên cổ trên ngực anh hiện ra rõ mồn một. Tôi đứng trân trân nhìn. Mắt anh hoảng loạn. H. cũng vậy.
Anh nói đã bao lần anh từ bỏ quan hệ với H. nhưng rồi bản năng bắt anh trở lại… (Ảnh minh hoạ)
Video đang HOT
Họ không nghĩ tôi lại đứng trước mặt họ trong trạng thái như vô hồn đến thế. Tôi quay đi. Anh vùng dậy khoác vội áo chạy theo tôi. Tôi không hiểu sao mình như thế. Anh giữ xe tôi. Tôi để anh đèo. Ngồi sau như một pho tượng. Chúng tôi đi trong đêm như thế, suốt 2 tiếng đồng hồ. Anh dừng lại. Lúc ấy thì tôi khóc. Tôi gào, đấm anh, tôi gọi anh là đồ khốn nạn lừa dối tôi… Anh cứ ôm chặt tôi lại.
Hóa ra, người đầu tiên phát hiện ra chuyện này không phải là tôi, mà là mẹ anh, khi thấy anh và H. nằm ôm nhau ngủ một cách không bình thường ở tuổi 19. Nhưng bà đã mang theo bí mật ấy xuống mồ. Sau khi bà ngã bệnh qua đời, bố anh mất vì một tai nạn giao thông, anh đơn độc và chỉ biết bấu víu vào người bạn nối khố của mình. Họ cứ quấn lấy nhau như thế. H. cần anh, như một người con gái cần bàn tay đàn ông che chở. Anh cần một chỗ để ngả đầu.
Cho đến khi gặp tôi. Anh nói đã bao lần anh từ bỏ quan hệ với H. nhưng rồi bản năng bắt anh trở lại. Anh nói, với một người đàn ông có 2 cảm xúc giới tính trong mình, không dễ gì vượt qua bản chất, dù anh từng ghê sợ nó. Tôi ngồi nghe anh nói, tôi hiểu anh không dối tôi. Chỉ có tôi là người không nhạy cảm, không nhận ra những điều bất thường ở chính người yêu của mình.
Sau đêm định mệnh kinh hoàng ấy, tôi trốn tránh. Tôi xấu hổ với cha mẹ khi họ nhìn tôi dò hỏi. Anh cũng không tìm tôi. Chỉ tới một hôm, H. thất thần gọi cho tôi, vừa khóc, vừa nói tôi phải tới ngay nhà H. Anh nằm đó, lại là anh, quằn quại, nhưng khủng khiếp hơn là trong đống thuốc ngủ lăn lóc, đôi mắt gần như toàn lòng trắng… Tôi cùng H xốc anh vào viện. Mọi việc chưa quá muộn. Chỉ có điều sau khi từ viện về, anh như người vô hồn. Tôi tới thăm anh, anh cứ nhìn tôi, anh khóc mà không nói.
Đến bây giờ, anh đã hồi phục dần. Nhưng tôi có cảm giác anh đang sợ chính con người mình. H. thuê một căn hộ khác, thi thoảng sang thăm anh. Và cũng không giấu tôi cảm xúc với anh khi nhìn anh buồn thăm thẳm. Tôi cũng thế, tôi không ngăn nổi trái tim mình, vẫn đến với anh, vì tôi biết tôi còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng yêu một người đàn ông mang trong mình 2 giới tính, dù biết anh muốn thoát khỏi nó, thì có mạo hiểm quá không?
Theo 24h
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...