Đêm đến, nhìn vợ chui vào góc tủ, tôi lại đi lấy dây thừng trói cô ấy lại
Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua từ ngày con trai tôi mất, tôi vẫn sống cùng vợ trong ngôi nhà có trồng nhiều hoa hồng – loài hoa yêu thích của vợ tôi và cứ đều đặn mỗi đêm, khi nào vợ tôi lên cơn, chui vào góc tủ là tôi lại đi lấy dây thừng trói vợ lại rồi ôm cô ấy trong tay.
Vợ tôi xinh xắn, lại đảm đang và giỏi ứng xử. Lấy được cô ấy là một trong những điều tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ và không ít cay đắng. Khi con trai tôi được 1 tuổi, trong một lần vợ tôi đưa con cho cô giúp việc giữ để đi lấy chiếc váy đã được đặt may thì con trai tôi bị ngã. Cú ngã đập đầu quá mạnh làm con tôi ra đi mãi mãi.
Hôm đó vợ tôi gần như phát điên, cô ấy cứ lao vào ôm con trai rồi gào lên: “Mẹ giết con rồi con ơi, tại mẹ hết”. Tôi cũng đau lòng lắm, bởi vợ chồng tôi cưới nhau đã lâu, chữa trị mãi mới có với nhau một mụn con, nào ngờ tai họa lại ập đến. Cô giúp việc sợ quá trốn đi luôn hôm ấy, từ đó về sau, vợ chồng tôi cũng không tìm được thông tin nào của cô.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâm ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. Tôi nhìn vợ ngày càng tàn tạ mà tan nát cõi lòng. Thân làm cha, tôi cũng đau đớn lắm, nhưng tôi biết, tôi đau 7 thì vợ tôi phải đau 10, cô ấy luôn nghĩ rằng, vì mình ham làm đẹp, váy vóc nên con mới lâm vào cảnh đấy.
Từ hôm con mất đến nay cũng đã được nửa năm, thế nhưng hôm nào vợ tôi cũng ngồi khóc rấm rứt. 3 tháng trở lại đây, ngày nào vợ tôi cũng chui vào góc tủ – nơi cô ấy dọn hết quần áo rồi ngồi vào đấy. Khi nào vợ tôi cũng cầm theo một vật gây sát thương rồi cứ thế cứa vào mình. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn, gọi mãi không thấy vợ đâu, mãi một lúc sau mới thấy máu chảy ra từ cánh tủ. Tôi hốt hoảng mở tủ ra, ôm vợ đi cấp cứu.
Video đang HOT
Bác sỹ bảo vợ tôi bị chấn thương tâm lý quá nặng và có xu hướng tự hành hạ bản thân vì nghĩ rằng, mình đã gây ra tội lớn trong quá khứ. Kể từ hôm có kết quả khám bệnh, tôi sợ quá, không dám để cô ấy ở nhà một mình. Sau một thời gian nhờ vả, tôi cũng tìm được giúp việc. Vợ tôi giờ không làm gì được, chỉ suốt ngày ngồi thơ thẩn trong phòng, tôi thì vẫn phải làm việc để lo cho cuộc sống hai vợ chồng, nhưng rồi cô giúp việc nào cũng làm được 1 tuần là nhăn nhó xin nghỉ vì tính cách của vợ tôi quá quái đản khiến họ sợ.
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều. Nhưng vợ tôi vẫn không khá hơn, cô ấy vẫn tự làm mình đau. Lúc đầu, tôi khóc lóc, van xin rồi ôm vợ ra, nhưng sau này, khi bệnh vợ tôi ngày càng nặng, cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để trói tay vợ lại.
Nhiều người khuyên tôi nên bỏ vợ hoặc gửi cô ấy vào trại tâm thần rồi xây dựng hạnh phúc mới, nhưng tôi không đành lòng. Dù sao cũng là vợ chồng, còn tình nghĩa đậm sâu, lại có vết thương lòng lớn đến như vậy, tôi không thể đối xử tệ với cô ấy. Bố mẹ tôi cũng dọa nạt, bắt tôi lập gia đình mới nhưng tôi không chịu, bởi tận mắt tôi đã chứng kiến nỗi đau quá lớn của vợ, tôi hiểu cô ấy cần tôi bên cạnh, ít nhất là để không cảm thấy cô đơn.
Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua từ ngày con trai tôi mất, tôi vẫn sống cùng vợ trong ngôi nhà có trồng nhiều hoa hồng – loài hoa yêu thích của vợ tôi và cứ đều đặn mỗi đêm, khi nào vợ tôi lên cơn, chui vào góc tủ là tôi lại đi lấy dây thừng trói vợ lại rồi ôm cô ấy trong tay. Dù rất í thy vọng nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, sẽ có một ngày vợ tôi tỉnh táo lại và cảm nhận được tình yêu mà tôi vẫn đang dành cho cô ấy.
Theo Một Thế Giới
Đêm đến, nhìn vợ chui vào góc tủ ngồi là tôi lật đật đi lấy dây thừng
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều.
Vợ tôi xinh xắn, lại đảm đang và giỏi ứng xử. Lấy được cô ấy là một trong những điều tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ và không ít cay đắng. Khi con trai tôi được 1 tuổi, trong một lần vợ tôi đưa con cho cô giúp việc giữ để đi lấy chiếc váy đã được đặt may thì con trai tôi bị ngã. Cú ngã đập đầu quá mạnh làm con tôi ra đi mãi mãi.
Hôm đó vợ tôi gần như phát điên, cô ấy cứ lao vào ôm con trai rồi gào lên: "Mẹ giết con rồi con ơi, tại mẹ hết". Tôi cũng đau lòng lắm, bởi vợ chồng tôi cưới nhau đã lâu, chữa trị mãi mới có với nhau một mụn con, nào ngờ tai họa lại ập đến. Cô giúp việc sợ quá trốn đi luôn hôm ấy, từ đó về sau, vợ chồng tôi cũng không tìm được thông tin nào của cô.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâm ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. Tôi nhìn vợ ngày càng tàn tạ mà tan nát cõi lòng. Thân làm cha, tôi cũng đau đớn lắm, nhưng tôi biết, tôi đau 7 thì vợ tôi phải đau 10, cô ấy luôn nghĩ rằng, vì mình ham làm đẹp, váy vóc nên con mới lâm vào cảnh đấy.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâm ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. (Ảnh minh họa)
Từ hôm con mất đến nay cũng đã được nửa năm, thế nhưng hôm nào vợ tôi cũng ngồi khóc rấm rứt. 3 tháng trở lại đây, ngày nào vợ tôi cũng chui vào góc tủ - nơi cô ấy dọn hết quần áo rồi ngồi vào đấy. Khi nào vợ tôi cũng cầm theo một vật gây sát thương rồi cứ thế cứa vào mình. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn, gọi mãi không thấy vợ đâu, mãi một lúc sau mới thấy máu chảy ra từ cánh tủ. Tôi hốt hoảng mở tủ ra, ôm vợ đi cấp cứu.
Bác sỹ bảo vợ tôi bị chấn thương tâm lý quá nặng và có xu hướng tự hành hạ bản thân vì nghĩ rằng, mình đã gây ra tội lớn trong quá khứ. Kể từ hôm có kết quả khám bệnh, tôi sợ quá, không dám để cô ấy ở nhà một mình. Sau một thời gian nhờ vả, tôi cũng tìm được giúp việc. Vợ tôi giờ không làm gì được, chỉ suốt ngày ngồi thơ thẩn trong phòng, tôi thì vẫn phải làm việc để lo cho cuộc sống hai vợ chồng, nhưng rồi cô giúp việc nào cũng làm được 1 tuần là nhăn nhó xin nghỉ vì tính cách của vợ tôi quá quái đản khiến họ sợ.
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều. Nhưng vợ tôi vẫn không khá hơn, cô ấy vẫn tự làm mình đau. Lúc đầu, tôi khóc lóc, van xin rồi ôm vợ ra, nhưng sau này, khi bệnh vợ tôi ngày càng nặng, cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để trói tay vợ lại.
Cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để trói tay vợ lại. (Ảnh minh họa)
Nhiều người khuyên tôi nên bỏ vợ hoặc gửi cô ấy vào trại tâm thần rồi xây dựng hạnh phúc mới, nhưng tôi không đành lòng. Dù sao cũng là vợ chồng, còn tình nghĩa đậm sâu, lại có vết thương lòng lớn đến như vậy, tôi không thể đối xử tệ với cô ấy. Bố mẹ tôi cũng dọa nạt, bắt tôi lập gia đình mới nhưng tôi không chịu, bởi tận mắt tôi đã chứng kiến nỗi đau quá lớn của vợ, tôi hiểu cô ấy cần tôi bên cạnh, ít nhất là để không cảm thấy cô đơn.
Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua từ ngày con trai tôi mất, tôi vẫn sống cùng vợ trong ngôi nhà có trồng nhiều hoa hồng - loài hoa yêu thích của vợ tôi và cứ đều đặn mỗi đêm, khi nào vợ tôi lên cơn, chui vào góc tủ là tôi lại đi lấy dây thừng trói vợ lại rồi ôm cô ấy trong tay. Dù rất í thy vọng nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, sẽ có một ngày vợ tôi tỉnh táo lại và cảm nhận được tình yêu mà tôi vẫn đang dành cho cô ấy.
Theo Một Thế Giới
Vừa bước vào phòng ngủ, tôi thất kinh nhìn vợ và người đàn ông đó "dính chặt" vào nhau Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, soi ánh đèn điện thoại sáng mập mờ tôi sợ thất kinh khi thấy vợ và người đàn ông nào đó ôm chặt lấy nhau và đang mải mê "chuyện ấy". Chiều vừa tan giờ làm ở cơ quan, mấy anh bạn đồng nghiệp đã kéo tôi đến quán nhậu mừng sinh nhật sếp. Tôi vốn dĩ...