Đêm đến, nhìn vợ chui vào góc tủ ngồi là tôi lật đật đi lấy dây thừng
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều.
Vợ tôi xinh xắn, lại đảm đang và giỏi ứng xử. Lấy được cô ấy là một trong những điều tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ và không ít cay đắng. Khi con trai tôi được 1 tuổ.i, trong một lần vợ tôi đưa con cho cô giúp việc giữ để đi lấy chiếc váy đã được đặt may thì con trai tôi bị ngã. Cú ngã đậ.p đầ.u quá mạnh làm con tôi ra đi mãi mãi.
Hôm đó vợ tôi gần như phát điên, cô ấy cứ lao vào ôm con trai rồi gào lên: “Mẹ giế.t co.n rồi con ơi, tại mẹ hết”. Tôi cũng đau lòng lắm, bởi vợ chồng tôi cưới nhau đã lâu, chữa trị mãi mới có với nhau một mụn con, nào ngờ tai họa lại ập đến. Cô giúp việc sợ quá trốn đi luôn hôm ấy, từ đó về sau, vợ chồng tôi cũng không tìm được thông tin nào của cô.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâ.m ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. Tôi nhìn vợ ngày càng tàn tạ mà tan nát cõi lòng. Thân làm cha, tôi cũng đa.u đớ.n lắm, nhưng tôi biết, tôi đau 7 thì vợ tôi phải đau 10, cô ấy luôn nghĩ rằng, vì mình ham làm đẹp, váy vóc nên con mới lâm vào cảnh đấy.
Video đang HOT
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâ.m ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. (Ảnh minh họa)
Từ hôm con mất đến nay cũng đã được nửa năm, thế nhưng hôm nào vợ tôi cũng ngồi khóc rấm rứt. 3 tháng trở lại đây, ngày nào vợ tôi cũng chui vào góc tủ – nơi cô ấy dọn hết quần áo rồi ngồi vào đấy. Khi nào vợ tôi cũng cầm theo một vật gây sát thương rồi cứ thế cứa vào mình. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn, gọi mãi không thấy vợ đâu, mãi một lúc sau mới thấy má.u chả.y ra từ cánh tủ. Tôi hốt hoảng mở tủ ra, ôm vợ đi cấp cứu.
Bác sỹ bảo vợ tôi bị chấn thương tâm lý quá nặng và có xu hướng tự hàn.h h.ạ bản thân vì nghĩ rằng, mình đã gây ra tội lớn trong quá khứ. Kể từ hôm có kết quả khám bệnh, tôi sợ quá, không dám để cô ấy ở nhà một mình. Sau một thời gian nhờ vả, tôi cũng tìm được giúp việc. Vợ tôi giờ không làm gì được, chỉ suốt ngày ngồi thơ thẩn trong phòng, tôi thì vẫn phải làm việc để lo cho cuộc sống hai vợ chồng, nhưng rồi cô giúp việc nào cũng làm được 1 tuần là nhăn nhó xin nghỉ vì tính cách của vợ tôi quá quái đản khiến họ sợ.
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều. Nhưng vợ tôi vẫn không khá hơn, cô ấy vẫn tự làm mình đau. Lúc đầu, tôi khóc lóc, va.n xi.n rồi ôm vợ ra, nhưng sau này, khi bệnh vợ tôi ngày càng nặng, cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để tró.i ta.y vợ lại.
Cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để tró.i ta.y vợ lại. (Ảnh minh họa)
Nhiều người khuyên tôi nên b.ỏ v.ợ hoặc gửi cô ấy vào trại tâm thần rồi xây dựng hạnh phúc mới, nhưng tôi không đành lòng. Dù sao cũng là vợ chồng, còn tình nghĩa đậm sâu, lại có vết thương lòng lớn đến như vậy, tôi không thể đối xử tệ với cô ấy. Bố mẹ tôi cũng dọa nạt, bắt tôi lập gia đình mới nhưng tôi không chịu, bởi tận mắt tôi đã chứng kiến nỗi đau quá lớn của vợ, tôi hiểu cô ấy cần tôi bên cạnh, ít nhất là để không cảm thấy cô đơn.
Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua từ ngày con trai tôi mất, tôi vẫn sống cùng vợ trong ngôi nhà có trồng nhiều hoa hồng – loài hoa yêu thích của vợ tôi và cứ đều đặn mỗi đêm, khi nào vợ tôi lên cơn, chui vào góc tủ là tôi lại đi lấy dây thừng trói vợ lại rồi ôm cô ấy trong tay. Dù rất í thy vọng nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, sẽ có một ngày vợ tôi tỉnh táo lại và cảm nhận được tình yêu mà tôi vẫn đang dành cho cô ấy.
Theo Một Thế Giới
Anh chẳng cho mẹ con tôi thứ gì ngoài... tiề.n
Tôi cần tiề.n nhưng hơn hết cần một người chồng, con tôi cần một người cha, vậy mà giờ tôi sống với anh như ở bên một cái xác.
Quen nhau 6 tháng thì chúng tôi đến với nhau, một năm sau tôi phát hiện anh đã có vợ và 2 con trai ở quê. Dù rất yêu anh tôi vẫn quyết định chia tay vì không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Sau một tháng chia tay tôi phát hiện mình đã có thai gần 2 tháng, tôi thông báo với anh và lời khuyên của anh là bỏ. Tôi đau khổ tột cùng, nhưng quá yêu anh và thương sinh linh bé bỏng trong bụng nên quyết định giữ lại. Tự nhủ tôi không cần anh, nhưng không có điều kiện sinh và nuôi bé một mình nên tôi sẽ dựa dẫm anh để cho bé được chào đời.
Dù không muốn tôi sinh bé, vẫn thờ ơ với cái thai trong bụng của tôi nhưng anh luôn lo đầy đủ, thuê nhà rồi mua một căn nhà nhỏ. Bé sinh ra khai sinh không có cha và theo họ mẹ, khi bé được 7 tháng tôi rước mẹ lên trông bé để đi làm và cũng là lúc tôi muốn dứt khoát với anh nhưng anh không đồng ý. Thương con và cần anh nên tôi cứ mặc kệ cuộc sống như vậy dù biết anh là người vô tâm hời hợt, anh không dám dẫn mẹ con tôi đi đâu, chắc sợ người khác trông thấy. Cuối tuần anh gặp gỡ bạn bè, tiếp khách hay gì gì đó, tết hoặc lễ anh về với vợ con, mẹ con tôi cứ lủi thủi với nhau. Mỗi lần chở con đi chơi, thấy những đứ.a tr.ẻ khác có cha mẹ đi cùng tôi không cầm được nước mắt.
Tôi không biết anh cần gì ở tôi? Nếu cần tìn.h dụ.c anh kiếm không khó, nếu yêu thương mẹ con tôi sao anh không ly dị? Hoặc nếu không thể ly dị sao anh không thật sự quan tâm mẹ con tôi? Cái anh có thể cho mẹ con tôi chỉ clà tiề.n. Tôi cần tiề.n nhưng hơn hết cần một người chồng, con tôi cần một người cha, vậy mà giờ tôi sống với anh như ở bên một cái xác. Hàng tháng anh chỉ biết đưa tiề.n, tôi và con chưa từng nhận từ anh một món quà, một cành hoa, một lời yêu thương ngọt ngào nào.
Giờ bcon tôi đã ba tuổ.i rưỡi, tôi không chịu nổi kiếp chồng chung, không còn kiên nhẫn chờ đợi anh, cũng chẳng thích chịu cái tính khô khan đến vô tâm của anh như vậy nữa. Muốn chia tay nhưng anh dứt khoát không đồng ý. Chúng tôi đã không gần gũi nhau gần một năm nay rồi nhưng anh cứ đi đi về về như không có chuyện gì. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Nhìn vợ ngồi trên xe lăn, tim tôi quặn thắt vì tội lỗi mình gây ra 5 năm trước Sau khi vợ tôi bị ta.i nạ.n và phải ngồi xe lăn, không có ngày nào là tôi không hối hận. Cô ấy mới hơn 30 tuổ.i nhưng đã trở thành người tàn tật mà nguyên nhân chính là do người chồng tham lam của cô ấy. Vợ tôi từng là cô gái xinh đẹp, giỏi giang, nấu ăn ngon và rất tâm...