Đêm đến, nhìn vợ chui vào góc tủ ngồi là tôi lật đật đi lấy dây thừng
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều.
Vợ tôi xinh xắn, lại đảm đang và giỏi ứng xử. Lấy được cô ấy là một trong những điều tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ và không ít cay đắng. Khi con trai tôi được 1 tuổi, trong một lần vợ tôi đưa con cho cô giúp việc giữ để đi lấy chiếc váy đã được đặt may thì con trai tôi bị ngã. Cú ngã đập đầu quá mạnh làm con tôi ra đi mãi mãi.
Hôm đó vợ tôi gần như phát điên, cô ấy cứ lao vào ôm con trai rồi gào lên: “Mẹ giết con rồi con ơi, tại mẹ hết”. Tôi cũng đau lòng lắm, bởi vợ chồng tôi cưới nhau đã lâu, chữa trị mãi mới có với nhau một mụn con, nào ngờ tai họa lại ập đến. Cô giúp việc sợ quá trốn đi luôn hôm ấy, từ đó về sau, vợ chồng tôi cũng không tìm được thông tin nào của cô.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâm ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. Tôi nhìn vợ ngày càng tàn tạ mà tan nát cõi lòng. Thân làm cha, tôi cũng đau đớn lắm, nhưng tôi biết, tôi đau 7 thì vợ tôi phải đau 10, cô ấy luôn nghĩ rằng, vì mình ham làm đẹp, váy vóc nên con mới lâm vào cảnh đấy.
Kể từ ngày đó, vợ tôi đâm ra thẫn thờ. Cô ấy ôm hết đống áo quần trong tủ cắt vụn rồi đem đi vứt ngoài thùng rác. (Ảnh minh họa)
Từ hôm con mất đến nay cũng đã được nửa năm, thế nhưng hôm nào vợ tôi cũng ngồi khóc rấm rứt. 3 tháng trở lại đây, ngày nào vợ tôi cũng chui vào góc tủ – nơi cô ấy dọn hết quần áo rồi ngồi vào đấy. Khi nào vợ tôi cũng cầm theo một vật gây sát thương rồi cứ thế cứa vào mình. Nhiều hôm tôi đi làm về muộn, gọi mãi không thấy vợ đâu, mãi một lúc sau mới thấy máu chảy ra từ cánh tủ. Tôi hốt hoảng mở tủ ra, ôm vợ đi cấp cứu.
Bác sỹ bảo vợ tôi bị chấn thương tâm lý quá nặng và có xu hướng tự hành hạ bản thân vì nghĩ rằng, mình đã gây ra tội lớn trong quá khứ. Kể từ hôm có kết quả khám bệnh, tôi sợ quá, không dám để cô ấy ở nhà một mình. Sau một thời gian nhờ vả, tôi cũng tìm được giúp việc. Vợ tôi giờ không làm gì được, chỉ suốt ngày ngồi thơ thẩn trong phòng, tôi thì vẫn phải làm việc để lo cho cuộc sống hai vợ chồng, nhưng rồi cô giúp việc nào cũng làm được 1 tuần là nhăn nhó xin nghỉ vì tính cách của vợ tôi quá quái đản khiến họ sợ.
Riết rồi tôi cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ trông vợ và làm việc nhà. Đêm đến, vợ tôi lại chui vào trong góc tủ ngồi. Tôi sợ quá kêu thợ đến phá luôn cái ổ khóa trên tủ, đề phòng vợ tôi khóa lại rồi làm liều. Nhưng vợ tôi vẫn không khá hơn, cô ấy vẫn tự làm mình đau. Lúc đầu, tôi khóc lóc, van xin rồi ôm vợ ra, nhưng sau này, khi bệnh vợ tôi ngày càng nặng, cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để trói tay vợ lại.
Video đang HOT
Cứ mỗi lần thấy cô ấy chui vào góc tủ là tôi lại lật đật đi lấy dây thừng để trói tay vợ lại. (Ảnh minh họa)
Nhiều người khuyên tôi nên bỏ vợ hoặc gửi cô ấy vào trại tâm thần rồi xây dựng hạnh phúc mới, nhưng tôi không đành lòng. Dù sao cũng là vợ chồng, còn tình nghĩa đậm sâu, lại có vết thương lòng lớn đến như vậy, tôi không thể đối xử tệ với cô ấy. Bố mẹ tôi cũng dọa nạt, bắt tôi lập gia đình mới nhưng tôi không chịu, bởi tận mắt tôi đã chứng kiến nỗi đau quá lớn của vợ, tôi hiểu cô ấy cần tôi bên cạnh, ít nhất là để không cảm thấy cô đơn.
Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua từ ngày con trai tôi mất, tôi vẫn sống cùng vợ trong ngôi nhà có trồng nhiều hoa hồng – loài hoa yêu thích của vợ tôi và cứ đều đặn mỗi đêm, khi nào vợ tôi lên cơn, chui vào góc tủ là tôi lại đi lấy dây thừng trói vợ lại rồi ôm cô ấy trong tay. Dù rất í thy vọng nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, sẽ có một ngày vợ tôi tỉnh táo lại và cảm nhận được tình yêu mà tôi vẫn đang dành cho cô ấy.
Theo Một Thế Giới
Vừa bước vào phòng ngủ, tôi thất kinh nhìn vợ và người đàn ông đó "dính chặt" vào nhau
Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, soi ánh đèn điện thoại sáng mập mờ tôi sợ thất kinh khi thấy vợ và người đàn ông nào đó ôm chặt lấy nhau và đang mải mê "chuyện ấy".
Chiều vừa tan giờ làm ở cơ quan, mấy anh bạn đồng nghiệp đã kéo tôi đến quán nhậu mừng sinh nhật sếp. Tôi vốn dĩ là người ngại mấy khoản tiệc tùng, rượu chè này nên cũng mượn đủ cớ để trốn mà vẫn không thể thoát được. Biết kiểu gì hôm nay mấy người đó cũng phải đến khuya mới cho về, nên tôi nhanh trí gọi điện nói với vợ trước.
Đúng như dự liệu ở trước, mấy ông bạn đồng nghiệp ép tôi uống rượu như đúng rồi. Mấy lần giả say để trốn về trước mà không được, nhậu nhẹt đến 21h thì nhà sếp có chuyện nên mọi người mới chịu tan tiệc. Được về nhà tôi vui mừng khôn xiết, chạy thẳng xe về nhà dù trong người có hơi say một chút nhưng tôi vẫn cố căng mắt ra để lái xe cho an toàn.
Về đến nhà, nhìn nhà tối om nghĩ vợ con đi ngủ rồi nên tôi cũng nhẹ nhàng bước lên sợ làm mẹ con cô ấy tỉnh giấc. Vợ tôi mắc chứng bệnh mất ngủ, nên đêm nao cô ấy cũng trằn trọc mãi mới ngủ được. Thương vợ lắm nhưng không biết làm thế nào giúp vợ.
Vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, tôi bước lên phòng ngủ thay đồ ai dè...Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, soi ánh đèn điện thoại sáng mập mờ tôi sợ thất kinh khi thấy vợ và người đàn ông nào đó ôm chặt lấy nhau và đang mải mê "chuyện ấy".
Vợ và người đàn ông nào đó ôm chặt lấy nhau và đang mải mê "chuyện ấy" (ảnh minh họa)
Không tin vào mắt mình, tôi cố dụi mắt và cấu mình một cái thật đau để tỉnh ngủ hẳn rồi vội bật điện lên. Mọi thứ ghê sợ đang biểu hiện trước mắt tôi. Vợ và thằng cha nào đó đang hú hí nhau trên chính chiếc giường của tôi. Giận vợ đến tím mặt tôi ném ngay chiếc chổi vào 2 người đó. Tên đó và vợ giật mình hoảng hốt khi thấy tôi về sớm hơn dự kiến. Họ vội vã buông nhau ra tìm chăn chùm lên người.
Thấy vợ luống cuống đưa quần áo cho hắn ta mặc tôi lại điên tiết hơn. Máu ghen nổi lên cộng với chút men rượu trong người, tôi như một gã khùng kéo tay bồ của vợ ra khỏi giường đấm túi bụi. Bị đấm bất ngờ, hắn ta không kịp phản kháng nên hứng trọn những cú đấm của tôi.
Vợ thấy vậy, sợ hãi vội quỳ gối xin tôi tha cho hắn ta. Đã thất vọng về vợ, giờ hành động của cô ấy càng khiến tôi buồn và sôi máu hơi. Tát mạnh cho vợ một cái rồi tôi gào lên như khóc.
- Tôi làm gì có lỗi với cô mà cô lại đâm lén tôi sau lưng như vậy. Cô thử hỏi cả khu này xem có người chồng nào yêu và chiều vợ hết nấc như tôi chưa? Tôi càng làm cho cô hạnh phúc thì cô lại càng làm tôi đau thế này sao? Đồ đàn bà lăng loàn, có thể loại vợ nào nhân cơ hội chồng vắng nhà đem trai về ngủ không cơ chứ?
- Anh...em sai rồi. Vì em say nắng anh ấy nên mới làm liều. Xin anh hãy tha cho chúng em, em hứa không có lần thứ 2 đâu ạ.
- Cô và nó cút ngay khỏi nhà tôi. Tôi cần một người vợ chứ không cần một gái làng chơi trong nhà. Biến ngay trước khi tôi gọi bố mẹ cô đến chứng kiến cảnh con gái ngoan của ông bà ấy làm chuyện mất nết này.
Tôi chỉ cười khẩy và rút trong cặp ra lá đơn ly hôn đặt lên tay cô ấy rồi bỏ đi (ảnh minh họa)
- Anh...hãy nghĩ cho con mà tha cho em được không? Em là vợ anh, mãi mãi không thể thay đổi được. Ngủ với anh ấy là do em nhất thời dại dột thôi.
- Cô im đi, tôi đang cố gắng kìm chế hết mức có thể rồi đó. Con tôi không cần một người làm gái như cô làm mẹ nó.
Dứt lời, tôi điên tiết lôi vợ và tay đó tống ra khỏi nhà khóa cổng lại. Mặc vợ quỳ gối khóc lóc cả đêm ở ngoài cổng tôi vẫn không chịu tha thứ cho cô ấy. Sáng hôm sau vợ tôi ngất đi vì cảm lạnh ngoài cổng. Đưa cô ấy vào viện, chăm sóc cẩn thận như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đến khi vợ tỉnh giấc thấy tôi ở bên, cô ấy rơi nước mắt nắm chặt tay tôi xin lỗi.
Nhìn vợ đau khổ và tiều tụy sau một đêm quỳ ngoài trời, tôi chỉ cười khẩy và rút trong cặp ra lá đơn ly hôn đặt lên tay cô ấy rồi bỏ đi. Vợ khóc òa, gọi tên tôi nhưng tôi vẫn nhất quyết không quay lại.
Ly hôn với vợ điều tôi phân vân cả đêm qua có nên làm điều đó hay không? Và giờ tôi đã quyết định chia tay cô ấy dù tim đau quặn thắt từng cơn. Cứ mỗi lần về nhà vào phòng ngủ, hình ảnh vợ và người đàn ông đó quấn quýt bên nhau trên giường khiến tôi sôi máu và đau đớn nhường nào. Tôi phải cho vợ biết cái giá của sự phản bội phải đắt giá như thế nào.
Quyết định ngày hôm nay dù có sai lầm hay không tôi sẽ không hối hận dù vẫn còn yêu vợ rất nhiều. Tôi muốn vợ hiểu một điều, cô ấy sẽ thiệt thòi thế nào khi làm điều ngu ngốc ấy.
Theo Một Thế Giới
Anh chẳng cho mẹ con tôi thứ gì ngoài... tiền Tôi cần tiền nhưng hơn hết cần một người chồng, con tôi cần một người cha, vậy mà giờ tôi sống với anh như ở bên một cái xác. Quen nhau 6 tháng thì chúng tôi đến với nhau, một năm sau tôi phát hiện anh đã có vợ và 2 con trai ở quê. Dù rất yêu anh tôi vẫn quyết định...