Đêm đầu làm dâu, tôi phải quỳ lạy cả nhà chồng vì sự cố không ngờ
Tiệc cưới vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng mắng tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học
Lây chông mới được có chục ngày mà tôi cảm thấy sao cuộc đời người con gái đi làm dâu lại khổ sở đến vậy. Tôi biết lỗi là ở tôi nhưng dẫu gì tôi cũng mới có 24 tuổi, không tránh khỏi những phút bốc đồng, non dại. Sao chồng và bố mẹ chồng không thể có cái nhìn độ lượng, bao dung hơn.
Tôi đến với anh, người chông hiện tại của tôi không lâu sau khi chia tay ngươi yêu cu. Mối tình đầu này đối với tôi thật sâu đậm, không chỉ vì có tới 4 năm yêu nhau mà còn bởi chúng tôi yêu nhau. Tôi phải chia tay người yêu đầu này đơn giản chỉ bởi gia đình anh ra nước ngoài định cư, trong khi tôi lại là con một, không dám bỏ mặc bố mẹ ở lại quê nhà. Chia tay khi vẫn còn yêu nên thú thực, những ngày đầu tôi nhớ nhung người yêu lắm.
Tôi nói dối mọi người về bằng cấp của mình vì nghĩ nó không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Đâu ngờ. Ảnh minh họa.
Và sự trông văng, cô đơn khiên tôi nhanh chóng lao vào mối tình với chông tôi bây giơ. Thơi gian đầu đi chơi và cả đến khi nhận lời yêu anh, thú thực chỉ vì tôi muốn có người thế chỗ cho hình bóng cũ chư chẳng mấy có rung động hay tình cảm gì.
Video đang HOT
Nhưng yêu anh gần 1 năm thì tôi bắt đầu thực sự có cảm giác yên bình mỗi khi bên anh và thấy yêu anh. Càng bên anh tôi càng ngưỡng mộ anh vì kiến thức uyên thâm, học rộng và lối cư xử thông minh của một người có học thức.
Và mặc dù du học nhiều năm ở nước ngoài nhưng không giống như nhiều người khác ăn chơi, vô tổ chức, anh thật sự vẫn giữ nề nếp truyền thống, không rượu chè, gái gú, không cờ bạc, ăn chơi và rất thích giúp đỡ việc nội trợ. Vi thê nên tôi tin chăc chăn anh se la ngươi chông tốt sau nay.
Tuy nhiên, ở anh có một điêu là rât chu trong bằng cấp, học hành. Anh thương hoi tôi ngày còn học phổ thông, đã từng được giải thưởng quốc gia nào không, có tham dự kỳ thi học sinh giỏi nào không? Anh cũng hay kê về những thành tích trong học hành của anh thuở nhỏ với vẻ đầy mãn nguyện. Nhiều lần anh bảo, suốt nhiều năm tiêu chí chọn bạn của anh luôn phải là những người học hành ngang hàng, những người kém hơn “cảm thấy không thích nói chuyện”.
Cũng may khi nhỏ dù học ở tỉnh lẻ nhưng suốt thời cấp 2, cấp 3 tôi đều học ở trường chuyên. Tôi tự hào khoe anh điều này. Nhưng chuyện tôi không thi đỗ đại học và phải học tại chức thì tôi giấu nhẹm anh. Tôi chỉ nói chung chung rằng tôi học đại học thương mại rồi đi làm ngay. Tôi yêu anh nên không muốn vì chuyện bằng cấp mà tình cảm bị ảnh hưởng. Hơn nữa, dù học tại chức nhưng giờ tôi cũng có công việc ổn định ở một công ty có tiếng vì khả năng giải quyết công việc tốt.
Cũng như anh, cả gia đình nhà anh đều rất coi trọng chuyện bằng cấp, có thể nói là rất háo danh. Ngay lân đầu đến nhà anh chơi, mẹ anh đã hỏi tôi tốt nghiệp ở trường nào ra, làm vị trí công việc gì ở công ty. Khi nghe tôi nói tôi từng là học sinh chuyên Toán, bà đã rất yên tâm, bà không bao giờ ngờ rằng một người học chuyên như tôi lại có thể trượt đại học. Vậy nên khi bà hỏi tôi có đỗ thủ khoa đại học không, tôi đã không ngần ngại bảo rằng, tôi chỉ đứng sau thủ khoa và á khoa có 1 điểm. Tôi biêt nói dối là không tốt, nhưng vì muốn gây dựng hình ảnh đẹp trong mắt nhà chồng tôi đã không ngần ngại.
Và rồi chuyện cưới xin cũng đến trong niềm mong đợi của tôi. Để che giấu trình độ học vấn của mình, tôi buộc phải gạt bỏ hết danh sách bạn bè thuở đại học. Chỉ có người nhà và người cùng cơ quan có mặt trong lễ cưới của tôi và như vậy tôi tin rằng tiểu sử học hành của mình sẽ được giữ kín.
Vậy nhưng, đâu ngờ, ngay trong buổi tiệc cưới, khi bố mẹ chồng tôi đang tự hào giới thiệu với bạn bè tham gia lễ cưới về thành tích có cô con dâu học lớp chuyên từ bé và suýt đoạt thủ khoa đại học thì người bác họ phía nhà tôi đứng gần đó chẳng hiểu sao vui miệng lại tồng tộc “giải thích” thêm rằng: Cháu nó từ bé bố mẹ cho học trường chuyên thật mà số không may, hai năm thi đại học đều trượt. Khỏi phải nói, bố mẹ chồng tôi và cả chồng tôi nữa lúc đó đã rất bàng hoàng. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực và cảm giác không khí vui vẻ của mọi người trùng hẳn xuống.
Và khi tiệc vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng tôi thì bảo tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học lại còn làm sang khiến tôi bât khoc nức nở. Bố chồng thì bảo chuyện này còn lừa dối được thì không biết sau này còn dối trá thế nào.
Biết lỗi của mình, nên tối đó, tôi đã phai quy xuông xin lôi ca nha chông. Tôi nói như van xin mọi người tha lỗi trong dòng nước mắt tủi nhục nhưng dường như không ai vì thế mà cảm động, rủ lòng thương tôi.
Thậm chí, đêm đó, vì giận vợ chồng tôi còn bỏ lên giường ngủ trước và buổi động phòng phải lùi sau đó đến vài ngày và cũng là trong một cơn chồng say rượu.
Và suốt những ngày sau đo, cho đến nay, tôi phải sông trong sư ghe lanh cua cả nhà chồng. Dù không một ai nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa nhưng cả nhà chồng thực sự coi tôi là người vô hình. Chồng cúi mặt khi ngồi cạnh tôi còn bố mẹ chồng không bao giờ gọi tôi hay nhờ vả gì đó lấy một lời.
Tôi yêu chồng và không muốn mất anh. Nhưng cứ đà này, chắc tôi chẳng bao giờ được coi là một người vợ của anh, một người con dâu trong gia đình. Tôi phai lam gi đê nhân đươc sư tha thư cua chông va sự chấp nhận của bố mẹ chồng đây?
Theo Nguoiduatin
Chồng đánh tôi què chân chỉ vì bát cơm
Tôi bảo sao anh ăn cơm không dẹp tô thì anh đánh tôi què chân. Tôi gọi mẹ rước về thì anh bảo cha mẹ tôi phải quỳ lạy anh mới được.
Ngày trước từ quê lên Sài Gòn học tôi đã quen anh, người qua một đời vợ, không tiền không nhà cửa nhưng tu chí làm ăn, không rượu chè cờ bạc trai gái. Gia đình ngăn cản hết lời nhưng tôi quyết bỏ nhà theo anh không một đám cưới. 5 năm trôi qua, con trai chúng tôi đã 3 tuổi, được ông bà ngoại chăm từ lúc 3 tháng đến giờ. Gia đình tôi cũng dần chấp nhận vì thấy chúng tôi yêu nhau.
Ảnh minh họa
Gần một năm trước cha mẹ tôi muốn mở một cơ sở nhỏ làm ăn, vì hụt vốn nên vợ chồng tôi hỗ trợ 35 triệu và giúp ông bà buôn bán. Kể từ đó vợ chồng không đi bán hàng riêng mà ở nhà hỗ trợ ông bà, tất nhiên là cha mẹ tôi lo ăn uống và tiêu xài cho cả hai vợ chồng. Vì quen xài thoải mái hồi còn đi làm ăn riêng nên giờ cha mẹ có chu cấp chúng tôi vẫn thấy không đủ. Mẹ tôi ở quê, thấy xài nhiều mẹ cũng hay cằn nhằn. Chồng tôi cho rằng công lao của anh mà mẹ lại như thế khi anh tiêu xài. Từ xưa đến giờ chồng tôi mê game, cơm ăn phải dâng tới miệng, ăn xong phải bưng xuống còn anh chỉ ngồi chơi game. Có hai vợ chồng không sao nhưng ở nhà tôi cha mẹ hơi khó chịu vì thói đó.
Công việc của cha mẹ càng thuận lợi thì công lao của anh cũng không phải nhỏ nhưng làm ra bao nhiêu anh xài hết. Anh không xài cá nhân nhưng lại mua những đồ dùng không cần thiết. Khi công việc thuận lợi hơn thì cha mẹ tôi lại vay hai đứa hơn 100 triệu. Tôi mừng lắm, ngày xưa cha mẹ lo cho tôi ăn học phải mượn nợ, giờ tôi muốn giúp mẹ làm ăn để không mang tội bất hiếu. Thế mà anh lại chửi bới tôi, nói không lo cho gia đình. Tôi ngọt nhạt tâm sự nhưng anh lúc nào cũng xem thường mẹ vợ. Người làm chung xưởng cũng khá bực vì anh lười và mê game. Đỉnh điểm khi tôi bảo sao anh ăn cơm không dẹp tô thì anh đánh tôi què chân. Tôi gọi mẹ rước về thì anh bảo cha mẹ tôi phải quỳ lạy anh mới được. Giờ tôi phải làm sao?
Theo VNE
Chồng đánh què chân tôi, còn muốn cha mẹ vợ quỳ lạy Tôi bảo sao anh ăn cơm không dẹp tô thì anh đánh tôi què chân. Tôi gọi mẹ rước về thì anh bảo cha mẹ tôi phải quỳ lạy anh mới được. Ảnh minh họa Ngày trước từ quê lên Sài Gòn học tôi đã quen anh, người qua một đời vợ, không tiền không nhà cửa nhưng tu chí làm ăn, không...