Đêm đầu làm dâu, tôi phải quỳ lạy cả nhà chồng vì một sự cố không tưởng
Tiệc cưới vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng mắng tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học
Lây chông mới được có chục ngày mà tôi cảm thấy sao cuộc đời người con gái đi làm dâu lại khổ sở đến vậy. Tôi biết lỗi là ở tôi nhưng dẫu gì tôi cũng mới có 24 tuổi, không tránh khỏi những phút bốc đồng, non dại. Sao chồng và bố mẹ chồng không thể có cái nhìn độ lượng, bao dung hơn.
Tôi đến với anh, người chông hiện tại của tôi không lâu sau khi chia tay ngươi yêu cu. Mối tình đầu này đối với tôi thật sâu đậm, không chỉ vì có tới 4 năm yêu nhau mà còn bởi chúng tôi yêu nhau. Tôi phải chia tay người yêu đầu này đơn giản chỉ bởi gia đình anh ra nước ngoài định cư, trong khi tôi lại là con một, không dám bỏ mặc bố mẹ ở lại quê nhà. Chia tay khi vẫn còn yêu nên thú thực, những ngày đầu tôi nhớ nhung người yêu lắm.
Và sự trông văng, cô đơn khiên tôi nhanh chóng lao vào mối tình với chông tôi bây giơ. Thơi gian đầu đi chơi và cả đến khi nhận lời yêu anh, thú thực chỉ vì tôi muốn có người thế chỗ cho hình bóng cũ chư chẳng mấy có rung động hay tình cảm gì.
Nhưng yêu anh gần 1 năm thì tôi bắt đầu thực sự có cảm giác yên bình mỗi khi bên anh và thấy yêu anh. Càng bên anh tôi càng ngưỡng mộ anh vì kiến thức uyên thâm, học rộng và lối cư xử thông minh của một người có học thức.
Và mặc dù du học nhiều năm ở nước ngoài nhưng không giống như nhiều người khác ăn chơi, vô tổ chức, anh thật sự vẫn giữ nề nếp truyền thống, không rượu chè, gái gú, không cờ bạc, ăn chơi và rất thích giúp đỡ việc nội trợ. Vi thê nên tôi tin chăc chăn anh se la ngươi chông tốt sau nay.
Tuy nhiên, ở anh có một điêu là rât chu trong bằng cấp, học hành. Anh thương hoi tôi ngày còn học phổ thông, đã từng được giải thưởng quốc gia nào không, có tham dự kỳ thi học sinh giỏi nào không? Anh cũng hay kê về những thành tích trong học hành của anh thuở nhỏ với vẻ đầy mãn nguyện. Nhiều lần anh bảo, suốt nhiều năm tiêu chí chọn bạn của anh luôn phải là những người học hành ngang hàng, những người kém hơn “cảm thấy không thích nói chuyện”.
Cũng may khi nhỏ dù học ở tỉnh lẻ nhưng suốt thời cấp 2, cấp 3 tôi đều học ở trường chuyên. Tôi tự hào khoe anh điều này. Nhưng chuyện tôi không thi đỗ đại học và phải học tại chức thì tôi giấu nhẹm anh. Tôi chỉ nói chung chung rằng tôi học đại học thương mại rồi đi làm ngay. Tôi yêu anh nên không muốn vì chuyện bằng cấp mà tình cảm bị ảnh hưởng. Hơn nữa, dù học tại chức nhưng giờ tôi cũng có công việc ổn định ở một công ty có tiếng vì khả năng giải quyết công việc tốt.
Video đang HOT
Cũng như anh, cả gia đình nhà anh đều rất coi trọng chuyện bằng cấp, có thể nói là rất háo danh. Ngay lân đầu đến nhà anh chơi, mẹ anh đã hỏi tôi tốt nghiệp ở trường nào ra, làm vị trí công việc gì ở công ty. Khi nghe tôi nói tôi từng là học sinh chuyên Toán, bà đã rất yên tâm, bà không bao giờ ngờ rằng một người học chuyên như tôi lại có thể trượt đại học. Vậy nên khi bà hỏi tôi có đỗ thủ khoa đại học không, tôi đã không ngần ngại bảo rằng, tôi chỉ đứng sau thủ khoa và á khoa có 1 điểm. Tôi biêt nói dối là không tốt, nhưng vì muốn gây dựng hình ảnh đẹp trong mắt nhà chồng tôi đã không ngần ngại.
Và rồi chuyện cưới xin cũng đến trong niềm mong đợi của tôi. Để che giấu trình độ học vấn của mình, tôi buộc phải gạt bỏ hết danh sách bạn bè thuở đại học. Chỉ có người nhà và người cùng cơ quan có mặt trong lễ cưới của tôi và như vậy tôi tin rằng tiểu sử học hành của mình sẽ được giữ kín.
Vậy nhưng, đâu ngờ, ngay trong buổi tiệc cưới, khi bố mẹ chồng tôi đang tự hào giới thiệu với bạn bè tham gia lễ cưới về thành tích có cô con dâu học lớp chuyên từ bé và suýt đoạt thủ khoa đại học thì người bác họ phía nhà tôi đứng gần đó chẳng hiểu sao vui miệng lại tồng tộc “giải thích” thêm rằng: Cháu nó từ bé bố mẹ cho học trường chuyên thật mà số không may, hai năm thi đại học đều trượt. Khỏi phải nói, bố mẹ chồng tôi và cả chồng tôi nữa lúc đó đã rất bàng hoàng. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực và cảm giác không khí vui vẻ của mọi người trùng hẳn xuống.
Và khi tiệc vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng tôi thì bảo tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học lại còn làm sang khiến tôi bât khoc nức nở. Bố chồng thì bảo chuyện này còn lừa dối được thì không biết sau này còn dối trá thế nào.
Biết lỗi của mình, nên tối đó, tôi đã phai quy xuông xin lôi ca nha chông. Tôi nói như van xin mọi người tha lỗi trong dòng nước mắt tủi nhục nhưng dường như không ai vì thế mà cảm động, rủ lòng thương tôi.
Thậm chí, đêm đó, vì giận vợ chồng tôi còn bỏ lên giường ngủ trước và buổi động phòng phải lùi sau đó đến vài ngày và cũng là trong một cơn chồng say rượu.
Và suốt những ngày sau đo, cho đến nay, tôi phải sông trong sư ghe lanh cua cả nhà chồng. Dù không một ai nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa nhưng cả nhà chồng thực sự coi tôi là người vô hình. Chồng cúi mặt khi ngồi cạnh tôi còn bố mẹ chồng không bao giờ gọi tôi hay nhờ vả gì đó lấy một lời.
Tôi yêu chồng và không muốn mất anh. Nhưng cứ đà này, chắc tôi chẳng bao giờ được coi là một người vợ của anh, một người con dâu trong gia đình. Tôi phai lam gi đê nhân đươc sư tha thư cua chông va sự chấp nhận của bố mẹ chồng đây?
…my@gmail.com
Theo nguoi dua tin
Đêm tủi nhục của dâu mới phải quỳ lạy xin mẹ chồng đừng bắt phá thai
Tôi cứ nghĩ mình báo tin vui mẹ chồng sẽ mừng lắm. Ai ngờ, vừa mang cái tờ khám thai ra, bà trố mắt rồi chửi tôi té tát, bắt phải đi phá thai ngay. Tôi đau đớn quỳ lạy van xin mẹ tha thứ cho tôi.
Chào độc giả mục tâm sự ,
Đây là lần đầu tiên tôi mạnh dạn chia sẻ những nỗi niềm của mình. Tôi thường xuyên vào mục đọc tâm sự của mọi người, thấy nhiều anh chị có hoàn cảnh éo le mà thương quá. Thế nhưng, đến hôm nay, chính tôi lại mắc phải và tôi không biết mình nên phải làm sao để có thể xử lý mọi chuyện êm xuôi.
Tôi quê ở Tuyên Quang, năm nay 26 tuổi. Lấy chồng vào cuối năm ngoái, quê chồng tôi ở Nghệ An. Lúc mới yêu và chuẩn bị cưới, bố mẹ anh ấy phản đối dữ lắm vì ông bà không thích cho con trai lấy vợ Bắc.
Cũng thật lạ vì bố mẹ chồng tôi cứ có định kiến với người Bắc, cho rằng lấy người Bắc sẽ khổ vì phụ nữ miền Bắc nói dẻo ngọt như mía nhưng lòng dạ khó lường. Tôi về làm dâu rồi mà lúc nào bố mẹ chồng cũng so sánh đàn bà miền Bắc với miền Trung, nào là con gái miền Trung chịu khó, chăm chỉ, thật thà... Nhiều lúc khó chịu lắm nhưng vì chồng nên tôi nín nhịn hết.
Nhưng may mắn là chồng tôi lại rất thương yêu tôi. Thấy vợ bị đối xử như thế nên anh lại càng thương hơn. Tối nào anh cũng động viên rồi an ủi vợ. Hôm Tết, tôi vội tắm nhanh để vào nấu nướng nên bị ngã trong nhà vệ sinh, anh vội vàng chạy vào ôm em rồi tự tay cột tóc nói "Em phải cẩn thận chứ. Đưa dây đây anh cột tóc cho" rồi anh cõng lên phòng. Hôm đó, anh bắt em nằm nghỉ để anh xuống bếp nấu thay luôn.
Vợ chồng mới lấy nhau lúc nào cũng dính chặt như hình với bóng. Tết về, đến đi chợ hay đi mua vài thứ lặt vặt ở bên n hà anh cũng đòi đi cùng khiến bố mẹ chồng tôi tỏ vẻ khó chịu. Bố chồng gia trưởng quan niệm rằng, việc chợ búa bếp núc phải do đàn bà làm, còn mẹ chồng thì chẳng hiểu vì sao lại khó chịu khi thấy chúng tôi lúc nào cũng đi cùng nhau. Có lẽ bà sợ con trai yêu vợ quá lại mất con chăng.
Thế nhưng, chồng tôi vẫn vô tư trêu chọc, phụ tôi mỗi khi nấu nướng, rửa bát. Nhiều lúc nhắc chồng ý tứ trước mặt bố mẹ mà anh cũng kệ cứ chọc tiếp. Có lẽ vì vậy mà bố mẹ chồng tôi càng tỏ thái độ ra mặt với tôi hơn.
Hôm thứ 7 tuần trước, khi thấy người có dấu hiệu là lạ mà chậm kinh gần tuần lễ, tôi mua que thử thai thấy lên hai vạch nên tức tốc đi khám ngay. Đúng như tôi mong đợi, tôi đã có bầu gần 5 tuần nhưng thai chưa vào tử cung.
Mừng lắm, vui lắm nên tôi báo cho chồng luôn. Anh nhảy cẫng lên vui sướng ôm lấy tôi rồi lại vạch áo lên hôn, nói chuyện với con như con đã ra đời.
Hai vợ chồng bàn bạc với nhau đến tối rằm tháng Giêng, báo với mẹ luôn cho vui. Tôi cũng háo hức mong đợi rằng, biết con có bầu rồi, mẹ chồng tôi sẽ bớt khó chịu với con dâu hơn. Thế nhưng tôi đã lầm.
Khi tôi vừa vừa mang cái tờ khám thai ra, bà trố mắt thần người một lúc rồi chửi tôi té tát, bắt phải đi bỏ thai ngay. "Mi (mày) có bị răng (làm sao) trong đầu không mà để có thai lúc ni (này). Mi không biết năm ni (nay) mi mấy tuổi à? Mai mốt xin nghỉ làm đi bỏ luôn đi!"
Tôi choáng váng không hiểu vì sao mẹ chồng lại phản ứng như thế nên bất ngờ rồi òa khóc, quỳ lạy van xin mẹ. Mới đây thôi tôi còn vui mừng vì sau mấy tháng cuối cùng đã có tin vui, vậy mà trong phút chốc đã biến thành nỗi sợ hãi, ám ảnh.
Chồng tôi nghe thấy tiếng tôi khóc lóc chạy vào hỏi mẹ, bà đưa ra một loạt lời giải thích khiến tôi không tin nổi.
"Mi (mày) không biết à? Đàn bà 26 tuổi mà sinh con là con tiên đế giáng sinh . Con mi (mày) có tài giỏi, thông minh, khỏe mạnh đến mô (đâu) thì cũng chỉ sống được đến 20 tuổi là trời đưa về. Mi (mày) không nhớ thằng Anh bạn cấp 3 của mi à? Hấn tai nạn chết vì mẹ hấn sinh khi 26 tuổi đó. Còn thằng Bình con nhà dì Đoan nữa, mẹ hấn lo quá cũng mang lên chùa gửi rồi mà mới đi tắm sông chết đuối đó. Hai đứa bây liệu mà tính!"
Hóa ra, mẹ chồng tôi bắt tôi bỏ thai vì cái quan niệm mê tín, vô căn cứ đó. Bà còn chắc như đinh đóng cột dù chẳng có một cái bằng chứng nào hợp lý chứng minh điều đó cả. Tôi không muốn bỏ đi giọt máu của mình một chút nào vì cái cớ vô lý như thế cả. Chồng tôi thì vẫn chưa đưa ra ý kiến gì vì có vẻ như anh cũng suy nghĩ và tin vào lời mẹ chồng tôi.
Tôi phải làm sao đây mọi người ơi? Xin hãy tư vấn giúp tôi để có thể giữ được đứa con trong bụng mình và mẹ chồng vẫn vui lòng. Tôi xin cảm ơn.
Theo Người đưa tin
Đêm đầu làm dâu, tôi phải quỳ lạy cả nhà chồng vì sự cố không ngờ Tiệc cưới vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng mắng tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học Lây chông mới được có chục ngày mà tôi cảm thấy sao cuộc đời người con gái đi làm...