Đêm đầu là vợ chồng, anh điện thoại xin lỗi người tình cũ rồi mới tân hôn
Giữa đêm, tôi nghe rõ tiếng điện thoại sụt sùi của anh gọi cho tình cũ bên ngoài ban công. Anh đã phải kìm chế rất nhiều nếu không chắc sẽ bật khóc…
Nếu nói tôi và anh yêu nhau lắm mới cưới thì không phải, đúng ra, chỉ có mình tôi yêu anh, còn thái độ của anh với tôi chỉ đơn giản là… ưng thuận. Người anh yêu sâu đậm không phải tôi mà là một cô gái khác. Cuộc tình của họ đã kéo dài hơn 5 năm, cũng biết bao mặn nồng, từng hứa hẹn cưới xin. Nhưng rốt cục, họ chia tay vì mẹ anh một mực ngăn cản.
Lí do gia đình anh không chấp nhận là vì tuổi tác của hai người không hợp, nhưng quan trọng hơn, đó là vì cô gái kia từng có quá khứ không đẹp. Một gia đình danh giá như nhà anh không thể nào chấp nhận điều đó. Mặc dù rất yêu nhưng không còn cách nào khác, anh đành lòng chia tay với cô gái đó và cưới tôi.
Nếu nói tôi và anh yêu nhau lắm mới cưới thì không phải, đúng ra, cỉ có mình tôi yêu anh, còn thái độ của anh với tôi chỉ đơn giản là… ưng thuận (Ảnh minh họa)
Mối quan hệ của chúng tôi diễn ra khá chóng vánh. Được gia đình hai bên mai mối, gặp nhau vài lần, thấy hợp lí, vậy là cưới. Tôi có cảm giác anh cưới tôi hay cưới ai cũng vậy thôi, tất cả đều không có ý nghĩa nhiều vì không phải là cô gái kia.
Tôi biết rất rõ chuyện của anh, nhưng vì cảm thấy thích anh nên tôi nhắm mắt đưa chân. Tôi cứ nghĩ chỉ cần mình thật lòng, đàn ông rồi sẽ dễ quên thôi… Tôi không phải loại con gái kém cỏi hay không có chút sức hút. Tôi tin, anh sẽ quên người đó, sẽ yêu thương tôi.
Nhưng đêm đầu tiên làm vợ chồng đã khiến tôi tiêu tan giấc mộng ấy, khiến tôi tự hỏi rốt cục trong đời anh, tôi là ai?
Tôi không phải loại con gái kém cỏi hay không có chút sức hút. Tôi tin, anh sẽ quên người đó, sẽ yêu thương tôi. (Ảnh minh họa)
Đêm ấy, anh bồn chồn, bần thần… Anh chẳng nói với tôi lời nào, cả tối đứng ngoài ban công hút thuốc. Rồi anh nhấc máy, gọi cho cô kia. Anh nói bằng cái giọng trầm buồn, đầy xót xa… Câu chuyện của họ, tôi nghe rõ mồn một. Anh xin lỗi cô gái đó, thậm chí còn nói cũng chẳng hứng thú gì khi bên người vợ như tôi.
Video đang HOT
Họ nói với nhau rất nhiều. Anh gần như sắp khóc… Tôi nằm trong nghe mà thắt ruột, thắt gan. Tôi thương cho đời mình, tự đẩy bản thân vào một cuộc hôn nhân không tình yêu và bế tắc.
Phải rất lâu sau anh mới bước vào. Nằm lên giường, anh quay mặt vào trong chẳng khác nào một khúc gỗ. Tôi ấm ức, khóc cả đêm. Đó là lần đầu tiên tôi thấy hối hận về cuộc hôn nhân này. Tôi đã dại dột đẩy mình vào một tình cảnh đáng thương hại.
Tôi ấm ức, khóc cả đêm. Đó là lần đầu tiên tôi thấy hối hận về cuộc hôn nhân này. Tôi đã dại dột đẩy mình vào một tình cảnh đáng thương hại. (Ảnh minh họa)
Anh vẫn đối xử tốt với tôi, nhưng tự trong thâm tâm, tôi biết anh chưa quên người đàn bà ấy. Anh không gần gũi tôi. Chúng tôi vẫn chẳng khác nào những người bạn ngủ chung giường dù đã cưới nhau được hơn 2 tháng. Tôi ê chề và đớn đau! Không lẽ là đàn bà, tôi lại phải hỏi anh về chuyện “tế nhị” đó. Mà không hỏi, thì lẽ nào tôi chỉ là một người vợ trên danh nghĩ.
Lá đơn ly hôn tôi viết vẫn giấu đi. Tôi đắn đo rất nhiều, giải thoát cho mình hay chờ đợi một ngày anh sẽ quên cô ta?
Theo Khám Phá
Có ai như tôi, thấy chồng đưa đơn ly hôn mà mừng rơi nước mắt
Đứng trước lá đơn ly hôn của chồng, cũng là những giọt nước mắt nhưng đó lại là giọt nước mắt hạnh phúc.
"Mỗi ngày trôi qua, sống bên người chồng đó, tôi có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi. Tôi chưa bao giờ có được một ngày thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Cứ tưởng, lấy được người đàn ông mình yêu, cũng yêu thương mình là sung sướng, ai ngờ, đời không như là mơ."
Tôi bước chân vào nhà anh làm dâu, mọi thứ đều mới mẻ.
Lẽ ra, tôi sẽ được mẹ chồng chỉ bảo nhiều thứ nhưng đổi lại, mẹ anh luôn mặc định, con dâu là phải biết làm mọi việc và phải hiểu được ý của bố mẹ chồng. Ngay cả việc luộc rau không bao giờ cho muối, mẹ cũng không nói với tôi.
Nhưng khi tôi cho muối vào, lúc ăn, cả nhà càu nhàu khó chịu, cả bữa không ngừng. Lẽ ra, mẹ phải bảo tôi rằng &'nhà mình không quen ăn rau cho muối, con chú ý lúc luộc nhé', thì có lẽ đã êm đềm. Nhưng mẹ mặc định tôi phải biết, phải tìm hiểu sở thích ăn uống của cả nhà.
Bố chồng tôi không ăn được bún, nhưng có lần tôi lại làm bún linh đình. Nhưng, nếu thực sự ông không ăn được thì ngay từ đầu, lúc tôi nói có ý định làm bữa bún riêu cua, ông phải bảo tôi luôn. Nhưng không, chẳng ai nói một lời.
Lúc ngồi vào bàn ăn, gọi mãi ông không vào. Vào rồi thì ông bảo &'không có cơm à?' Tôi mới chưng hửng. Tôi bảo &'con mua nhiều bún nên hôm nay con không nấu cơm đâu ạ'. Ông trừng mắt nhìn tôi &'cô định để bố chồng chết đói à? Cô không biết là tôi không ăn được bún sao'.
Nói xong câu đó, tôi chết khiếp. Chưa bao giờ tôi thấy không khí lại căng thẳng như vậy. Tôi chán nản, suốt ngày hôm đó kể lể với chồng nhưng không được một câu thông cảm. Anh còn bảo &'em không biết thì phải hỏi anh, sao cứ tự ý đi làm vậy'. Trời, tôi nào có biết mà hỏi. Không lẽ lại phải hỏi, nhà mình có ai không ăn được bún không hả anh à?
Chồng, từ ngày cưới, anh chưa bao giờ cho tôi một lời ngọt ngào.
Lúc nào anh cũng tỏ vẻ cau có, khó chịu với tôi. Anh luôn đổ thêm dầu vào lửa lúc tôi đôi co với mẹ chồng.
Có lần anh tát tôi trước mặt mẹ anh với lý do, không được cãi mẹ, nhất là cãi trước mặt chồng, vì như thế sẽ làm anh phải khó xử. Và không cần biết tôi sai hay đúng, lúc có cả hai người, anh sẽ không bao giờ bênh tôi, chỉ bênh mẹ mình. Có lúc mẹ anh sai rành rành, cũng không nói gì mà quay ra mắng chửi tôi.
Không ngờ người đàn ông tôi yêu lại là người nhu nhược đến vậy. Mẹ anh nói tôi không được về quê thì anh cũng không dám về dù đã hứa hẹn với tôi rồi. Mẹ bảo không đi du lịch thì dù có đặt vé máy bay rồi anh cũng hủy. Tôi cám cảnh.
Có lần, mẹ tôi ốm nặng, tôi bảo con phải về quê ngay thì mẹ chồng càu nhàu &'về gì mà về, ốm chứ có chết đâu mà phải cuống lên vậy'. Chồng đứng ngay đó, không nói câu nào, còn tôi thì căm hận. Không lẽ đợi tới lúc mẹ tôi chết thì mới về sao.
Tôi giận mẹ chồng 5 thì giận chồng 10. Câu nói quá vô lương tâm của mẹ anh khiến tôi đau đớn nhưng anh lại không mảy may suy nghĩ gì. Anh coi đó là việc đúng đắn. Nhìn chồng, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra. Tôi hận, hận tất cả, hận người mẹ chồng không thấu tình đạt lý, hận chồng tôi, người đàn ông đã từng hứa hẹn đủ điều.
Sống trong nhà chồng, tôi thấy mình như tù giam lỏng.
Tôi đã quyết định nói chuyện ly hôn. Nhưng chồng tôi không cho phép, lạ hơn là mẹ chồng tôi không chấp nhận với lý do &'ảnh hưởng tới danh tiếng nhà này'.
Không có đường lui, tôi cũng không thể tự giải thoát cho mình. Bức bối, tôi đã quyết định làm liều, &'sống buông thả'. Tức là sống mà không cần bận tâm tới ai, kể cả là chồng, mẹ chồng. Tôi đi sớm, về khuya, hay tụ tập với bạn bè, thích thì la cà quán xá. Tôi không thèm đả động tới những lời chồng trách cứ hay dằn vặt mình.
Không có đường lui, tôi cũng không thể tự giải thoát cho mình. Bức bối, tôi đã quyết định làm liều, &'sống buông thả'. (Ảnh minh họa)
Tối về tôi ngủ riêng giường và chát, gửi tin nhắn với bạn bè. Tôi không muốn mình bị nhà chồng kìm kẹp và làm tới nước này để hi vọng, khi anh ta không thể chịu nổi tôi, mẹ anh ta cũng không thể chấp nhận tôi mà cho tôi được ly hôn.
Hơn 2 năm tôi sống như thế, cuối cùng ngày đó cũng đã tới. Anh vào phòng tôi, ném vào mặt tôi tờ đơn ly hôn và nói &'cô biến về nhà cô đi'. Tôi không nói lời nào nhưng lòng vui như mở cờ trong bụng. Vậy là tôi đã thành công, đã làm được việc tôi muốn làm, ly hôn chồng.
Tôi về nhà mẹ đẻ, tận hưởng những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc. Cuộc đời thật đáng sống biết bao nhiêu. Tôi không thể tưởng tượng nổi, lúc ở bên bố mẹ lại thấy thư thái đến thế. Bao năm nay tôi đã ấm ức, chịu khổ nhiều.
Bây giờ là lúc tôi sống thực với bản thân mình. Không cần biết ai nói gì, ai dị nghị ra sao về việc tôi bỏ chồng, mặc họ đổ tội cho tôi là con dâu hư hỏng, tôi vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, sống đúng với những gì mình thích.
Theo Tranh Khánh (Khám phá)
Biết vợ nói dối đi công tác để đi với trai, chồng vẫn vui vẻ đồng ý ở nhà trông con đang sốt Khi viết những dòng này tôi cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng đâu, nhưng với những gì mình đã làm đã cố gắng mà nhận được cái kết như thế tôi cũng không đành lòng. Nên hôm nay khi con trai đang ngủ tôi tranh thủ ngồi gõ mấy dòng tâm sự để kể về câu chuyện của mình, cũng...