Đêm cưới với người chồng bị liệt của chúng tôi đã diễn ra như thế… và tôi chưa hề ân hận
Tình yêu của tôi và anh ấy đã rất đẹp, nhưng chỉ vì một tai nạn đã cướp đi cơ thể anh. Từ ngày đó, anh – người chồng của tôi bây giờ là người đàn ông liệt nửa người…
Ảnh minh họa
Tôi và anh cùng học chung đại học. Gia đình tôi thì nghèo, còn gia đình anh lại có điều kiện đã thế còn giàu có và sống ở thành phố. Chính vì thế mà tôi đã gặp phải rất nhiều mặc cảm khi đồng ý yêu anh. Dẫu vậy nhưng anh vẫn luôn ở bên, thật long thật dạ với tôi nên tôi dần dần cũng tin tưởng ở tình yêu đó và tiến đến xa hơn.
Sau đó chúng tôi cùng ra trường, cùng tìm cho mình một công việc phù hợp. Ngoài tình yêu tôi biết anh đối với tôi còn có một tình thương lớn lao nữa. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình nhất định sau này phải tốt hơn với anh, tốt với anh thật nhiều để đền đáp những gì anh đã cho tôi vì trước giờ tôi chỉ có nhận chứ chưa có đền đáp được lấy một điều cho anh. Vì anh chính là người đã giúp đỡ tôi suốt thời gian tôi học, anh dành dụm tiền và cũng là người đóng toàn bộ học phí.
Sau đó hơn 2 năm thì anh ngỏ lời cưới, tất nhiên không có lý do gì mà tôi lại không đồng ý. Hôm đó cách ngày cưới chừng nửa tháng, mọi công việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất, giữa trưa trong lúc tôi đang hớt hải đi mua một bó hoa để tặng một chị bạn cùng công ty vì sinh nhật chị ấy mà tôi lại quên mất. Tôi vô tình nhìn thấy anh, trên tay cầm một bó hoa đỏ rực đang đi ở bên kia đường.
Tôi gọi tên anh rồi chạy vội sang đường mà không hề để ý chiếc ô tô đang lao tới, mắt anh nhìn tôi rồi một tiếng động vang lên cùng tiếng phanh gấp của xe kêu một tiếng dài. Vậy là anh nằm giữa vũng máu. Anh đẩy tôi ra khỏi ngay khi chiếc xe vừa lao tới. Lúc đó tay anh vẫn cầm chặt bó hoa đưa tôi rồi thều thào:
(Ảnh minh họa)
- Em có sao không?
Video đang HOT
- Em không sao, anh mới là người có sao đấy. Anh đau lắm đúng không? – tôi hỏi anh mà nước mắt chỉ có lăn dài nhìn anh nằm bất lực.
Thế rồi anh ngất lịm. Tôi khóc, bật khóc, khóc hét lên gọi tên, tôi không còn có đủ dũng cảm để nhớ về ngày hôm đó vì những gì tôi phải chứng kiến thật sự quá kinh khủng. Tôi phải nhìn người đàn ông mà tôi yêu thương nhất nằm giữa vũng máu và đang lịm dần đi.
Cứ như vậy, anh nằm im, tưởng chừng sẽ không bao giờ còn tỉnh lại. Anh được đưa vào viện cấp cứu, ca phẫu thuật dài quá nửa ngày để tôi đứng ngoài chờ đợi trong vô vọng chẳng khác nào cực hình. Vị bác sĩ bước ra với đôi mắt đượm buồn. Ông nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra thành công, anh sống sót như một điều kì diệu. Nhưng do va chạm quá mạnh khiến não trái của anh bị teo lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ bị liệt nửa người.
Nghe xong câu đó mẹ anh ngất lịm, bố anh đau xót, còn tôi thì chẳng còn có thể khóc nữa. Tôi thẫn thờ bước vào phòng của anh, nhìn anh nằm đó bình yên đến lạ. Một người con trai hoàn hảo, tốt bụng như anh, một người ưa được tự do như anh giờ đây lại chịu cảnh nằm liệt giường. Đến cả ngay bản thân tôi còn không chấp nhận được, tôi không biết anh sẽ chịu đựng cú sốc này ra sao nữa.
Gần 1 năm chăm sóc anh, anh mới tỉnh táo lại và bình phục một chút. Anh không nói, không cười chỉ nhìn tôi rồi cúi gằm mặt trốn tránh. Tôi có thể hiểu nỗi đau mà anh phải chịu nó kinh khủng đến nhường nào, nhưng tôi nào có thể làm gì cho anh vào lúc này ngoài việc ở bên cạnh anh như thế. Rồi hai năm sau ngày đó, tôi quyết định cưới anh. Bố mẹ tôi một mực phản đối, vì họ biết tôi sẽ khổ. Nhưng còn tôi, tôi không thể bỏ mặc người đàn ông ấy.
Chăm sóc anh suốt thời gian dài, có những ngày trở trời, người anh đau nhức, anh khó chịu rồi hất thức ăn và nói những câu ú ớ đuổi tôi đi. Những ngày như vậy tôi chỉ đau đớn nhìn anh nản lòng. Tôi đau đớn kinh khủng, muốn bỏ cuộc nhưng thương anh, tôi lại có thêm động lực để chăm sóc anh tiếp. Thời gian bên nhau nhiều nên anh cũng cười, cũng nói và cũng đỡ buồn hơn.
Ngày cưới của chúng tôi cuối cùng cũng đến sau 2 năm, tôi mặc bộ váy cô dâu đứng trước mặt anh, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt buồn. Tôi hiểu phận mình không được như người khác, nên tôi cũng không đòi hỏi gì từ anh. Chỉ có đến đêm ngày cưới, điều khiến tôi đau đớn nhất mà tôi phải chứng kiến cũng xảy ra. Trước giờ, chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn. Tôi ước, giá như tôi có thai với anh trước, hay kể như tôi và anh từng có chuyện vợ chồng trước khi cưới thì có lẽ đêm đầu tiên của tôi sẽ bình thường được.
Đêm đó, nhìn anh cố gắng cử động một bên người để ôm tôi vào lòng, cố gắng để hoàn thành nghĩa vụ, trách nhiệm của người chồng đối với tôi. Vậy mà, ông trời nhẫn tâm khi để sự cố gắng của anh vô ích. Anh bất lực trước chính cơ thể của mình vì không thể điều khiển được nó. Tôi nhìn anh, không biết phải nói điều gì với anh lúc này. Chúng tôi cứ nhìn nhau rồi khóc. Anh ra hiệu cho tôi nằm xuống, anh ôm tôi bằng một cánh tay của mình, mãi sau đó anh mới mở lời với giọng nói khe khẽ:
- Anh xin lỗi vì khiến em khổ rồi.
- Em không sao đâu.
- Anh có lỗi, làm chồng mà ngay cả trách nhiệm đó anh cũng không làm được.
- Em không sao thật mà, anh đừng buồn nữa.
- Anh sẽ cố gắng để lại tiếp tục che trở cho em, hãy chờ anh nhé.
- Dạ, em sẽ chờ.
Chỉ vậy, đêm cưới của chúng tôi chỉ có thế, nhưng với tôi đó là niềm hạnh phúc. Chúng tôi ôm nhau ngủ bình yên như vậy là đủ. Hai năm sau, bố mẹ biết anh không làm tròn bổn phận của một người chồng với tôi. Ông bà thương tôi khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi không đành. Tôi bàn với mẹ chồng thụ tinh nhân tạo. Dành hết số tiền tiết kiệm để mong điều kì diệu có thể đến, có được một đứa con của anh đúng nghĩa, có thể ông trời vẫn còn thương sót vợ chồng chúng tôi, nên tôi mang thai và sinh một cậu con trai giống hệt anh. Tôi chưa bao giờ hối hận vì lấy người đàn ông đó, và tôi tin rồi sẽ có phép màu, sẽ có ngày anh khỏe mạnh trở lại.
Theo blogtamsu
Khốn đốn vì chồng không chu cấp tiền nuôi con
Chúng tôi đã ly thân được gần một năm nay, và kể từ thời gian đó đến giờ, tôi hoàn toàn lo việc nuôi con, gia đình nhà chồng và chồng thì tỏ ra không có trách nhiệm.
Chồng không hề chu cấp gì nuôi con sau khi ly thân. (Ảnh minh họa).
Chúng tôi yêu nhau 3 năm và làm đám cưới. Câu chuyện tình của chúng tôi có thể nói là dài và bằng phẳng, đủ để đến khi có quyết định cưới mà cả hai thấy như đó là kết quả đủ sau những năm "gọi là yêu".
Nói như vậy nghe có vẻ cứng nhắc kiểu mai mối, nhưng thực sự chuyện tình cảm của chúng tôi cũng đến như một lẽ của cặp đôi "ế" nhất lớp. Hai đứa mải mê học hành, chả hẹn hò yêu đương gì nên đến năm thứ 4 đại học vẫn chả có mảnh tình vắt vai. Dịp đó mùng 8-3, lũ bạn cùng lớp ghép đôi đủn đây cho nhau để cùng nhau chống ế, thế là a dua, tặc lưỡi thì yêu.
Đúng là nhận lời sao thì cái quãng thời gian yêu nhau nó cũng đều đến mức buồn tẻ. Chúng tôi bận học, bận lo công việc, chuyện hẹn hò chỉ có ngày cuối tuần. Tôi là con gái, nhiều khi cũng muốn lãng mạn, nhưng người yêu tôi lại cho việc tặng hoa, cà phê là tốn kém, vô vị.
Yêu nhau 3 năm trừ sinh nhật có quà, những dịp khác chắc chúng tôi chỉ hẹn hò nhau ăn uống, còn không thì đến nhà tôi chơi, anh ôm máy điện thoại, tôi ôm máy tính và nói chyện suông rồi về. Nhiều lúc thấy thừa thãi, tôi đã muốn từ bỏ, nhưng bạn bè bảo, anh mải việc, biết tiết kiệm thì sau này về ở với nhau chắc sẽ biết vun vén.
Yêu đủ 3 năm thì chúng tôi cưới, và cái tính ki bo, bủn xỉn của anh nó càng rõ. Không phải là tiết kiệm vun vén mà là tiền ai nấy tiêu, anh không đóng góp chút gì cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tháng nào có lương về, anh cũng nhăm nhăm cất đi đưa cho mẹ chồng, còn vợ không có xu nào.
Đến khi tôi mang bầu thì việc mua gì, chi gì cho đứa con trong bụng cũng phải thông qua mẹ chồng. Nó nặng nề đến mức mà nhiều khi tôi tự bỏ tiền đi thăm khám thai chứ cũng chả phiền đến mẹ con anh.
Rồi ngày tôi có con, bà chỉ vào viện ngắm cháu chốc lát rồi hẹn bạn bè đi chơi, để tôi và đứa cháu đỏ hỏn lại bệnh viện, chiều chồng tôi đi làm về ra đón vợ, ngoài ra chẳng có ai động viên. Do điều kiện gia đình bên ngoại dưới quê xa, nên những chuyện buồn như vậy tôi cũng giấu kín để bố mẹ bớt lo, âm thầm tủi nhục.
Nhẫn nhịn lâu ngày, mỗi lần mở mồm hỏi tiền chồng tôi lại bảo hỏi ý kiến mẹ, từ cái khoản mua tã bỉm đến khoản đóng bảo hiểm cho con...
Tôi quá mệt mỏi dọa ly thân, và không ngờ anh ta nghe mẹ và không níu kéo tôi. Khi mang con đi, bà mẹ chồng còn ra giằng co, cấu xé với tôi, nhưng là mẹ tôi quyết không buông. Bà cũng vô tình ném vào mặt tôi những lời chua chát "Dâu có thể thay được, cháu cũng có thể có thêm được".
Tôi đã dọn ra riêng được một thời gian, vừa lo thuê nhà, vừa lo chăm con và công việc. Đồng lương của tôi cũng không nhiều, nhất là giờ thêm khoản tiền nhà.
Cuộc sống của tôi giờ đây vô cùng khó khăn khi nuôi thân và nuôi con từ những đồng lương ba cọc ba đồng. Con còn bố mà như người dưng, anh ta không yêu tôi cũng nên thương giọt máu của mình. Tôi nhiều lúc muốn trả con lại cho gia đình ấy để họ có trách nhiệm, mà vì thương con và vì cái tôi mà tôi quyết giữ con bên mình.
Tôi phải làm gì để tốt cho con và giải thoát cho cuộc hôn nhân bế tắc này?
Theo Phununews
Vừa thấy bờ ngực tròn của cô ô sin 16 hở ra, ông chồng liệt nửa người vội đứng phắt dậy... Hà còn chưa kịp vào nhắc nhở Na chuyện ăn mặc thì Hoàng, đang ngồi ở ghế phía đối diện, bất chợt lao đến ôm chặt lấy Na, hôn ngấu nghiến. ảnh minh họa Rầm... Hoàng tỉnh dậy. Cố gắng nhúc nhích phần thân dưới nhưng không được. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, lo lắng, đôi mắt đẫm nước của Hà, Hoàng nhanh...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đau đớn vì người yêu không cưới còn muốn 'cướp' con

Thuê y tá chăm bố chồng nằm viện, tôi bị em chồng mắng: "Đồ bất hiếu"

Không về quê chăm mẹ chồng bệnh, vợ bị mắng là kẻ vô ơn

Xem phim "Sex Education" cùng con trai, một câu thoại khiến tôi rớm nước mắt, ôm chầm lấy con: Kỳ tích sẽ đến nếu người cha biết làm điều này

Chồng tôi cho em gái ngôi nhà trị giá 3 tỷ, tôi mừng rỡ báo tin, câu trả lời của em ấy khiến 2 vợ chồng sốc đến ngã quỵ

Cô giúp việc thường xuyên khoe quà, hoa trên trang cá nhân, vô tình thấy bức ảnh chụp tay người tặng mà tôi chết điếng: Họp gia đình gấp

Chưa nghỉ lễ mẹ chồng đã xua tôi về ngoại để đi du lịch cùng với con dâu cũ

Được chú ruột của chồng di chúc cho thừa kế tất cả tài sản, vợ chồng tôi lo lắng hoảng sợ khi con trai chú trở về

3 lần lấy chồng hụt, mẹ tôi vẫn tự tin tuyên bố với hàng xóm: "Con gái tôi đâu có kém ai, tại cái duyên trốn hơi kỹ thôi"

Bố chồng 'mất tích' 20 năm bỗng mang mẹ kế về đòi chúng tôi báo hiếu

Sếp mời dự đám cưới quý tử, mừng 2 triệu có ít không?

Tôi mắc bệnh nhưng không dám nói với ai, mẹ chồng thấy bụng con dâu ngày càng to liền đi phao tin khắp nơi là tôi "cắm sừng" con trai bà
Có thể bạn quan tâm

Việt Nam là điểm đến du lịch phát triển nhanh nhất
Du lịch
11:26:49 30/04/2025
Trẻ nhỏ đi chơi xa, những loại thuốc cha mẹ nên chuẩn bị
Sức khỏe
11:18:33 30/04/2025
Trang điểm từ 3 giờ sáng, sửa soạn để "lên sóng"
Netizen
11:11:21 30/04/2025
LĐBĐ Tây Ban Nha cấm 6 trận với Antonio Rudiger, xóa thẻ đỏ Beliingham
Sao thể thao
11:09:07 30/04/2025
Điện thoại Samsung Galaxy S25 Edge lộ cấu hình và giá bán "chát"
Thế giới số
11:06:03 30/04/2025
Phản ứng không ngờ trong vụ Lee Seung Gi tuyên bố "từ mặt" gia đình vợ lừa đảo
Sao châu á
11:02:17 30/04/2025
Tòa châu Âu buộc Malta chấm dứt chương trình 'hộ chiếu vàng'
Thế giới
11:01:49 30/04/2025
Loạt xe máy phổ thông bán dưới mức giá của hãng đề xuất
Xe máy
10:56:17 30/04/2025
Đại lễ 30/4: Lan Ngọc, Tiểu Vy và dàn sao Việt tự hào tham gia diễu hành, Hoà Minzy đưa con trai "cắm trại" ngay từ khuya
Sao việt
10:37:10 30/04/2025
Mách bạn ý tưởng trang trí góc ban công thư giãn tại nhà đón hè mát rười rượi
Sáng tạo
10:26:12 30/04/2025