Đêm cuối cùng bên nhau, chồng hỏi một câu khiến tôi bật khóc hối hận
Cảm thấy cuộc sống hôn nhân nhàm chán, đơn điệu, tôi đã đòi ly hôn chồng.
Ảnh minh họa
Sau khi cưới, chồng tôi ở lại quê vợ, sống cảnh làm rể. Tuy nhiên, anh ấy thích nghi rất nhanh với cuộc sống ở quê tôi, nhận được tình cảm, sự trân trọng, tín nhiệm từ bố mẹ và họ hàng nhà tôi. Ai cũng khen tôi may mắn khi có một người chồng cầu tiến, yêu thương vợ con, hiếu thuận với cha mẹ vợ và nhiệt tình với mọi người. Trong mắt những người xung quanh, chồng tôi chẳng khác nào hình mẫu một người đàn ông lý tưởng.
Cưới 3 năm, chúng tôi xây được nhà riêng, mua được xe ô tô. Tôi vẫn ít khi về nhà chồng vì ngại đường xa. Vả lại, tôi không quen với khí hậu, thức ăn ở quê chồng. Chồng tôi biết thế nên lễ, Tết, anh thường về một mình, ở lại quê vài ngày rồi về với vợ con.
Video đang HOT
Hiện tại, cuộc sống vợ chồng chúng tôi đã kéo dài được 8 năm. Nhưng không hiểu sao, càng lúc, tôi càng cảm thấy chán nản, đơn điệu. Dạo gần đây, chồng tôi còn mở một cửa hàng máy tính nên thường về khuya. Tôi đi làm về, vừa lo con cái, vừa lo nhà cửa, nấu nướng cho anh. Bức bối quá, tôi thường gây sự cãi nhau với chồng nhưng anh đều lảng tránh, không muốn to tiếng.
Một tháng trước, tôi đòi ly hôn nhưng bố mẹ không cho. Bố mắng tôi dại, có người chồng lo làm ăn lại không muốn. Ông nói anh mới mở cửa hàng thì đương nhiên phải đi sớm về trễ, phải chịu khó mới tìm được khách hàng ổn định; là vợ, tôi nên thông cảm và chia sẻ với chồng chứ không phải gây sự cãi nhau. Dù bị ngăn cản, tôi vẫn quyết tâm ly hôn chồng.
Khi tôi nói ra chuyện ly hôn, chồng rất ngạc nhiên. Anh hỏi có phải tôi “ăn trúng thứ gì không, tại sao đang yên lành lại muốn ly hôn?”. Tôi nói luôn mình đã nộp đơn ly hôn rồi và chỉ muốn sống tự do, không muốn đêm nào cũng đợi chồng nữa. Anh không nói gì mà cúi đầu, vẻ mặt trầm tư, buồn bã.
Ngày hôm sau, anh bảo sẽ chuyển qua cửa hàng ở vài ngày trong lúc đợi tòa án gọi. Nhưng anh muốn đêm đó, chúng tôi cùng ăn với nhau bữa cuối cùng. Anh sẽ vào bếp, nấu ăn cho tôi lần cuối.
Chiều, anh đón con rồi gửi ở nhà ngoại. Khi tôi đi làm về đã thấy mâm cơm với những món mình thích ăn. Nhưng cả buổi, chồng tôi vẫn không động đũa. Thấy lạ, tôi gắp cho chồng một con tôm to, bảo anh ăn đi.
Chồng hỏi lại một câu mà tôi sửng sốt: “Hồi giờ em có biết anh thích ăn gì không?”. Tôi ngơ ngác bởi trước giờ, tôi nấu gì anh cũng ăn, chưa từng kén chọn. Tôi thích ăn hải sản nên nấu hải sản nhiều, chồng chưa bao giờ chê. Anh gắp con tôm bỏ lại vào đĩa và nói mình thích ăn nhất là thịt gà nhưng chỉ được ăn vào mỗi dịp về quê với bố mẹ. Anh đồng ý ly hôn vì tôn trọng quyết định của tôi và cũng muốn được sống cho bản thân mình sau 8 năm sống vì tôi. Ly hôn rồi, anh sẽ để lại hết tài sản cho tôi, còn mình thì về quê, làm lại từ đầu, ở bên báo hiếu bố mẹ.
Tay tôi khựng lại, cảm giác mất mát hiển hiện rõ rệt hơn bao giờ hết. Bữa cơm đó, chồng không ăn gì cả. Anh nói vậy rồi bỏ đi, thu dọn tất cả. Tôi hối hận thật sự, chỉ muốn níu kéo chồng nhưng tôi sợ anh không đồng ý nữa.
Tôi sợ hãi, mệt mỏi khi ngày nào cũng phải trả lời 3 câu hỏi của chồng
Tình trạng này đã kéo dài lâu rồi nhưng tôi không biết phải giãi bày cùng ai.
Đọc bài tâm sự "Thấy túi xách mới của tôi, chồng sắp cưới hùng hổ bắt đem trả hoặc hủy hôn" mà tôi cảm tưởng đến cuộc sống hiện giờ của mình. Chồng tôi cũng giống như người bạn trai trong bài viết, rất yêu thương vợ nhưng lại cuồng ghen, ghen vô lý, ghen vô đối.
Từ lúc yêu nhau, tôi đã biết tính chồng mình hay ghen rồi. Có lẽ vì chuyện từng bị người yêu cũ phản bội nên anh giống như "chim sợ cành cong" lúc nào cũng sợ vợ sẽ lừa dối mình. Anh ấy làm 10 đồng thì sẽ đưa hết cho tôi 10 đồng, tôi thích gì, cần gì, anh ấy đều sẽ chiều chuộng hết lòng. Nhưng chỉ cần thấy tôi nói chuyện với một người đàn ông khác, dù là đồng nghiệp, anh sẽ nổi cơn giận dữ, mắng nhiếc, xúc phạm tôi.
Thời gian đầu, tôi không chịu nổi nên đòi ly hôn. Phải chi tôi xinh đẹp rạng ngời hay tài hoa xuất chúng nên chồng ghen thì tôi còn hiểu được. Đằng này tôi có ngoại hình trung bình, khả năng ăn nói kém, công việc cũng làng nhàng, lương tháng hơn 10 triệu. Trong khi đó, chồng tôi làm lương tháng hơn 30 triệu, ngoại hình cao ráo điển trai. Tôi hay đùa, bảo tôi không ghen thì thôi, mắc gì chồng lại ghen trong khi tôi là một người không có gì nổi bật? Chồng nói do yêu tôi quá, sợ mất vợ nên mới ghen.
Dạo gần đây, tôi đi làm về, chồng sẽ đợi sẵn ở cổng nhà. Dắt xe tôi vào sân rồi, anh ấy sẽ đi quanh tôi 1 vòng xem trên người tôi có mùi thuốc lá hay mùi nước hoa đàn ông không? Nếu không có, anh ấy lại dò hỏi tiếp 3 câu rồi mới cho tôi vào nhà. "Hôm nay có gặp gỡ người đàn ông nào không? Có gọi điện hay nhận cuộc gọi nào của đàn ông không? Có làm gì lén lút sau lưng anh không?". Tôi trả lời rồi còn phải đưa điện thoại cho chồng kiểm tra xem có chính xác không? Nếu có gì khả nghi, anh ấy sẽ dò hỏi thêm mấy câu nữa rồi mới thả tôi đi. Lâu dần, tôi có cảm giác giống như mình đã mắc phải lỗi lầm lớn lắm, lớn đến mức bị chồng tra khảo mỗi ngày.
Vì những chuyện này mà tình cảm của tôi dành cho chồng cũng không còn mặn mà nữa. Thay vào đó là sự sợ hãi, mệt mỏi và khó chịu. Tôi đã góp ý nhiều lần, bảo vợ chồng phải tin tưởng nhau thì mới hạnh phúc nhưng chồng tôi vẫn không thay đổi. Cứ thế này mãi chắc tôi bị trầm cảm quá. Phải làm sao để chồng tôi tin tưởng vợ, đừng làm những trò vô nghĩa nữa đây?
Mượn máy tính của chồng, tôi đau nhói khi thấy đoạn tin nhắn được giấu kín Tôi mày mò mở khóa đoạn tin nhắn được chồng ẩn bằng mật khẩu. Đọc đến đâu, tôi đau lòng đến đó. Ảnh minh họa Tôi luôn tưởng chồng mình là người đàn ông yêu thương vợ, thấu hiểu và cảm thông cho công việc của vợ. Bởi tôi làm nghề buôn bán ngoài chợ nên phải thức khuya dậy sớm, ăn nói...