Đêm bán thân
Là con một trong gia đình kinh doanh phát đạt, bản thân lại là một cô gái ưa nhìn biết cách giao tiếp, có thể nói, tôi là mục tiêu theo đuổi của nhiều chàng trai.
Thực tế, xung quanh tôi luôn có không ít vệ tinh theo sát. Vậy nhưng tôi không hề động lòng với bất cứ người nào. Chỉ cho đến khi Nam – chàng trai nghèo nhưng bản lĩnh đến xin làm cho công ty của bố mẹ tôi thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Ảnh minh họa
Ngay từ ngày đầu gặp Nam, tôi đã ấn tượng bởi sự chu đáo và nhiệt tình của anh. Làm cùng phòng, nhưng vì biết tôi là con gái của sếp tổng nên như lúc nào anh cũng giữ khoảng cách với tôi. Ngoài những gì liên quan tới công việc thì hầu như anh không nói chuyện.
Chính sự lạnh lùng của Nam lại khiến tôi thích thú rồi mà chủ động tấn công anh.
- Một người con gái điều kiện tốt như em luôn có những lựa chọn hoàn hảo. Hoàn cảnh của anh không hợp với em đâu.
Vẻ ngoài anh rất hiền lành, dễ gần, nhưng theo đuổi anh không hề đơn giản. Lúc đầu, mời anh đi ăn, đi café hay dạo phố anh đều từ chối. Song với tính cách ương ngang thích chinh phục của tôi, anh càng khó tôi càng thích. Sau gần nửa năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Điều đặc biệt ở anh là khi chưa yêu thì anh rất lạnh lùng, nhưng đến khi đã là người yêu thì anh thật ấm áp và chu đáo. Bên anh là cảm giác bình yên mà tôi chưa bao giờ có được.
Nhưng khi chuyện tình cảm của tôi với Nam đến tai bố mẹ thì gặp phải sự phản đối gay gắt của ông bà. Tất cả cũng chỉ bởi Nam nghèo.
- Bao nhiêu người có thành đạt thì con không chọn, sao lại cứ đâm đầu vào thằng nghèo xác nghèo xơ như thế?
Cấm cản tôi không được, cuối cùng bố mẹ tôi gọi Nam nói chuyện. Tôi không biết bố mẹ mình gì với Nam chỉ nghe đồng nghiệp kể lại rằng sau khi rời khỏi phòng làm việc của bố tôi, Nam trở lại phòng dọn đồ rồi nghỉ việc ngay khi ấy. Mặc cho tôi gọi thế nào anh cũng không nghe máy.
- Chúc em hạnh phúc.
Anh gửi cho tôi tin nhắn cuối cùng rồi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Những ngày tháng sau tôi sống như người mất hồn. Mặc cho bố mẹ mai mối đủ kiểu cũng chẳng động lòng với một ai bởi tôi vẫn hi vọng có một ngày nào đó được gặp lại Nam.
Ảnh minh họa
Ước nguyện còn chưa đến thì gia đình tôi gặp biến cố. Công ty của bố tôi làm ăn ngày càng khó khăn, các cổ đông dần rút vốn. Sau hơn 1 năm cầm cự, chạy vạy xuôi ngược cuối cùng phải tuyên bố phá sản. Vì cú sốc này mà bố tôi suy sụp đổ bệnh. Mọi gánh nặng đều đổ cả lên vai tôi, nếu không lo trả được khoản nợ ngân hàng, bố tôi sẽ rơi vào vòng lao lý.
Đúng lúc ấy thì tôi gặp lại Hân – bạn thời đại học:
- Nếu mày quyết tâm thì không phải không còn cách, chỉ có điều mày có chịu hay không thôi?
- Mày nói đi, chỉ cần cứu được gia đình, tao sẽ làm mọi việc.
Video đang HOT
- Vậy thì…
- Người ta sẽ trả tao như vậy thật không?
- Tất nhiên, bây giờ thiếu gì đại gia lắm tiền chịu chơi. Đẹp như mày ông nào chẳng thích.
Nói chuyện với bạn xong, đêm về tôi trằn trọc suy nghĩ. Thật ra lòng tôi cũng đã chết từ khi không còn Nam ở bên, hoàn cảnh gia đình lại như vậy. Đây là cơ hội duy nhất để cứu bố. Vậy là tôi gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó, tôi đến khách sạn theo như địa chỉ cô bạn đưa cho. Nín thở tôi đẩy nhẹ cửa bước vào. Vừa định ngồi xuống ghế thì tiếng người đàn ông bước ra từ nhà tắm khiến tôi giật mình quay lại.
- Em tới rồi đấy ư?
Giọng nói trầm ấm ấy không phải ai khác, chính là Nam.
- Sao lại là anh?
Đứng chết chân nhìn Nam trong giây lát. Mặt tôi đỏ ứng với cảm giác nhục nhã ê chề. Thật không ngờ sau bao năm không gặp, tôi lại để anh thấy mình trong hoàn cảnh mất mặt này.
Nam vẫn thế, ánh mắt vẫn dịu dàng khiến tim tôi quặn thắt.
- Em nhầm phòng…
Vừa ôm mặt định bỏ chạy thì Nam giữ chặt lấy tôi.
- Em đừng đi.
- Chắc anh khinh rẻ em lắm phải không? Vì tiền mà em vào đây bán thân…
- Em không cần nói gì hết, anh biết cả rồi. Thật ra anh lúc nào anh cũng dõi theo em. Biết gia đình em gặp chuyện, anh lo cho em rất nhiều, nên mới nhờ Hằng đến tìm em và sắp xếp cuộc gặp gỡ này.
- Vậy vị đại gia mà Hân nói chính là anh sao?
- Phải, chắc em ngạc nhiên lắm phải không? Từ khi bố mẹ em chê anh nghèo cương quyết không gả em cho anh, anh đã hạ quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền để có thể đường hoàng tới hỏi cưới em. Nhưng thật tiếc, mọi chuyện lại thế này. Song cũng không sao, anh về đây là để giúp em trả nợ.
- Anh nói thật chứ? Lẽ nào anh không hận bố mẹ em?
Tôi hỏi lại Nam khi trong lòng có chút trắc ẩn.
- Thật ra lúc đầu anh cũng hận họ, nhưng nghĩ cho cùng họ làm vậy cũng vì yêu thương em.
- Nhưng…
Chưa để tôi nói hết câu Nam đã phủ xuống môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào, trong chới với tôi đứng im để đón nhận nó. Tất cả kí ức ngọt ngào năm xưa lại ùa lại trong tâm trí tôi như thước phim quay chậm. Bao nhiêu nhớ nhung khao khát dồn nén bấy lâu như được bung tỏa trong phút chốc. Dường như Nam cũng vậy. Mỗi lúc anh ôm tôi một chặt. Môi Nam bắt đầu di chuyển, phối hợp nhịp nhàng với đôi bàn tay của anh đang tha thiết kiếm tìm hơi ấm trên khắp cơ thể tôi.
- Anh thật sự rất nhớ em…
Tiếng thủ thỉ của anh như nhỏ dần, lạc hẳn vào giữa hơi thở và nhịp đập nhanh gấp của cả hai, cứ vậy hai chúng tôi quấn lấy nhau tới sáng.
Theo WTT
Cái kết ngỡ ngàng cho cô gái 'bán thân' cứu cha
Linh ngồi bên giường bệnh, lo lắng nhìn khuôn mặt ngày một gầy gò, xanh xao của ba mình. Từ ngày ba Linh nhập viện cũng đã gần 1 năm rồi.
Bao nhiêu đất đai, tài sản, thậm chí nhà cửa của gia đình Linh cũng không còn. Giờ Linh và hai đứa em nhỏ phải ra ở trọ. Em Linh còn đang đi học, Linh vừa phải chạy vạy tiền cho ba nằm viện, vừa lo cho em ăn học.
Linh như muốn kiệt sức khi đi làm từ sáng tinh mơ đến tận khuya rồi lại vào viện canh ba cả đêm. Linh không biết mình còn chống đỡ được tới lúc nào, chỉ nghĩ qua được ngày nào thì hay ngày đó thôi.
Ảnh minh họa
Rồi đến hôm nay, bệnh tình của ba Linh càng trở nặng, bác sĩ buộc phải phẫu thuật càng nhanh càng tốt. Mà tiền phẫu thuật thì quá lớn. Thứ gì Linh có cũng đã bán hết rồi, mượn được ai cũng đã mượn rồi. Linh như chìm vào tuyệt vọng. Đến khi ba ngủ say rồi Linh mới ra hành lang bệnh viện. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày cố gắng không ngừng nghỉ, Linh muốn khóc. Mệt mỏi quá rồi, biết làm thế nào đây?
Đúng lúc đó, một đôi giày tây của nam lọt vào tầm mắt của Linh. Cô ngẩng đầu lên, là Luân, con của một bác trai nằm cùng phòng với ba Linh. Linh vội lau nước mắt, khẽ cười gượng.
- Hôm nay lại làm sao?
- Không, tật xấu khi không ngủ đủ giấc thôi.
- À... Tôi nghe ba bảo bác Lân phải phẫu thuật gấp?
- Bác sĩ bảo vậy.
- Cần tiền?
- ...
- Tôi có cách, cô có thể xem xét...
Sáng hôm sau, Linh mở mắt khi chỉ vừa ngủ được hai tiếng ngắn ngủi. Nằm bên cạnh cô là Luân. Linh ngồi dậy, khẽ cụp mắt. Cô nhìn xuống chiếc ga giường, một vệt đỏ như cánh hoa sen nho nhỏ. Linh thẩn người, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lúc phải như thế này. Nhưng cô đã hết cách rồi, cô cần tiền, cô chỉ cần tiền. Mẹ cô đã không còn, cô không muốn mất cả cha trong khi vẫn còn cơ hội để cứu ông. Người đàn ông nằm bên cạnh đã hứa trả viện phí cho ba cô phẫu thuật, chỉ cần một đêm dành cho anh ta...
Luân khẽ cựa người, anh tỉnh giấc. Anh vào nhà tắm một chốc rồi vội vàng mặc quần áo vào. Linh cũng đã quần áo tươm tất từ lâu. Thấy Luân chuẩn bị rời đi, Linh có chút ngập ngừng:
- Anh...chuyển khoản cho tôi hay thế nào?
- Chuyển khoản gì?
- Ý anh...
- Cô khờ thế, chẳng lẽ đàn ông nói gì cô cũng tin sao?
Linh ngỡ ngàng khi thấy nụ cười giễu cợt của Luân. Linh thấy mình giận đến run cả người. Cô nhào đến, kéo lấy áo của Luân:
- Anh...anh lừa tôi?
- Thì sao?
- Tôi sẽ nói với ba anh.
- À ba tôi sáng nay đã ra viện rồi. Hay đến nhà tôi đi, có thể gặp được ba tôi đấy!
- Anh tưởng tôi không dám à?
Vừa nói rồi, Linh hầm hầm đi theo Luân. Lúc đó Linh giận quá mà chẳng để ý, có kẻ nào muốn quỵt tiền của cô lại để cho cô về tận nhà? Luân vội vàng chạy trước vào chiếc taxi đã chờ trước viện. Linh cũng không kém, bắt xe ôm chạy theo cho bằng được. Chiếc taxi của Luân đi chậm đến kì lạ. Trong xe, Luân nói điện thoại với giọng vui vẻ: "Về rồi đây ạ, con đã nói là sẽ giữ lời hứa mà!"
Khi Linh đuổi kịp Luân đến nhà. Cô thấy Luân đi vào một ngôi nhà 4 tầng khang trang. Cô đứng trước cửa, lúc đầu có đôi chút chần chừ. Nhưng hồi sau Linh lấy hết dũng khí, bước qua cánh cửa ngồi nhà rộng lớn này. Linh vừa bước được vài bước thì cô ngỡ ngàng khi thấy ba của Luân đi ra, ông tỏ vẻ vui mừng lắm. Sau đó là Luân, cô đến bên Linh, vội nắm lấy tay Linh:
- Bao giờ bác Lân phẫu thuật xong thì tụi con làm đám cưới. Ba yên tâm chưa?
Cùng lúc đó thì Linh nhận được điện thoại từ bệnh viện, báo thời gian phẫu thuật của ba cô. Lúc này cô mới ngạc nhiên đưa mắt nhìn Luân, anh nãy giờ giấu sau lưng một bó hồng. Anh đưa cho cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:
- Để anh lo cho em cả đời được không? Anh biết là em nghĩ anh vội vàng. Nhưng anh tin một người con gái hiếu thảo sẽ là vợ tốt của anh, là người mẹ hiền của con anh. Anh cũng tin mình đủ bản lĩnh để bảo vệ em cả đời. Lần này, đồng ý được không em?
Linh thấy mắt mình ươn ướt.
Luân là chàng trai đã luôn ở bên cô suốt gần 1 năm qua. Anh chăm sóc cha mình rồi cũng trông nom hộ ba của Linh khi Linh đi làm cả ngày. Luân trầm tính nhưng lại rất ấm áp. Nói không có tình cảm với Luân thì Linh đúng là dối người. Nhưng ba và em cô đang như thế, cô làm sao còn đầu óc nghĩ chuyện yêu đương? Vì vậy, Linh đã không ít lần ngầm ý từ chối Luân.
Nhưng Luân vẫn chưa khi nào từ bỏ. Anh đành dùng cách cuối cùng này để có được Linh, lại có cớ giúp cô chuyện tiền bạc. Luân biết tính Linh rất cứng nhắc và tự trọng. Cô có thương vẫn không chịu nói. Anh có muốn giúp cô nhiều khi cũng chẳng được. Dù sao thì anh cũng chỉ vì anh thật lòng với cô, muốn cùng cô gồng gánh mỏi mệt. Cô một mình cố gắng đã quá lâu rồi...
Linh gật đầu, cô nào có thể chối từ anh được nữa.
Thế rồi, ba Linh cũng khỏe lại. Đám cưới của cả hai diễn ra rất hạnh phúc.
Theo PNSK
Vì lý do thầm kín, vợ cũ sẵn sàng dựng lên màn ngoại tình giả để ly hôn với tôi 5 năm sau ngày ly hôn vợ cũ, tôi mới biết được bí mật cô ấy cất giữ suốt bấy lâu. Vì quá yêu tôi, vì muốn tôi có con nối dõi tông đường, cô ấy chấp nhận mang tiếng xấu. Tôi năm nay 30 tuổi, là công nhân, còn vợ tôi là giáo viên của một trường tiểu học. Tôi gặp và...