Đêm ân ái cuối cùng lại khiến vợ chồng tôi rút đơn l.y hô.n
Chính chúng tôi đã đẩy cuộc hôn nhân vào ngõ cụt, khiến hạnh phúc chế.t dần, chế.t mòn
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi kết hôn 5 năm, có với nhau một cô con gái. Cuộc sống vợ chồng phẳng lặng chẳng bao giờ gợn sóng. Nhiều người nói hai vợ chồng hạnh phúc thế, nhưng hai đứa tôi thì chẳng thấy vậy chút nào. Cuộc sốnghôn nhân lạnh lẽo, mỏi mệt, chả đứa nào buồn chuyện trò, chia sẻ với nhau.
Trước khi kết hôn, vợ chồng tôi cũng có hơn 2 năm yêu đương, cũng hờn ghen, cũng sóng gió, cũng trải qua biết bao cấm cản của gia đình mới đến được với nhau. Nhưng tôi không hiểu sao khi kết hôn về, tình yêu của chúng tôi lại chế.t mòn như vậy.
Tôi gần 30, tôi trẻ trung, xinh đẹp, chồng thành đạt, kiế.m tiề.n giỏi. Nhưng dường như hai đứa tôi ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Đi làm về chồng lên nhà ôm cái máy tính chơi game, chat chit, bỏ mặc tôi một mình vừa trông con vừa nấu nướng. Việc nhà từ A đến Z mình tôi lo, quá nhiều áp lực và căng thẳng khiến tôi từ một người vui vẻ, hay nói hay cười trở thành người cáu kỉnh, bực bội và cằn nhằn.
Lâu dần, những cảm xúc trong tôi chai sạn. Tôi chẳng cảm thấy buồn bã hay tức giận gì nữa. Tôi làm việc như cái máy, luôn tay luôn chân và cũng chẳng có nhu cầu cần được chia sẻ với chồng. Chuyện chăn gối cũng nguội lạnh vô cùng, tôi đoán chồng có ra ngoài, vì đàn ông khỏe mạnh như anh, không thể nào nhịn lâu thế được.
Cứ như thế 5 năm ròng, cả hai vợ chồng đều vô cùng mỏi mệt. Khi tôi nói chia tay, chồng gật đầu nhanh chóng, có lẽ anh cũng mong đợi điều này lâu lắm rồi.
Chúng tôi gửi đơn ra tòa, con gái ở với tôi, căn nhà tạm thời ngăn đôi. Chồng nói sau này khi ly dị chính thức, anh sẽ ra ngoài ở, nhường lại nhà cho mẹ con tôi. Sổ tiết kiệm 5 năm anh cũng để lại cho con hết. Tôi nghe cũng có chút mủi lòng.
Tối hôm cuối cùng để chuẩn bị ra tòa vào sáng hôm sau. Tôi gửi con về ngoại, tự tay vào bếp nấu những món chồng thích mà ngày yêu nhau tôi hay nấu cho anh ăn. Tôi nhờ anh việc nọ việc kia trong lúc tôi nấu nướng. Chồng tôi tự nhiên thốt ra: “Giống ngày trước nhỉ, mỗi lần em đến nhà anh, em cũng nấu cơm, anh cũng phụ bếp như này”.
Cả tôi và anh đều rơi vào khoảng lặng khi anh nói ra điều đó. Ừ, đúng là rất lâu rồi hai vợ chồng không cùng nhau vào bếp, không cùng nhau san sẻ.
Bữa ăn hôm đó, chúng tôi gợi lại nhiều chuyện xưa, rồi lại nhắc đến quãng thời gian đã kết hôn. Nói về con cái, về tương lai, về dự định. Tôi không thể ngờ, suốt mấy năm sống với nhau, hai đứa chẳng chia sẻ được gì, nay là ngày cuối cùng mới có thể cũng nhau làm điều ấy.
Ăn xong, chồng hỏi tôi, có thể ngủ cùng tôi lần cuối được không. Tôi đồng ý. Chúng tôi đã trải qua một đêm ân ái vô cùng mặn nồng, điều mà rất lâu rồi tôi không có được.
Tôi bỗng thấy sợ hãi khi nghĩ đến ngày mai, chúng tôi đường ai nấy đi. Chồng bỗng khóc lên rưng rức. Anh nói xin lỗi tôi này nọ, nói anh vô tâm, nói anh ân hận lắm, giá mà có thể quay lại anh sẽ sống tốt với mẹ con tôi hơn. Rằng anh còn yêu tôi, giờ sắp mất tôi mới thấy đau lòng đến mức như thế nào.
Cả đêm ấy, chồng ôm tôi, anh nói có thể suy nghĩ lại không. Tôi cũng khóc nhiều lắm, bao suy nghĩ mông lung cứ dày vò tôi liên tục.
Thực ra tôi cũng đa.u đớ.n biết bao nhiêu, tôi cũng nuối tiếc, cũng xó.t x.a. Cuộc hôn nhân này là do chúng tôi tự đẩy vào ngõ cụt.
Tôi và chồng quyết định cho nhau cơ hội. Chúng tôi nói chuyện suốt đêm hôm đó. Tôi không biết sau này như nào, nhưng tôi muốn cho mình, cho anh và cho con gái tôi cơ hội. Chỉ mong một lần vấp ngã, hai đứa tôi sẽ biết trân trọng gia đình và hạnh phúc của mình hơn.
Video đang HOT
Theo VNE
Em có chồng rồi, liệu anh có yêu không?
"Em không muốn giấu anh, nhưng... anh chưa từng nói yêu em cơ mà"
Tôi gặp nàng trong đám cưới một người bạn cũ. Thực ra, tôi vốn rất ghét đi đám cưới, tâm lí của những thằng đàn ông ngoài 30 tuổ.i chưa lấy vợ lúc nào cũng sợ đám đông. Sợ tới nơi, gặp đám bạn cùng học với mình ngày trước lại cà kê: "Thế nào? Sao giờ còn chưa lấy vợ?"; "Ông kén quá đấy mà", "Lấy vợ đi, không con tao lại lấy trước thì chết"... Lời trêu đùa thì không ác ý, nhưng sự ngượng ngùng và đôi khi là cảm giác kém cỏi trong lòng thì khiến tôi khó chịu thật sự.
Nhưng đây là đám cưới bạn thân, mà hắn cũng muộn màng mới lấy được vợ nên tôi không thể trốn tránh. Vả lại, mẹ tôi cũng bảo, đã ế vợ thì phải năng đi chỗ đông người, may ra mới gặp được cô nào cô ấy thương cho. Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, cứ làm như tôi không thể nào lấy được vợ.
Vậy là tôi đi đám cưới, tôi gặp nàng ở đó.
Tôi không biết nàng là bạn hay người thân của thằng bạn mà tôi chơi bao năm qua. Chưa bao giờ tôi thấy bạn tôi đi cùng người này cả. Nàng hiền hiền, xinh xắn và nụ cười rất đẹp. Nàng tới một mình, trông điệu bộ có vẻ cô đôc. Tôi cũng tới mà chẳng tìm thấy ai đi cùng mình nên gạ nàng ngồi cùng chỗ:
- "Em đi một mình à, hay vào đây ngồi cùng luôn đi"
Nàng mỉm cười có vẻ hơi ngại. Chắc có lẽ nàng thấy không thoải mái lắm với cái kiểu gã trai già tìm cách lân la gái trong đám cưới như tôi. Tôi vội vàng đỡ lời:
- "Anh đi cùng đám bạn, nhưng chúng nó con đàn cháu đống, ngồi hết các chỗ cạnh nhau rồi, anh ra đây cho khỏe, thấy em đi một mình nên anh mời thôi. Nếu em ngại thì..."
- "Anh ngồi xuống đi, đám cưới sắp bắt đầu rồi..."
(Ảnh minh họa)
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít ra nàng không cự tuyệt khiến tôi xấu hổ trước đám đông. Vậy là tôi có một người bạn đồng hành trong đám cưới.
Cả buổi, thi thoảng tôi chỉ nhìn nàng cười rồi mời mọc: "Em ăn đi". Tôi không phải tên khù khờ để không biết phải nói chuyện với phụ nữ như thế nào nhưng quả thật, sau cú sốc tình cảm ấy, tôi đã không còn muốn bắt đầu một mối quan hệ nào nữa. Mối tình 5 năm sâu nặng đã khiến tôi lãnh cảm với mọi thứ.
Có lẽ vì thái độ của tôi nên nàng cũng ngồi im lặng. Tôi thấy nàng là cô gái ngoan hiền. Nàng ăn nhẹ nhàng rồi thi thoảng ngước nhìn về phía cô dâu, chú rể. Những lúc đó, ánh mắt nàng cứ buồn buồn.
Bữa tiệc tàn, tôi lúi húi ra lấy xe thì thấy nàng đứng bên vệ đường bắt một chiếc taxi. Nhưng ngày chủ nhật, đông người, nàng có vẻ loay hoay mãi không tìm được một chiếc cho mình. Tôi thấy vậy phóng chiếc xe của mình tới chỗ nàng:
- "Em về đâu, anh đưa về, hôm nay chắc khó gọi taxi lắm"
Nàng hơi ái ngại rồi nhìn tôi:
- "Thế có phiền cho anh không, mà em không mang mũ bảo hiểm"
- "Anh có mang, em lên đi anh đèo về"
Cũng không hiểu vì sao tôi lại nhiệt tình với nàng như vậy. Trước nay, tôi vốn không thích bắt thân nhưng ở nàng có gì đó cứ mong manh khiến tôi muốn giúp. Tôi đưa nàng về nhà, chính nàng là người chủ động xin số điện thoại của tôi.
Sang tuần mới, nàng mời tôi đi cà phê để cảm ơn. Tôi cũng đi... Tôi không biết đó có phải là hẹn hò hay không, chỉ biết sau hôm đó về, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho nàng.
Hơn 3 tháng sau, tôi gọi tình cảm đó là yêu. Nhưng tôi chưa từng tỏ tình với nàng. Ở cái tuổ.i này, tôi ngại phải thừa nhận những điều đó. Tôi tin, nàng hiểu tình cảm của mình, thế là đủ. Và tôi thấy nàng có vẻ ưng thuận. Mỗi tuần chúng tôi chỉ gặp nhau 2 lần vào thứ 7, chủ nhật. Thường thì chúng tôi đi xem phim, cà phê... Tôi vẫn giấu mẹ chuyện hẹn hò với nàng nhưng mẹ tôi cũng đoán ra vì thấy tôi chải chuốt và hay ra ngoài hơn bình thường. Thi thoảng tôi thấy mẹ hay tủm tỉm cười trước khi tôi rời khỏi nhà.
Lần đó, tôi đưa nàng đến một quán cà phê vắng người... Bản nhạc buồn buồn bị phá vỡ bằng nụ cười khanh khách của gã đàn ông đó. Hắn tiến lại bàn của tôi, nhìn nàng rồi nhìn tôi:
- "Sao thế? Cô mới cặp với thằng ngớ này à? Trông cũng được đấy, cố mà đưa nó vào tròng, tốt hơn là nên chửa trước ép nó cưới, chứ cái ngữ đàn bà như cô giờ vớ được trai tân khó lắm".
Nàng không hề khóc, nàng chỉ run rẩy nhìn tôi. Hình như nàng sợ tôi nhiều hơn là sợ hắn. Hắn cấc lấc bước ra khỏi quán và để lại trong tôi một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng:
- "Em quen hắn ta à?"
Nàng gật đầu
- "Em và hắn là gì của nhau?"
Nàng không trốn tránh cái nhìn của tôi mà đối diện thẳng thắn:
- "Nếu em nói, em có chồng rồi, anh có yêu em không?"
Người tôi bắt đầu sôi má.u lên. Hóa ra bấy lâu nay tôi hẹn hò với người đàn bà có chồng rồi à? Thật trơ trẽn. Ngay lập tức cái hình ảnh ngoan hiền và nết na của nàng khiến tôi ghê tởm hơn gấp bội. Nàng biến tôi thành trò cười như thế đấy. Còn may là gã kia không tặng vào mặt tôi vài quả đấ.m vì đã ngang nhiên hẹn hò với vợ hắn:
- "Cô coi tôi là thằng ngốc à? Sao cô lừa dối tôi?"
- "Nhưng em và anh ta đã ly dị rồi"
- "Tôi không quan tâm, dù sao, cô cũng không nói thật cho tôi biết. Cô muốn đưa tôi vào tròng như lời anh ta nói đúng không? Ngoại hình của cô đúng là đã làm tôi mờ mắt"
Thực ra, cái thông tin "ly dị" của nàng có làm tôi hạ hỏa đi phần nào. Ít ra nó làm tôi bớt thấy bất an vì mình đang làm cái chuyện trái với luân thường đạo lí là hẹn hò với vợ người khác. Nhưng cái cảm giác bị dắt mũi trong suốt mấy tháng qua khiến tôi vẫn không vơi bớt cảm giác tức tối trong lòng.
Nàng đứng dậy, nước mắt long lanh:
- "Em không hề có ý định giấu diếm anh, cũng không có ý định lừ.a gạ.t. Chỉ là..."
- "Là cái gì... tại sao ngay từ đầu cô không nói"
- " Nhưng anh đã bao giờ nói yêu em..."
Nàng rời khỏi quán sau câu nói đó. Tôi thấy đau. Ừ đúng, đúng là tôi chưa cho nàng cái tư cách danh chính ngôn thuận nên nàng chẳng biết phải thành thật với tôi thế nào!
Suốt 1 tuần trời tôi suy nghĩ. Tôi sợ gia đình phản đối, tôi cũng sợ người đời cười chê "bao năm kén cá chọn canh, cuối cùng lại vớ phải cô một đời chồng"...
Tôi tìm nàng trong một buổi tối mùa đông nhưng nàng tránh mặt. Tôi đã đợi suốt nhiều giờ đồng hồ để nàng mở cửa ra:
- "Anh vào nhà đi"
Tôi ôm lấy nàng:
- "Anh lựa tới, lựa lui để tìm thời điểm nói yêu em, cuối cùng anh chọn thời điểm tệ nhất. Chuyện em có chồng là quá khứ, nhưng nếu em không lấy anh thì anh sẽ ế vợ thực sự, mà đấy là cả hiện tại và tương lai. Vậy nên, nếu anh nói rằng, anh là một người ế vợ, em có chịu lấy anh không?"
Nàng bất khóc và run rẩy trong vòng tay tôi. Nàng thổn thức:
- "Em đã định đợi khi nào anh tỏ tình sẽ nói, vì em sợ mình ngộ nhận tình cảm, em đã chờ đợi mãi... Em thật lòng không định giấu anh..."
- "Thôi nào, anh không nhớ những gì đó nữa, anh chỉ nhớ vừa cầu hôn em và vẫn đợi từ em một lời hồi đáp"
- "Em đồng ý"
Nàng hôn tôi! Nụ hôn thật tuyệt. Lẽ ra tôi nên cầu hôn nàng sớm hơn mới phải!
Theo Guu
Đang lúc cao trào thì mẹ chồng gọi: 'Thằng Dũng để mông như thế thì làm sao có con được' Đang lúc cao trào, điện thoại kêu lên, cô lồm cồm bò dậy để nghe. Là số máy của mẹ chồng: "Bảo thằng Dũng cong mông lên con ơi, như thế không ăn thua đâu...". Hai vợ chồng hét lên: "Mẹ theo dõi mình". Cô và hắn lấy nhau được hơn 1 năm mà chưa có con vì cả hai đang muốn kế...