Đem 20 triệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng
Dùng dằng mãi, bố chồng đã trực tiếp đẩy vợ chồng tôi ra khỏi cửa, quyết không cho chúng tôi ở lại để về nhà chăm con cũng như tránh ảnh hưởng tới công việc.
Khi tôi mang thai, sức khỏe yếu, lại phải đối mặt với những thay đổi tâm sinh lý, mọi việc trong nhà trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Chồng tôi thì bận rộn với công việc, áp lực từ cơ quan đè nặng khiến anh không còn thời gian quan tâm nhiều đến gia đình. Anh cũng không giỏi việc nhà, lại càng lúng túng khi chăm sóc vợ bầu. Sau nhiều ngày cân nhắc, chúng tôi quyết định nhờ mẹ chồng đến ở cùng để đỡ đần.
Chỉ sau một cuộc điện thoại từ chồng tôi, mẹ chồng đã vội vã thu xếp đồ đạc và đến ngay vào ngày hôm sau. Hình ảnh mẹ bước xuống từ chuyến xe khách đường dài, vai đeo túi xách nặng trĩu, ánh mắt ánh lên sự lo lắng cho con dâu khiến tôi xúc động vô cùng.
Ảnh minh họa.
Khi mẹ chồng đến, ngôi nhà trở nên gọn gàng và sạch sẽ hơn bao giờ hết, với những bữa ăn ngon được chuẩn bị chu đáo. Mỗi ngày mẹ chồng đều hỏi tôi muốn ăn gì, mẹ còn tìm hiểu cách nấu ăn cho bà bầu để đảm bảo dinh dưỡng cho tôi.
Bố chồng cũng thường xuyên ghé thăm, giúp đỡ và kiểm tra xem có việc gì cần làm không. Trong thời gian tôi ở cữ, cả bố mẹ chồng đều chăm sóc tôi rất tận tình, thay phiên nhau nấu ăn và chăm cháu. Tôi thực sự rất biết ơn vì sự chăm sóc chu đáo của bố mẹ chồng.
Sau này khi con tôi vào mẫu giáo, bố mẹ chồng mới về quê. Nhưng hễ vợ chồng tôi có việc cần nhờ, ông bà lại đến ngay để chúng tôi có thể yên tâm làm việc.
Gần đây, mẹ chồng đổ bệnh phải nhập viện. Hay tin, vợ chồng tôi tức tốc về quê và mang theo 20 triệu đồng để hỗ trợ bố mẹ chồng, thanh toán viện phí.
Khi tới nơi, thấy vẻ mặt mệt mỏi của bố chồng bên giường bệnh của mẹ, chồng tôi lo lắng hỏi han bệnh tình của mẹ rồi bảo bố về nhà tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi. Thế nhưng, bố chồng lại nói:
- Các con công việc bận rộn, chạy về làm gì? Ở đây có bố chăm mẹ rồi. Mà các con về đây, ai đưa đón cu Boon đi học, chăm sóc nó?
Video đang HOT
Tôi nhẹ nhàng trấn tĩnh bố chồng:
- Con đã gọi cho bà ngoại chiều nay tới đón cu Boo.m, chăm sóc thằng bé vài ngày rồi ạ. Bố mẹ cứ yên tâm.
Nói xong, tôi liền rút ra từ trong túi xách 20 triệu đồng đưa cho bố chồng, bảo ông cầm lấy thanh toán viện phí và lo chi phí ăn uống.
- Vợ chồng con về vội, chỉ mới rút được từng này tiề.n, bố cầm tạm đi để lo cho mẹ nhé, thiếu chúng con sẽ đưa thêm.
Tuy nhiên, bố mẹ chồng lại từ chối nhận tiề.n, khẳng định rằng họ có đủ tiề.n và không cần vợ chồng tôi phải tốn kém. Sau đó, bố mẹ chồng bảo vợ chồng tôi về nhà để lo cho con cái. Dùng dằng mãi, bố chồng đã trực tiếp đẩy vợ chồng tôi ra khỏi cửa, quyết không cho chúng tôi ở lại để về nhà chăm con cũng như tránh ảnh hưởng tới công việc.
Không còn cách nào khác, vợ chồng tôi đành phải ra về. Nhưng đi được một đoạn, tôi chợt nhớ để quên túi xách. Khi quay lại, vợ chồng tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng trong phòng bệnh.
Mẹ chồng thì thầm:
Giọng mẹ chồng khẽ run:
- Chữa bệnh tốn kém quá ông à. Tôi đang nghĩ hay là mình dừng lại, không điều trị nữa. Từ khi thằng Hải lấy vợ, chúng ta không giúp gì được cho nó, mà giờ lại để nó phải lo thêm cả phần của chúng ta. Con dâu mỗi tháng đều gửi tiề.n về, lương nó còn cao hơn cả lương chồng. Tôi không muốn hai đứa phải gánh thêm áp lực.
Bố chồng đáp:
- Con dâu mình thật sự quá tốt. Không chỉ hiếu thuận, nó còn rất chu đáo. Quà cáp, thuố.c men đều gửi về đều đặn mà chưa bao giờ than phiền. Nhà mình có phúc lắm mới được đứa con dâu như thế. Nhưng tôi cũng nghĩ, mình không nên để chúng nó vất vả thêm.
Nghe những lời ấy, tôi sững người, nước mắt lăn dài. Tôi không ngờ mẹ chồng lại suy nghĩ đến mức muốn từ bỏ điều trị chỉ vì lo lắng cho vợ chồng tôi. Lòng tôi trào dâng nỗi xúc động xen lẫn day dứt. Ông bà đã hy sinh cho chúng tôi quá nhiều, từ lúc tôi mang thai cho đến khi sinh con, và giờ đây vẫn luôn nghĩ đến chúng tôi dù bản thân đang đau ốm.
Ngay lúc đó, tôi tự hứa với lòng mình rằng, bằng mọi giá, tôi và chồng sẽ cố gắng để chữa trị cho mẹ. Với tôi, sự hiện diện của mẹ chồng không chỉ là nguồn động viên mà còn là niềm tự hào. Gia đình nhỏ của tôi có được sự vẹn toàn như hôm nay chính là nhờ vào sự yêu thương và hy sinh thầm lặng của ông bà. Và giờ đây, đã đến lúc vợ chồng tôi đáp lại phần nào những gì bố mẹ chồng đã dành cho chúng tôi.
Nghe lỏm được chúng tôi có hơn 100 triệu tiề.n thưởng Tết, bố mẹ chồng yêu cầu chu cấp toàn bộ số tiề.n đó cho em gái học lên thạc sĩ
Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Tôi lấy chồng hơn chục năm, nhưng vì thấy ông bà có tuổ.i rồi nên thỉnh thoảng vợ chồng tôi cũng cho con cái sang ở với ông bà vài tuần, có khi cả tháng. Tất nhiên, mỗi lần nhà tôi sang thì đều biết ý biết tứ, biếu ông bà thêm tiề.n hoặc mua thực phẩm để ông bà không phải nuôi ăn con cháu.
Đầu tháng này vợ chồng tôi có đưa con về nhà ông bà ở mấy tuần, ban đầu thì không sao nhưng khoảng mấy hôm gần đây, cứ đến bữa cơm là ông bà nói liên tục về chuyện ông bà già rồi mà em gái chồng thì vẫn còn phải đi học, nó học giỏi mà chẳng lo được cho nó. Rồi lại kể chuyện ngày xưa, nói chồng tôi sướng vì lúc ra đời bố mẹ còn trẻ khỏe nên lo được cho từ A đến Z.
Mỗi lần như vậy chồng tôi rất khó chịu vì anh ấy có được lo lót cho cái gì đâu, đỗ đại học thì tự đi làm thêm mà kiế.m tiề.n trang trải, may mà ngành chồng tôi chọn là ngành được Nhà nước hỗ trợ học phí chứ nếu không thì chắc cũng phải bỏ học giữa chừng rồi. Ra trường tự vác xác đi xin việc chứ ông bà có thèm quan tâm đâu, đến khi đi làm có thu nhập thì thứ ông bà hỏi là lương bao nhiêu chứ chẳng bao giờ có chuyện hỏi đi làm có vất vả không con.
Sau đó tôi mới hiểu rằng, nguồn cơn của câu chuyện kể khổ bên bàn ăn bắt đầu từ một tin vui nho nhỏ của tôi và chồng. Thường thì lương thưởng Tết của 2 vợ chồng tôi cộng lại cũng không đến nỗi nào nhưng năm này thì may mắn, chúng tôi có thể sẽ nhận được một khoản thưởng Tết khá lớn từ công ty, có thể lên đến hơn 100 triệu. Đó là thành quả của cả một năm cật lực lao động, của những đêm thức trắng và nỗ lực không ngừng nghỉ. Chúng tôi cũng bàn với nhau chắc là trích thêm tiề.n tiết kiệm rồi ra sau Tết sửa sang lại ngôi nhà vì 2 đứa nhà tôi cũng lớn rồi, chúng nó bắt đầu không thích ở chung phòng với nhau nữa. Ngoài ra có lẽ sẽ trích 1 khoản nhỏ cho 2 đứ.a tr.ẻ con đi du lịch cùng bố mẹ.
Thế nhưng, không biết là có phải do lúc đi ngủ vợ chồng tôi bàn về chuyện này và bố mẹ chồng tôi ở sát tường vô tình nghe được hay không mà ông bà biết được chuyện lương thưởng Tết của 2 vợ chồng. Và từ đó, mọi chuyện dần đi theo một hướng khác. Ông bà đã nhắm đến khoản tiề.n Tết này với mục đích cho con gái yêu của ông bà học thạc sĩ.
Sau vài lần nói bóng nói gió mà vợ chồng tôi mít đặc chẳng hiểu gì nên ông bà đã thẳng thắn đặt vấn đề.
- Bố mẹ nghe bảo 2 đứa sắp có khoảng hơn 100 triệu tiề.n thưởng Tết. Thế này nhé, bố mẹ già rồi, lo cho thằng anh ổn rồi giờ hai đứa con phải phụ bố mẹ lo cho em. Ra Tết con bé nó học lên thạc sĩ nên 2 đứa sắp xếp cho em khoản thưởng Tết năm nay để em nó đóng học phí.
Tôi hiểu, việc đầu tư cho giáo dục là quan trọng nhưng vì sao chúng tôi lại phải có nghĩa vụ nuôi con của người khác ăn học? Chúng tôi cũng muốn hỗ trợ các em trong khả năng của mình nhưng vì sao chúng tôi phải cho em hết số tiề.n là công sức lao động cả năm trời của gia đình mình. Đấy là còn chưa nói, cho con gái ông bà xong rồi con chúng tôi ăn gì? Uống nước lã, hít khí giời để sống à?
Chồng tôi, một người đàn ông luôn đặt trách nhiệm với gia đình lên hàng đầu, đã quyết định không thể chiều theo yêu cầu của bố mẹ. Anh cho rằng việc đó không hợp lý và chúng tôi cần có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, chứ không phải cứ phóng túng vào những việc bên ngoài. Anh sẵn lòng hỗ trợ em gái một phần nhỏ, khoảng 10 triệu, như một lời khích lệ và chia sẻ, nhưng không thể là toàn bộ.
Vừa dứt lời, bố mẹ chồng tôi như biến thành 2 con người khác.
Khi vợ chồng tôi nói thẳng vậy ông bà đứng ngay dậy, đậ.p bàn ầm ầm rồi đuổi thẳng cổ con cháu ra khỏi nhà, trước mặt 2 đứa cháu nhỏ, ông bà chử.i bới, nhiếc móc thậm tệ khiến 2 đứa nhà tôi sợ đến mức mặt mũi tái mét.
Cả lòng tự trọng và tình cảm gia đình đều bị tổn thương sâu sắc. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tình thân có thật sự là điều bất biến trong cuộc sống, hay chỉ là một thứ tình cảm mong manh, dễ vỡ khi tiề.n bạc đặt vào cán cân? Cơn điên trong tôi bốc lên nhưng vì thương chồng nên tôi cắn răng chịu đựng để anh là người cuối cùng đưa ra quyết định, tôi chấp nhận thuận theo ý chồng kể cả khi trong lòng không cam.
Cuối cùng chồng tôi quyết định rời đi, anh dắt vợ con lên xe rời đi trong im lặng. Dù nhiều năm tháng bị đối xử bất công nhưng anh vẫn cố gắng hàn gắn, duy trì mối quan hệ với bố mẹ mình, điều này tôi hiểu chứ. Vậy mà có vẻ như mọi cố gắng của anh chẳng đổi lại được chút tình cảm nào từ chính những người sinh thành ra anh.
Câu chuyện về tiề.n bạc, thay vì là lời chúc phúc cho năm mới, giờ đây lại trở thành nguồn cơn của những tranh cãi và hiểu lầm. Cảm giác được chờ đợi và áp đặt đã khiến không gian sống của chúng tôi trở nên nặng nề, khó khăn để thở.
Chuyện của chúng tôi không phải là duy nhất, nhưng nỗi đau và sự phức tạp mà nó mang lại là không thể phủ nhận. Tôi chỉ mong rằng, dù sau này chuyện này đi đến đâu, dù có làm lành được hay không, thì chúng tôi vẫn có thể giữ được lẽ phải và lòng tự trọng.
Điều khiến tôi căm phẫn nhất là ông bà đã đối xử bất công với chồng tôi giờ tiếp tục hành xử không ra gì trước mặt con tôi. Lần này, tôi tuyên bố thẳng với chồng sẽ không bao giờ bước chân về nhà ấy thêm 1 lần nào nữa. Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Bất ngờ về thăm bố mẹ chồng không báo trước, tôi chế.t sững nhìn thấy món đồ phơi trong sân Nhìn họ như một gia đình thật sự, vậy tôi là ai đây? Tôi kết hôn đã 10 năm, có ba cô con gái. Ai cũng khuyên tôi ráng sinh thêm một đứa nữa, biết đâu là con trai. Nhưng tôi thấy nuôi ba con đã vất vả rồi, còn sợ không đủ sức lo đủ cho con, giờ ráng thêm một đứa...