Đẻ trên ‘đỉnh lũ’
Trong những ngày kinh hoàng của đỉnh lũ ngày 3 đến ngày 8/10/2010 cả xã có 4 đứ.a tr.ẻ ra đời. Bụng đói ran, nhịn đói 2 ngày, chỉ tới khi ăn vội vàng được gói mỳ tôm sống thì chị Lý trở dạ.
“Ăn được gói mỳ tôm lấy sức đẻ”
Ngày 9/10 sau khi nước đã rút gần hết ở địa bàn huyện Minh Hóa, nhưng vào xã Tân Hóa vẫn phải đi xuồng và ca nô. Chiếc ca nô của đoàn lướt trên dòng nước còn ngầu đục. Hai bên xác hàng trăm con gia súc lớn nhỏ chế.t trôi phình ra đang bốc lên những mùi hôi thối.
Nhiều đường dây điện do lũ cuốn chắn ngang qua dòng sông làm cuộc hành trình vội vã bỗng nhiên chậm lại.
Gian gác xép của trạm xá ủy ban xã là nơi 3 bé chào đời trong đỉnh lũ
Ngôi nhà 2 tầng của trạm y tế xã Tân Hóa. Tuy nước đã rút nhưng trong phòng bùn vẫn chất dày hơn cả chục phân. Bàn ghế, dụng cụ y tế của trạm bày ngổn ngang dọc hành lang, cầu thang.
Lối dẫn lên nóc nhà tầng 2 của trạm y tế là cầu thang bằng sắt được đóng vào tường mà không có lan can. Phía trên tối om.
Gian chóp của nóc nhà trạm y tế xã. Không thể đứng, di chuyển mà chỉ có cách khom người hoặc bò. Chỉ lóe vài tia sáng từ các khe hở của mái nhà.
Nóng 38 độ C. Gian phòng hầm hập do quá gần với mái tôn áp sát phía trên. Phía góc nhà có một bếp củi bắc nồi nước làm cho không gian càng thêm ngột ngạt.
Ngồi dãy dài trước mặt tôi là 4 gương mặt đàn không tỏ dạng. Chị Trương Thị Lý, người thôn 1, xã Tân Hóa ngồi sát góc nhà vừa lấy tay áo thấm mồ trên trán con. Vẻ mặt chị vẫn hốt hoảng khiến những nếp nhăn của đôi gò má cao ép dần lên phía trán, chị nói: “Vẫn không thể tin mình vẫn còn sống sót”.
Ba bà mẹ vừa trở dạ vừa chạy lũ
Ngày 4/10, chị và gia đình chạy lụt về trạm y tế xã. Sáng 5/10, nước dâng nhanh, nhìn bốn bề toàn nước. Trưa 5/10, chị là người đầu tiên rút lên nóc nhà của trạm y tế xã. Bụng đói ran, nhịn đói 2 ngày. Chỉ tới khi ăn vội vàng được gói mỳ tôm sống thì chị trở dạ.
Sáng 7/10, sau khi ăn xong gói mỳ tôm thì đứa con trai của chị Lý ra đời.
Video đang HOT
Người mẹ trẻ nhất Trần Thị Tuyết mấy hôm nay ít sữa nên đứ.a b.é khóc suốt
Còn chị Trần Thị Hóa, thôn 4 trở dạ ngồi trên nóc nhà suốt đêm 6/9. Đến sáng 7/10 được ca nô cứu hộ đưa vào trạm xá ủy ban. Trưa 7/10, đứ.a b.é được sinh. Sau đó vài giờ đứ.a b.é bị ngạt và qua đời trong ngày đỉnh lũ.
Những đứa con tên Lũ và Lụt vẫn chưa thể về nhà
Gian phòng xép của trạm xá càng về trưa càng nóng ngột ngạt hơn, 3 đứ.a tr.ẻ vừa chào đời trong những ngày lũ khó chịu khóc ran. Lúc này, khi những tia sáng xuyên qua những kẽ hở, mới thấy tỏ mặt người.
4 chiếc chiếu, 4 người đàn bà, tất cả đều nhầu nhĩ và mệt mỏi. Đến ngày hôm nay là tròn một tuần họ bám trụ nơi này.
Đến giờ lũ đã rút nhưng họ vẫn chưa thể về nhà. Cả tuần nay, bữa ăn của 7 con người trong gian xép nơi trạm xá này chỉ mỳ tôm sống. Mới hôm qua, ngày 8/10 có bình nước được chuyển lên để nấu mỳ tôm.
Chị Trần Thị Tuyết, người mẹ trẻ nhất, dáng vẻ kiệt sức đang ôm đứ.a b.é một tuần tuổ.i. Chị nói, toàn ăn mỳ tôm nên không có sữa cho con bú. Nhìn đứa con đỏ hỏn trước mặt tên Lụt vừa được đặt tối qua, chị nói chỉ tội đứ.a tr.ẻ mới chào đời đã không có nhà.
Ngôi nhà gỗ của chị Tuyết đã cuốn trôi trong dòng lũ. Chị chạy đươc lũ vào trạm xá hôm 2/10 không mang theo bất cứ đồ đạc gì. Bốn manh chiếu và những chiếc chăn đều lấy từ trạm xá.
Cả 4 người đàn bà vừa được làm mẹ này vẫn đang chờ đợi những người chồng của mình đón họ về nhà.
Xã rốn lũ Tân Hóa trong những ngày này là cả lòng chảo bùn, nước đã rút bỏ lại những xác nhà gãy đổ, xiêu vẹo. Những bãi hoang tàn. Men theo dòng nước đục ngầu, những người đàn ông vùng lũ đi tìm lại những ngôi nhà của mình.
Còn những người phụ nữ vẻ mặt xác xơ nhưng may mắn vì nhà của họ không bị dòng nước cuốn trôi đang bới những thanh gỗ gãy vụn trong xác nhà để tìm từng bánh xà phòng, nồi, niêu, xong, chảo.
Không biết tới bao giờ cuộc sống người dân vùng lũ xã Tân Hóa, huyện Minh Hóa, Quảng Bình mới trở lại như xưa.
Theo Bee
Nước mắt của hai b.é gá.i có mẹ bị lũ cuốn
Khi đoàn cứu trợ Zing tìm đến nơi, bé Hằng vẫn chưa hiểu được cái chế.t là gì, đêm đêm lại khóc đòi mẹ, chị gái của em không ăn uống được gì, hết khóc lại ngồi im như tượng... đó là nỗi đau để lại của cô giáo Trần Thị Hoa sau khi bị lũ cuốn đi.
Lễ tang giữa muôn trùng nước
Sau một hành trình dài 9 tiếng, chúng tôi đã đến được xã Hương Thủy, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, nơi chịu thiệt hại nặng nề của trận lũ vừa qua.
Chiếc xe máy chở tôi chạy lóc xóc trên con đường làng, hai bên đường, bùn bám cao gần 2 mét trên các thân cây, cánh đồng với những gốc rạ cũng trắng phớ những bùn.
Hết quãng đường vắng, xe lại lướt qua những ngôi nhà đang phất phơ quần áo, chăn gối. Anh cán bộ xã Hương Thủy bảo tôi: "Sau lũ trời không mưa nên bùn không trôi, nhìn mọi thứ càng xác xơ hơn".
Rồi thì anh cũng đưa tôi đến được nhà cô giáo Trần Thị Hoa, người vừa t.ử von.g do nước cuốn trôi trong trận ngập lụt lịch sử tại miền Trung. Từ ngoài cửa đã vọng lại tiếng khóc rỉ rích của nhiều người, và bước vào bên trong, đậ.p vào mắt tôi là chiếc khăn tang trắng trên gương mặt rất thanh tú của một b.é gá.i 4 tuổ.i.
"Con bé không hiểu mẹ chế.t là chi, mấy bữa ni cứ khóc đòi mẹ, rồi nói nhớ mẹ"- anh Nguyễn Văn Trung, chồng cô giáo Trần Thị Hoa cho biết. Thấy người lạ vào nhà, cô bé lớn hơn, chít chiếc khăn tang trắng đang đứng bên bàn thờ bật khóc. Trước mặt em là di ảnh của mẹ, cô Trần Thị Hoa - giáo viên trường mầm non xã Hương Thủy, người vừa bị lũ cuốn trôi trong khi đến trường để cứu trang thiết bị cho các em học sinh.
Anh Nguyễn Văn Trung bên di ảnh vợ
Trong tiếng nấc, anh Nguyễn Văn Trung kể lại: "Hôm đó là 5h30 sáng, tôi đang ngủ thì vợ gọi dậy bảo cùng đi ra trường để xem tình hình. Cô ấy nghe bảo lũ lên làm các chốt cửa ở trường bị long ra, bàn ghế, đồ đạc, sách vở của thầy cô và các em học sinh có thể bị trôi nên muốn ra để xử lý tình hình. Vợ chồng tôi cùng với một anh nữa đi bộ từ nhà, vì lúc đó nước đang lên nên không đi xe máy được, nhưng khi đi ngang cây cầu, nước xiết quá nên cuốn cô ấy đi, tôi nhìn thấy mà không thể làm được gì hơn".
Anh Trung cho biết, đó là ngày 3/10, và đến tận 3 ngày sau thì th.i th.ể cô Hoa mới được tìm thấy cách đó 500 mét. Ngày đưa tang, nước vẫn đang ngập mênh mông xã Hương Thủy, gia đình cùng chính quyền huy động được... chiếc thuyền nhỏ, mỗi thuyền đưa 5 người lần lượt chở bà con xóm làng tiễn đưa cô Hoa về nơi an nghỉ.
Bé Nguyễn Thị Hằng và bố, phía sau là em gái Nguyễn Thị Ngân cùng cô
Không nói nổi bất kỳ một điều gì về mẹ, cô bé Nguyễn Thị Hằng ngồi lặng như tượng. Trong đám đông, có ai đó bảo: "mấy hôm nay nó khóc nhiều quá, tiếc mẹ quá nên không ăn uống gì cả. Mọi người dỗ dành mãi nhưng nó chỉ lắc đầu hoặc khóc.
Chị gái thì đã cảm nhận được nỗi đau mất mẹ, nhưng cô bé Nguyễn Thị Ngân còn quá nhỏ, em chưa hiểu cái chế.t như thế nào, đôi lúc lại cất tiếng gọi "mẹ, mẹ đâu".
Bé Nguyễn Thị Ngân
Trong nỗi đau là sự khốn khó
Anh cho biết, cô Hoa đi làm giáo viên mầm non ở xã đã 18 năm, nhưng năm ngoái mới được vào biên chế. Anh Trung chủ yếu làm nghề nông, thỉnh thoảng có đi làm thợ xây trong xã nên đời sống kinh tế gia đình khá khó khăn.
Ngoài 4 miệng ăn, bình thường gia đình anh phải chăm lo cho bố mẹ anh Trung, trong đó bố anh đang nằm điều trị tại bệnh viện K Hà Nội. Cách đây 3 năm, căn nhà ghép ván quá ọp ẹp nên vợ chồng anh gom góp tiề.n, rồi vay thêm ngân hàng để xây nhà, tuy nhiên, đến lúc này, căn nhà vẫn còn dang dở, và số nợ ngân hàng lúc cô Hoa ra đi còn khoảng 20 triệu đồng.
Căn phòng ngổn ngang và trống trải sau sự ra đi của cô Hoa
Bên trong ngôi nhà của vợ chồng anh Trung, ngoài chiếc xe máy, món đồ duy nhất có giá trị là một chiếc bếp ga. Anh cũng dẫn cho tôi xem căn phòng của vợ chồng anh, với những vật dụng nhỏ nằm ngổn ngang và một chiếc tủ đứng. Anh bảo: "chiếc giường ngủ đã đốt trong hôm đưa tang vợ".
Trước sự mất mát của gia đình cô Trần Thị Hoa, Quỹ từ thiện cộng đồng người sử dụng Internet Việt Nam (VNIF) và cộng đồng Zing đã trao tặng gia đình 1 triệu đồng tiề.n mặt, cùng hiện vật là mì tôm, lương khô, thuố.c....
Sự sẻ chia của cộng đồng Zing dù nhỏ, nhưng hi vọng nó sẽ là một nguồn động viên tinh thần cho gia đình anh Trung
Trong buổi chiều muộn, tôi dè dặt rời bước khỏi căn nhà, bé Hằng vẫn ngồi im như tượng, còn bé Ngân cứ nhìn ngơ ngác rồi nằm gục lên vai một người cô. Gương mặt em lúc này, xinh như một thiên thần, nhưng nỗi mất mát dường như là vô tận!
Cô bé quá nhỏ để hiểu cái chế.t nhưng nỗi mất mát đong đầy trên gương mặt
Độc giả có mong muốn chia sẻ, hỗ trợ với gia đình anh Trung - chồng cô Hoa, có thể liên hệ theo số điện thoại 0984 872 137, địa chỉ: anh Nguyễn Văn Trung, xóm 6, xã Hương Thủy, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh.
Thủy Nguyên
Theo BĐVN
Năm ngày trở về thời kỳ đồ đá vì bão lũ Chỉ mấy mét vuông, hàng chục con người nằm ngổn ngang. 70 tuổ.i, cái chân ông lão sinh tật nằm một chỗ, quặt quẹo. Trên chiếc chiếu rách, tấp lên cái chăn màu đất khai nồng, lác đác mùi phân bò bị dậm toe toét bốc hơi khi nắng le lói len qua tấm bạt... Ám ảnh về những ngày lánh lũ lụt...