Để mất ‘zin’ – Cả phụ nữ và đàn ông đều bị đáng khinh?
Tôi cũng không hiểu tại sao, cái màng trinh ấy lại được tạo hóa ban tặng cho chúng tôi mà không phải là các anh?
Tại sao trọng trách giữ gìn màng trinh không được san sẻ bởi những người đàn ông yêu họ để sau này hạnh phúc được thăng hoa và mỗi người đón nhận nó như những kết quả của sự cố gắng
Gửi Duy Kiên – Tác giả bài “Mất trinh thì có gì đáng tự hào”!
Xin lỗi nhưng mình thấy vô cùng nực cười cho cái câu này tác giả ạ:”Nhưng nếu bạn xem nhẹ và đánh mất nó thì cũng không có quyền lên án những người đàn ông đang coi thường mình”.Tôi tự hỏi thế nào là xem nhẹ?
Cứ mất một thứ gì thì có nghĩa là người làm mất đang “xem nhẹ” thứ đồ đã mất à? Hay khi trao tặng cho 1 người quan trọng trong cuộc sống của mình là “xem nhẹ”? Chẳng lẽ những người con gái sống và yêu hết mình là đáng khinh? Và những người đàn ông đang bô lô ba la kể về chiến tích tình trường của họ đáng được ngồi và “khinh”? Rốt cuộc thì ai mới là người đáng khinh và có quyền khinh đây?
Theo cách nghĩ của tôi thì những người con gái đáng khinh đó là những người quá yếu đuối. Bởi vì họ không bao giờ có thể tự đứng dậy và tự sống cho mình. Và họ không bao giờ dám đứng lên trước những sai lầm để đi tiếp mà lại chỉ biết trượt dài trên nó.
Và những người đàn ông đáng khinh là những người đàn ông to xác không nghĩ thêm nổi điểu gì ngoài sự thỏa mãn cũng như lợi ích của bản thân.
Tôi chẳng tung hê cho những người phụ nữ đã yếu lòng mà trao đi cái ngàn vàng của mình cho những người đàn ông mà họ yêu thương hết mình. Và tôi cũng cho rằng, cũng chẳng có gì tự hào khi những người con gái đó đã trao nhầm tin yêu.
Nói cách khác, đối với những người con gái ấy, trao nhầm tình yêu cho những kẻ như vậy chẳng khác gì 1 vết nhơ, 1 vết bẩn trong cuộc đời họ. Anh bảo họ “bẩn” nhưng anh cũng nghĩ được rằng chính những người đàn ông rẻ mạt kia đã góp phần nhúng họ xuống chỗ “bẩn” ấy…
Và hình như anh cho rằng, cái màng trinh là của người con gái thì chỉ những cô gái ấy mới có trọng trách giữ gìn nó như giữ gìn tương lai của mình. Xin lỗi chứ, tôi chẳng thể nào tiêu hóa nổi cái suy nghĩ ấy của anh.
Video đang HOT
Các anh cứ vô tư đòi hỏi, 1 lần không được thì 2 lần, rồi lần 3, lần 4. Khi nào thỏa mãn mới thôi. Chính các anh là những người lấy tình yêu của những cô gái kia ra để làm đòn bẩy cho cái dục vọng rẻ tiền ấy. Để rồi tình yêu của những người con gái ấy lại trở thành điểm yếu chí mạng.
Trao và cho thật nhiều nhưng rồi cũng nhục nhã và bẽ bàng nhiều như thế. Tôi thiết nghĩ, cái màng trinh là của người con gái và cô ấy phải giữ gìn như phẩm hạnh của mình. Đúng! Nhưng cái người có tên “người yêu” của những người con gái ấy lại luôn luôn đòi hỏi để những giây phút yếu lòng của họ sau này lại trở thành những giây phút đáng khinh.
Tại sao trọng trách ấy không được san sẻ bởi những người đàn ông yêu họ để sau này hạnh phúc được thăng hoa và mỗi người đón nhận nó như những kết quả của sự cố gắng của cả đôi bên? Xin lỗi, những người con gái như thế không có quyền lên án những người con trai khinh thường họ.
Nhưng các anh lấy gì ra để đáng được khinh thường những người con gái ấy? Nếu có đáng khinh thì cả 2 đều là những kẻ đáng khinh mà thôi. Vì cùng là con người, cùng có bản năng yêu và được yêu, đều muốn được hạnh phúc.
Nếu con người được sống hoàn toàn bằng lý trí của mình thì tôi tin chẳng có người con gái nào trao đi cái ngàn vàng của mình cho những người đàn ông mà họ vốn biết… những lời hứa kia không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện. Tôi cũng không hiểu tại sao, cái màng trinh ấy lại được tạo hóa ban tặng cho chúng tôi mà không phải là các anh?
Cuộc sống muôn màu và mọi sự vật sự việc cũng đa màu như vậy. Như 1 khối rubi. Chúng tôi đứng bên này nhìn thấy 1 màu nhưng các anh đứng bên kia có thể nhìn thấy bất kì 1 màu nào đó nhưng tất nhiên không phải màu mà chúng tôi đang nhìn thấy.
Nếu muốn thật sự biết chúng tôi đang nhìn thấy màu gì ở cái khối muôn màu đó, buộc các anh phải đi về phía chúng tôi và ngược lại, chúng tôi cũng vậy. Điều này cho chúng ta thấy bất cứ 1 sự vật sự việc nào đó khi muốn đánh giá thì đừng bao giờ cứ khăng khăng đứng trên lập trường của mình để nói như thể ai cũng muốn sống như mình.
Sống là phải biết bao dung và tha thứ. Nếu cứ ôm cái ích kỉ nhỏ nhen cá nhân mà sống hay cứ khăng khăng ôm cái suy nghĩ không hợp thời thì cái nhận được cũng chỉ là sự che đậy giả dối. Có hạnh phúc thì cũng chỉ là giây phút chứ không phải mãi mãi.
Tại sao khi các anh biết được sự thật người con gái của mình đã từng trao tiết hạnh cho 1 người con trai trước đấy thì các anh chỉ có thể tưởng tượng ra những cảnh giường chiếu quá khứ ấy để rồi “dòm” vào mà thốt lên cái từ “khinh”. Sao các anh không nhìn thấy tình yêu cũng như nỗi đau mà người con gái các anh đang yêu đã phải trải qua?
Tại sao không nghĩ rằng, các anh phải là 1 người đàn ông duy nhất tốt đẹp trong cuộc đời họ để tha thứ và xóa đi vĩnh viễn cái nỗi đau của quá khứ, khi họ đã phải trải qua đủ ám ảnh và đau đớn? Hoặc không thể làm thế thì các anh có thể từ bỏ tình yêu nhưng cũng đừng khinh rẻ những người con gái kia thay vì suy nghĩ về bản thân.
Sống như thế đã đủ để làm 1 người đàn ông chưa hay chỉ đủ để làm mấy cậu nhóc mới lớn cùng với những ích kỉ nhỏ nhen kia? Nếu sau này tác giả có gặp được 1 người con gái có màng trinh giả rồi sau đó anh biết sự thật thì cũng đừng đau khổ mà cào thêm những vết xước vào trái tim người con gái ấy
Vì họ có lừa dối anh cũng chỉ vì con người anh mà thôi. Anh không cho họ cơ hội tìm được con đường hạnh phúc thì họ phải tự tạo ra con đường và hi vọng cho bản thân mình. Nếu cố gắng thì ai cũng có quyền được hạnh phúc, đúng không?
Tôi không xem thường hay vỗ tay cho bất cứ 1 lối sống yếu mềm nào cả. Nhưng tôi thấy cái đáng khen của người con gái trong bài “Em không còn trinh nhưng anh không được khinh” là sự tự chủ cho cuộc đời của mình.
Khi ta không thể sống bao dung vì người khác thì hãy cố gắng sống tốt phần của bản thân, đừng chĩa những mũi dao vào những trái tim vốn đang cần sự yêu thương để lấp đầy nỗi đau.
Cô ấy sau 1 lần vấp ngã đã biết đứng dậy và cho mình 1 con mắt nhìn đời tinh tường hơn. Cô ấy đã sống đúng như 1 câu triết lý mà tôi cho là rất đúng “Hãy học từ quá khứ chứ đừng sống bằng quá khứ”.
Còn tác giả của bài viết này, có lẽ tôi nên thấy anh đúng khi anh đang sống trong sạch (Theo lối suy nghĩ của anh). Và hi vọng anh sẽ được hạnh phúc như mong muốn với quan điểm đó.
Tôi là 1 cô gái có thể nói là chưa đủ các yếu tố để có thể lấy chồng nhưng tôi muốn viết bài này gửi đến tác giả một điều. Trong cuộc sống thì chẳng ai là đáng khinh cả, mỗi người đều có quyền sống cho bản thân mình. Khi ta không thể sống bao dung vì người khác thì hãy cố gắng sống tốt phần của bản thân, đừng chĩa những mũi dao vào những trái tim vốn đang cần sự yêu thương để lấp đầy nỗi đau.
Chúc anh có thể gặp được người con gái có màng trinh muốn yêu 1 người giống như anh.
Theo VNE
Cạn tàu ráo máng lúc chia tay
Tình yêu rất cần sự tôn trọng để khi không còn yêu thương, 2 người vẫn có thể là bạn của nhau.
"Trời ơi, ăn thì cũng đã ăn rồi, yêu thì cũng yêu rồi, biết làm sao đây?"- N.T, đang học năm 4 một trường đại học tại TP HCM, than vãn trên một diễn đàn dành cho sinh viên khi nhận được tin nhắn của cô người người yêu cũ đòi 1,5 triệu đồng tiền cơm.
Món nợ khó ngờ
Khi còn là sinh viên năm 2, N.T quen H., học cùng trường nhưng khác khoa. H. ở trọ nên có điều kiện nấu nướng, 2 người quyết định nấu ăn chung. Quen nhau được gần 2 năm thì nhiều mâu thuẫn, đường ai nấy đi. Tưởng chuyện đã hết, mới đây, N.T nhận được tin nhắn của H: "Em đang đang cần tiền mua laptop. Trong 1 năm rưỡi nấu cơm nước, cho em nhận 1,5 triệu đồng". N.T than thở: "Lúc nấu ăn chung, khi nào rảnh thì cô ấy mua; lúc rảnh, tôi đi mua chứ có khi nào tính tiền anh, tiền em? Khi có tiền, tôi còn sắm cả điện thoại, nệm... cho cô ấy nữa. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện phải đòi hoặc trả lại cái gì".
Vân Anh - hướng dẫn viên một công ty du lịch tại quận 3, TP HCM - kể câu chuyện "bị đòi nợ" của cô không kém phần ly kỳ. Khi còn học năm 3 đại học, Vân Anh quen với một người đã đi làm, có thu nhập ổn định. Chính vì thế, quà tặng của cô vào các ngày lễ, Tết bao giờ cũng nổi bật hơn các bạn: Khi thì con gấu bông to đùng, lúc là cái váy xinh xinh hay chiếc túi rất thời trang. Thỉnh thoảng, bạn bè tổ chức họp mặt, ăn uống ngoài trời, Vân Anh cũng được người yêu bao trọn gói.
Xác định yêu là cưới, đến năm 4, Vân Anh đưa người yêu về ra mắt gia đình. Anh ta mua rất nhiều quà cáp cho gia đình cô. Khỏi phải nói Vân Anh sung sướng đến mức nào khi có người yêu biết chiều chuộng, quan tâm.
"Thế nhưng, khi đường ai nấy đi, anh ta quay ngoắt, nhắn tin đòi tiền. Tôi hỏi bao nhiêu, anh ta nói ngay 4 triệu đồng. Đem 4 triệu đồng trả cho anh ta xong, tôi thấy mình may mắn. Nếu lỡ lấy anh ta thì không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao?" - Vân Anh ngán ngẩm.
Khâu "tìm hiểu kỹ" rất quan trọng để có một tình yêu bền vững (Ảnh minh họa)
Oán hận, bêu riếu cay độc
Với thời đại công nghệ thông tin, chuyện tình yêu dường như không còn của riêng 2 người mà là chuyện của mọi người. Một câu nhận xét, một lời khen chê vừa đưa lên mạng, lập tức có hàng chục, hàng trăm người theo dõi.
Mới đây, cộng đồng mạng dậy sóng khi một cô gái viết trên Facebook của mình: "Thời đại này còn có người cầm 100k (100.000 đồng) đi gặp bạn gái". Sau ý kiến này, lập tức có hàng trăm người "nhảy" vào cho rằng anh kia keo kiệt, "ki bo". Tuy nhiên, cũng có người bảo thời đại văn minh, nam nữ bình quyền thì tại sao nữ không trả tiền được mà chỉ có nam? Rồi 2 nhân vật chính trong câu chuyện thi nhau đăng đàng kể lể, bình luận, mắng chửi nhau, kéo theo rất nhiều bạn bè vào cuộc chiến của họ.
Nói xấu người yêu sau khi chia tay là điều mà nhiều bạn trẻ mắc phải. Khi yêu nhau, cái gì của người yêu cũng đẹp, cũng lấp lánh. Khi hết yêu, mọi thứ trở nên tồi tệ.Mới đây, bạn bè của H.O - nhân viên một công ty mỹ phẩm tại quận 1, TP HCM - ngỡ ngàng khi thấy cô ghi những dòng tâm sự cay đắng trên trang cá nhân của mình. Mọi chuyện xảy ra từ khi H.O và dự án "góp gạo thổi cơm chung" cùng người yêu tan vỡ. Chẳng biết lý do tại ai nhưng H.O cứ vật vã, than thở, thậm chí đòi tự tử để người yêu trở lại. Mong muốn không thành, cô đâm ra oán hận, bêu riếu người yêu cũ với nhiều lời lẽ cay độc. Bạn bè chỉ biết lắc đầu vì khuyên giải thế nào, H.O cũng không nghe.
Thạc sĩ Đào Lê Hòa An, Phó Giám đốc Trung tâm Đào tạo và Chăm sóc tinh thần Ý Tưởng Việt: Đến nhanh thì mất nhanh Yêu nhanh, sống vội đang là xu hướng của các bạn trẻ. Cái gì đến nhanh thì mất nhanh. Cái gì "mua được bằng tiền đều gắn liền với hạn sử dụng" là như vậy. Trong tất cả các khâu của "tiến trình tình yêu", "tìm hiểu kỹ" (về tính cách, sở thích, ưu điểm, khuyết điểm, hoàn cảnh sống...) chính là khâu quan trọng nhất để có thể tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn nhưng lại bị các bạn trẻ bỏ qua hoặc đốt cháy giai đoạn. Hậu quả là khi không còn yêu, không còn ràng buộc nhau thì bản chất thật đã được bộc lộ, gây ngỡ ngàng cho người còn lại.
Theo VNE
Chia tay rồi hãy quên đi và bước tiếp Đừng oán trách bản thân đã trao yêu thương nhầm chỗ, tình cảm đâu thể nào theo lý trí được. Lúc mới chia tay một tình yêu con gái thường không muốn đi lại những con đường mà hai người từng qua khi yêu nhau. Nhưng bước chân vẫn hướng về đó, bước đi trên những nẻo đường, góc phố đã từng là...