Dễ mắc trĩ như nhân viên văn phòng
Anh Hoàng Đình H, nhân viên văn phòng một công ty ở Quận Tân Bình, TPHCM, khổ sở vì búi trĩ lòi ra ngoài. Mặc dù búi trĩ đã được làm teo bằng phương pháp tiêm nhưng anh H. không dám chắc bệnh có còn tái phát không.
Bệnh nghề nghiệp
GS. Nguyễn Mạnh Nhâm, Chủ tịch hội hậu môn, trực tràng Việt Nam đồng thời là Giám đốc trung tâm Hậu môn học, bệnh viện Đa khoa Tràng An (Hà Nội), cho biết, số bệnh nhân như anh H hiện khá phổ biến. Đa số đến chữa bệnh đều trong tình trạng khá muộn, khi biện pháp can thiệp đã phải ở mức tiêm hoặc phẫu thuật. Theo thống kê năm 2010, riêng tại BV Tràng An, trong 3.000 ca mổ hậu môn thì có đến 80% là mổ trĩ. Trung bình 50% dân số bị trĩ.
Một trong những nguyên nhân gây bệnh là do họ ngồi quá lâu và kéo dài. Như trường hợp của anh H. là một điển hình. Do đặc điểm công việc của anh phải ngồi nhiều, đòi hỏi sự cẩn thận, cùng với đó là anh chỉ thích ăn cơm thịt, thức ăn có vị thật cay, không thích ăn rau quả nên tình trạng đi ngoài ra máu nhiều lần xảy ra liên tục.
Biểu hiện dễ nhận biết
Chảy máu là biểu hiện dễ nhận thấy nhất và cũng là triệu chứng khiến bệnh nhân phải đi khám. Có khi máu chảy rất nhiều, buộc bệnh nhân phải vào cấp cứu. Đôi khi máu từ búi trĩ chảy ra đọng lại trong lòng trực tràng rồi sau đó mới đi cầu ra nhiều máu cục.
Video đang HOT
Ngoài ra, bệnh nhân có thể có kèm theo các triệu chứng khác như đau khi đi cầu, ngứa quanh lỗ hậu môn. Triệu chứng ướt và ngứa xảy ra do búi trĩ sa ra ngoài và tiết dịch gây viêm da quanh hậu môn.
Phòng ngừa không khó
Theo GS Nguyễn Mạnh Nhâm, những người làm việc phải ngồi nhiều cần kiên quyết thu xếp đứng lên 5-10 phút sau khoảng 1 tiếng ngồi, xoa hậu môn với những trường hợp có nguy cơ. Nên uống một ly nước vào buổi sáng, tập thói quen hằng ngày đều đặn đi đại tiện vào một giờ nhất định, tập thể dục vừa phải, đầy đủ, thư giãn cơ bụng (yoga) hoặc tập cho cơ bụng mạnh hơn: tập thể dục bụng cho thon người, đi bộ, bơi lội.
Về ăn uống, nên ăn đủ chất xơ như trái cây, rau củ, uống nhiều nước. Nên giảm dùng gia vị cay, thức uống có cồn, cà phê, các thức ăn gây táo bón.
Phương pháp điều trị phù hợp
Việc lựa chọn các biện pháp chữa trĩ dựa vào từng mức độ bệnh của người bệnh. Tuy nhiên, đối với trĩ độ 1-2 và giai đoạn đầu của độ 3 có thể áp dụng phương pháp tiêm trĩ như trường hợp của anh H. Ưu điểm của phương pháp này là đơn giản, bệnh nhân có thể về nhà ngay. Nhưng mặt trái của nó là bệnh hay bị tái phát.
Một giải pháp khác là dùng thuốc đông y như Hoàng kỳ, Cam thảo, Đẳng sâm, Đương quy, Thăng ma, Trần bì, Sài hồ, Bạch truật, Vừng đen, Hoa hòe, Cỏ mực… để giảm đau, cầm máu, co búi trĩ trong cả giai đoạn cấp và mãn tính hay giúp mau lành vết khâu, nhuận tràng, chống táo bón, bổ tì vị ở những trường hợp sau tiêm hoặc sau phẫu thuật để ngăn biến chứng. Các loại thảo dược này cũng là phần trong bài thuốc cổ phương Bổ trung ích khí dược GS Nguyễn Mạnh Nhâm cũng như các bác sĩ, chuyên gia đánh giá rất cao.
Và thật may mắn là bài thuốc đông y này đã được ứng dụng trong một sản phẩm điều trị bệnh trĩ từ y học cổ truyền rất tiện dùng là Thăng trĩ Nam Dược. Sản phẩm cũng vừa được giới thiệu trong hội thảo “Phương pháp mới trong điều trị bệnh trĩ” tại bệnh viện Y học cổ truyền Hà Nội ngày 14/4/2011 vừa qua.
Độc giả có thắc mắc về bệnh trĩ, có thể gọi đến số điện thoại 0439953901/0838625650 để được tư vấn cụ thể.
Theo Dân Trí
"Bắt ghen"
Thuở bé, thi thoảng tôi lại được má dắt theo để đi "bắt ghen". "Đối tượng" có thể là cô công nhân vẻ ngoài dễ coi, có thể là cô bán quán có hoàn cảnh đáng thương, cũng có thể là một cô nhân viên văn phòng tình cờ quen biết ba tôi qua công việc...
Ba tôi không say mê đắm đuối một cô nào nhất định. Má tôi "phá" mối nào, thì ông cũng bỏ luôn mối đó, chẳng tha thiết gì. Rồi năm bữa nửa tháng, lại nghe phong thanh ông cặp kè với một cô khác. Má tôi lại xấp xải thu thập thông tin, chứng cớ, để... đánh ghen, ba mặt một lời, cho ba tôi hết đường chối cãi.
Ảnh: GettyImages.com
Mà ba tôi có muốn cãi cũng không được. Chuyện bồ bịch của ba tôi, cũng như của nhiều người đàn ông thời đó, xứ đó, như nửa vụng trộm, nửa công khai. "Miễn sao ổng chịu mang tiền về nuôi con là được rồi", đã có người nói thẳng với má tôi như vậy. Nhưng má tôi không chấp nhận. Chưa hẳn vì tình yêu, nhưng ý nghĩ ba tôi làm ra tiền cho gái ăn, khiến má tôi không sao chịu nổi. Cả đời bà cặm cụi với chợ búa, con cái, thiệt thòi, khổ sở biết sao kể xiết.
Má tôi nói nhiều, nói dai, nói trường kỳ ngày này qua ngày khác. Bình thường, ba tôi im lặng mỗi khi vợ đay nghiến, chửi rủa, xúc phạm tình địch. Đến khi quá sức chịu đựng, thì ba tôi đổ quạu, dằn mâm xáng chén, sẵn sàng đánh đập vợ con. Tuổi thơ mấy chị em tôi chìm trong nỗi sợ hãi, trong những trận "bắt ghen" ầm ĩ cả xóm làng.
Sau mỗi lần "chinh chiến" như vậy, tôi lại thấy mình già đi nhanh kinh khủng, thấy niềm tin vào hạnh phúc và tình yêu dường như chẳng bao giờ tồn tại. Trong mắt tôi, tất cả các cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm... đều đáng ngờ, đều chẳng đàng hoàng gì. Tôi trở nên lì lợm, ương bướng. Má tôi chắc cũng nhận ra mình sai khi kéo con cái vào cuộc theo cái cách chẳng mấy tốt đẹp đó.
Có lẽ, má nghĩ đơn giản, dắt tôi theo để khỏi mang cảm giác đơn độc. Để ba tôi nhìn thấy con mà chùn bước, để bảo vệ má khỏi những bất trắc mơ hồ nào đó. Tôi, với suy nghĩ non nớt của mình, cũng háo hức, cũng căm giận, cũng muốn nắm tóc, xé áo cái "con hồ ly tinh" đã cướp ba tôi, làm cho gia đình tôi khốn khổ. Tôi nhớ mãi lần cùng má "phục kích" bên ngoài căn nhà lá, chờ ba tôi vừa đi khỏi là má tôi ập vào. Người phụ nữ đó còn trẻ, tỏ thái độ thách thức, không sợ hãi, cũng chẳng chút gì e dè. "Bà đụng tới tui là chồng bà bỏ bà liền, thiệt đó", câu nói ngang nhiên chẳng xem ai ra gì của chị ta làm má con tôi phẫn nộ. Tôi điên cuồng nhào vô cào cấu. Và người phụ nữ đó, có thể sẽ đánh trả nếu má tôi "đánh ghen" như trong những bộ phim với hoàn cảnh tương tự. Nhưng với tôi, cô ta đã không dám đụng đến. Vì dù thế nào, tôi vẫn là con gái lớn của ba tôi. Người đàn ông có thể bạc bẽo với vợ, nhưng chưa chắc đã nhẫn tâm bỏ con. Cô bồ của ba tôi chắc cũng ít nhiều hiểu ra điều đó. Nên lần đó, mẹ con tôi trở về, sau khi đã "dằn mặt" cô kia một trận tưng bừng, trước sự cổ vũ reo hò của biết bao người xúm đen xúm đỏ chứng kiến.
Nhưng nỗi cay đắng trong lòng chúng tôi thì không gì có thể xoa dịu. Tôi thương má tôi, và oán hận người đàn ông Sở Khanh, tham lam, tệ bạc. Có người phụ nữ nào cam lòng chịu sự chia sẻ. Tôi hiểu ra, những lần vất vả theo dấu nhân tình của ba tôi chẳng mang lại cho má tôi điều gì tốt lành, ngoài những tủi nhục.
Khi tôi lớn hơn chút, hiểu hơn chút, biết đau hơn chút, tôi mới nhận ra sai lầm của má con tôi ngày đó. Tôi khuyên má nên bình thản mà sống. Tôi cũng sắp trở thành gái già mất rồi, nhưng sự nghi ngờ cảnh giác đối với đàn ông vẫn chưa bao giờ vơi bớt. Làm sao tôi dám mở lòng với ai bây giờ? Tôi cũng không theo má đi bắt ghen nữa, vì chẳng ích gì. Ba tôi còn sức thì đi, khi về già, đau bệnh, cũng "lối cũ ta về", chờ mong một bàn tay bao dung chìa ra. Không ai đánh người chạy lại, nhưng cuối đời, chắc ông cũng chẳng thể ẩn náu dưới một mái nhà thật sự của mình...
Theo PNO
Ăn uống của chị em nơi công sở Ngồi nhiều ít vận động là đặc điểm của nữ nhân viên văn phòng. Cơ thể họ dễ tích tụ mỡ thừa ở bụng, hông, đùi khiến vóc dáng mất cân đối. Ăn uống thế nào để vừa đảm bảo sức khoẻ, lại vừa giữ được vóc dáng là bài toán nan giải với nhiều người. Với những mách nước của chúng tôi...