Để liên lạc với em tôi chỉ dùng sim rác
Tôi quen em qua một lần đi dự sự kiện. Vẻ ngoài của em khi ấy đầy cuốn hút.. Tôi như gã si tình chới với trong đôi mắt, trong nụ cười em, nên đánh liều tới xin em số điện thoại.
Qua trò chuyện biết công ty tôi đang làm, em ồ lên đầy ngạc nhiên thích thú, rằng em có người quen từng là đồng nghiệp chỗ tôi. Chúng tôi trao đổi số điện thoại sau lần đầu tiên nói chuyện có vẻ hợp gu.
Để rồi sau buổi ấy, em chẳng khi nào là không ở trong tâm trí tôi. Cứ hai phút tôi nghĩ đến em một lần. Đang đánh răng cũng nghĩ, ngồi ăn trưa với đồng nghiệp cũng nghĩ, chuẩn bị hồ sơ họp cũng nghĩ. Em thoắt ẩn thoắt hiện trong suy nghĩ tôi suốt cả ngày. Tôi khổ sở đến ngày thứ ba thì quyết định gọi cho em. Nhưng em không bắt máy. Tôi để lại tin nhắn, đại loại gợi nhắc cho em nhớ tôi là người em đã gặp ngày hôm kia và lịch sự hỏi xin em một cuộc hẹn.
Tối ấy tôi sướng run khi máy báo có tin nhắn, là phúc đáp của em. Em bảo tất nhiên là em có nhớ tôi. Em cũng sẵn sàng gặp tôi, cuộc hẹn do tùy tôi sắp đặt. Thế là tôi hẹn luôn trưa mai sẽ đón em đi ăn. Buổi trưa đi với em về, đến tối nhớ em quá tôi lại nhắn tin rủ đi cà phê. Em không hề từ chối. Tôi cảm nhận rằng em có hứng thú với tôi.
Em chỉ trả lời tin nhắn của tôi vào buổi trưa, buổi tối, và tôi chỉ gọi được cho em vào tối các ngày thường.
Mối quan hệ giữa em và tôi ngày càng chuyển biến theo chiều rất tích cực. Đến mức tôi tưởng hai người đã yêu nhau mất rồi. Song có một điều lạ kỳ là tôi không bao giờ gọi được cho em vào ban ngày. Tôi hỏi thì em nói giờ đấy bận làm việc. Em chỉ trả lời tin nhắn của tôi vào buổi trưa, buổi tối, và tôi chỉ gọi được cho em vào tối các ngày thường.
Tình cờ qua người quen chung (là người đồng nghiệp cũ) tôi mới phát hiện mình chưa hề có… số điện thoại thật của em. Em đang chơi trò “số phụ” với tôi. Em chỉ bật máy phụ liên hệ với tôi những lúc thật riêng tư, còn bình thường, em ở bên người khác. Đấy mới là người yêu của em, còn tôi là “người phụ”, người đàn ông trong bóng tối.
Video đang HOT
Tôi giận điên. Nói sao em lại làm thế với tôi. Tôi nói tôi yêu em và muốn cưới em, giờ em tính sao? Em khẳng định đó là điều em muốn, chỉ tại tôi chưa bao giờ nói ra. Em còn nói người đàn ông hiện tại của em là kẻ thô lỗ, cục cằn, không thể so sánh với tôi được. Tôi có nên tin người đàn bà xinh đẹp nhưng lừa dối tôi ngay từ đầu này không? Riêng cái việc em nói xấu gã đàn ông kia cũng đủ làm tôi mất cảm tình, hay em đang phải chịu đựng gã ấy thật?
Theo VNE
Vợ là cơm nguội, ăn hoài cũng ngán...
"Thỉnh thoảng phải cho tôi ra ngoài ăn phở để thay đổi khẩu vị chứ?". Anh đã biện hộ cho chuyện ngoại tình của mình như vậy.
"Mẹ nó thương tôi thì ký đi... Tôi biết chuyện này là khó khăn với mẹ nó nhưng lần này là tôi yêu thật lòng. Với lại cô Thư cũng đã có thai với tôi, để lâu không thể được". Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình. Vẻ mặt anh rất đau khổ.
Đây không phải lần đầu Hải đòi ly dị. Thế nhưng tôi vẫn nghe đắng chát trong lòng. Trong đời sống, có những thứ mà dù lặp lại bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn không cho người ta cái cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng hơn.
Chúng tôi thành vợ chồng mà không hề có đám cưới vì cha mẹ tôi không đồng ý. Tôi xách quần áo theo anh, bỏ lại sau lưng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ, vẻ khổ đau và sự giận dữ trên gương mặt cha.
Tôi, khi ấy mới 22 tuổi, đã rất tin vào sự lựa chọn của mình. Hải là người có chí, chịu thương, chịu khó lại thương tôi hết lòng. Anh đến thành phố này, làm đủ thứ việc để sống và học hành. Một người như thế thì không thể nào không trở thành chỗ dựa vững chắc của vợ con. Tôi lấy anh, bất chấp tất cả.
Chúng tôi đã có 10 năm hạnh phúc. Điều đó không có nghĩa là giữa hai người không có chuyện cắng đắng, buồn phiền. Nhưng tôi cho như vậy là đạt yêu cầu của một cuộc hôn nhân. Chúng tôi cùng làm lụng, bươn chải để xây đắp tổ ấm của mình. Điều đó khiến cha mẹ tôi cũng nguôi ngoai. Cuối cùng họ đã tha thứ.
Thế nhưng cuộc sống không dừng lại ở đó. Khi đã có cái ăn, cái mặc đầy đủ thì người đàn ông của tôi lại thèm thuồng những thứ khác. Anh theo bạn bè nhậu nhẹt, chơi bời, bia ôm, gái gọi...
Tôi bị sốc với lần đầu anh vướng vào chuyện ấy và nhất quyết đòi ly hôn. Nhưng Hải không đồng ý. Anh van xin tôi tha thứ bởi "đàn ông mà không có những thứ ấy thì chẳng khác nào đàn bà". Lý lẽ của anh như vậy. Tôi nhớ lại những gì đã có giữa chúng tôi và tha thứ cho anh.
Phải đến 2 năm sau tôi mới có câu trả lời. Thật ra thì anh rất khôn. Lần thứ ba ngoại tình, anh giấu kín như bưng. (Ảnh minh họa)
2 năm sau, anh lại vướng vào chuyện trai gái. Anh giấu tôi mang tiền cung phụng cho cô ta. Chuyện chỉ vỡ lỡ khi thằng em tôi tình cờ quen cô gái ấy và có ý định nghiêm túc với cô ta nên bỏ công tìm hiểu. Nó rụng rời khi phát hiện cô gái ấy đang lén lút qua lại với một gã đàn ông mà gã ấy chính là anh rể của mình.
Tôi đến tận nơi và bắt gặp họ đang ở cùng nhau. Lần này anh vẫn không ký đơn ly hôn với lý do "vợ là cơm nguội, ăn hoài cũng chán; thỉnh thoảng phải cho tôi ra ngoài ăn phở để thay đổi khẩu vị chứ?".
Tôi bảo anh là đô vô liêm sĩ, anh thích thì cứ đi luôn với phở của anh đi. Nhưng Hải vẫn khăng khăng không chịu. Anh nói rằng trên đời này chỉ duy nhất coi tôi là vợ, còn những thứ khác chỉ là qua đường, là ly bia lạnh giải cơn khát giữa trưa hè.
Sau lần này, tôi hoàn toàn không còn niềm tin nơi Hải. Tôi giao hẹn: "Từ nay, phòng ai nấy ngủ, giường ai nấy nằm". Nhưng Hải không đồng ý. Anh bảo tôi: "Anh không muốn mấy đứa nhỏ thấy ba mẹ bất hòa vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của con".
Đến non nước này mà anh còn nói được như vậy sao? Nếu nghĩ tới con, tới vợ, anh đâu làm những chuyện tác tệ như vậy? Tôi nói với anh: "Sự có mặt của anh trong nhà này mới chính là điều tác động xấu nhất tới tâm lý của con. Thôi, anh đừng nói nữa".
Thật lạ lùng là dường như Hải chẳng để tâm gì đến những lời của tôi. Anh coi như không có chuyện gì xảy ra. Đôi khi tôi tự hỏi thật ra anh là người như thế nào? Anh có vấn đề gì về thần kinh hay không? Anh có thương mẹ con tôi thật lòng hay không?
Phải đến 2 năm sau tôi mới có câu trả lời. Thật ra thì anh rất khôn. Lần thứ ba ngoại tình, anh giấu kín như bưng. Về nhà, anh hết lòng thương con, chiều vợ. Anh trở lại đúng như con người mà tôi đã từng "xách giỏ theo không" như lời cha tôi đã nói cách đây mười mấy năm...
Giữa lúc con tim tôi đã bắt đầu vui trở lại, suy nghĩ của tôi về anh đã thay đổi thì bỗng dưng anh đòi ly dị. Tôi chới với như đang đứng trên đỉnh cao mà bị xô xuống vực sâu. Lý do anh đưa ra là "trước đây mẹ nó đã từng đòi ly hôn thì nay tôi chấp nhận để mẹ nó được hài lòng".
Tôi đâu dễ dàng chấp nhận một lý do vớ vẩn như thế. Cuối cùng tôi cũng tìm ra nguyên nhân đích thực: Anh lại có một người phụ nữ khác. Người ấy trẻ hơn anh đến gần 20 tuổi, đang làm tiếp tân ở một khách sạn lớn của thành phố. Tôi thấy cổ mình như bị ai thít chặt. Đúng là lần này anh đã tròng thòng lọng vào cổ tôi, anh xem tôi chẳng khác nào một chén cơm nguội mà anh muốn đổ đi...
Bất giác trong tôi bỗng trào lên một sự oán giận. Đã vậy thì tôi không ly hôn xem anh làm gì. Tôi sẽ bắt anh phải chịu đựng như tôi đã từng chịu đựng. "Anh đừng mơ tới sự tự do. Hãy quên đi"- tôi gào lên.
Nhưng anh vẫn điềm nhiên. Anh không giận dữ, không tỏ thái độ bất cần mà ngày nào cũng năn nỉ. Ra khỏi nhà thì thôi, về tới là anh rỉ rả bên tai tôi điệp khúc ấy. Và cao trào là giờ đây anh thông báo, cô gái kia đã có bầu...
Thoạt đầu tôi nghĩ anh nói dối nhưng sau đó tìm hiểu tôi biết cô ta có bầu thật. Tuy nhiên, điều tôi không thể biết là cái bầu đó có phải là của chồng mình hay không?
Và nếu đúng là của Hải thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải chấp nhận trả tự do cho anh hay tiếp tục giày vò anh để thỏa mối hận trong lòng?
Theo VNE
'Mất đời' rồi thì còn tiếc gì nữa? Hân nói với tôi bằng cái giọng đầy kiêu ngạo: "Mất rồi thì còn tiếc gì nữa? Dù sao cũng chỉ là cái chuyện lên giường với đàn ông. Đàn bà có một lần để giữ, không giữ được thì sống buông thả đi, sống thoải mái đi. Bây giờ giữ thì còn tác dụng gì, cũng giống như những cô gái làng...