Để làm chồng bất ngờ, tôi nấu ăn, tắt đèn và khóa cửa, vậy mà khi chồng mở cửa, tôi …
Áng chừng giờ chồng đi làm về, tôi tắt điện, khóa cửa, ngồi trong nhà. Khoảng 5 phút thì chồng cũng về tới. Nghe tiếng lách cách mở khóa, tôi hồi hộp, nín thở…
Ảnh minh họa
Tôi đã từng nghĩ, mình là người hạnh phúc nhất khi có công việc ổn định, chồng đẹp trai, giỏi giang thành đạt. Nhưng chẳng bao lâu sau kết hôn, tôi ngã ngửa khi phát hiện chồng ngoại tình.
Với sự giúp đỡ của mọi người trong gia đình, tôi đã cắt được “cái đuôi” của chồng. Đó là một cô gái trẻ tên Vân, là sinh viên năm cuối của một trường có tiếng ở Hà Nội. Ngẫm ra tôi cũng thấy thương cô ta, mới hơn 20 tuổi, lơ ngơ và chắc chắn bị ông chồng đào hoa, dẻo miệng của tôi lừa phỉnh. Còn bị họ hàng nhà chồng gặp dằn mặt không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng chính tôi đã xin mọi người nương tay để tự mình gặp và nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Cô ta nói và hứa chắc nịch sẽ rời xa chồng tôi, mà lý do đơn giản vô cùng: “Em không thể vì tình cảm của mình mà hủy hoại hạnh phúc của một đứa trẻ (tức con trai tôi). Thêm vào đó nữa, chị là người tốt, hiền lành và có văn hóa, nên em cũng hành xử có văn hóa với chị. Nhưng chị nhớ, đời không cho chị cơ hội thứ hai để giữ chồng đâu”.
Ngày ấy, nghe lý do của cô bồ nhí tôi cũng choáng, bởi không thể tin có cô nhân tình lại hiểu đạo lý, nhân văn đến vậy. Nhưng đúng là suốt 2 năm qua, ít nhất tôi không tìm thấy một manh mối nào thể hiện họ còn qua lại với nhau.
Sau sự cố ngoại tình vỡ lở, vợ chồng tôi cũng lục đục một thời gian nữa, nhưng vì con cái nên cũng bỏ qua và hòa hợp trở lại. Chồng cũng cố gắng quan tâm, săn sóc mẹ con tôi nhiều hơn như để chuộc lỗi lầm. Anh thường xuyên về nhà sớm, đôi khi giúp tôi chăm con, dọn nhà. Rồi thỉnh thoảng lại đưa mẹ con tôi đi chơi xa vài ba ngày để đổi gió.
Thực lòng mà nói, suốt hai năm qua, tôi đã thấy mình hạnh phúc, may mắn vì dù gì anh cũng hối cải, biết toàn tâm toàn ý với vợ con. Nhưng tôi đã mù quáng khi đặt niềm tin vào ông chồng có bản chất lăng nhăng.
Chồng tôi lại ngoại tình lần thứ hai, lần này cũng không phải là do tôi phát hiện ra mà do em chồng nhìn thấy anh và cô ta ở trung tâm mua sắm. Đại gia đình tôi lại họp, lại đưa ra phương án và dĩ nhiên họ lại giúp tôi đi xử lý cô nhân tình thứ hai.
Video đang HOT
Nhưng lần này vợ chồng tôi lục đục và bản thân tôi thấy chẳng thể dung thứ, bỏ qua cho chồng. Chúng tôi cứ nói dăm câu ba điều với nhau là lại cãi vã, anh bực dọc lái xe ra ngoài giải khuây, còn tôi ở lại buồn bực. Cho dù tôi thương yêu chồng nhiều lắm, nhưng nhất thời chưa thể quên nỗi đau anh đã gây ra cho mình được nên cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Tôi xin nghỉ phép nửa tháng rồi đưa con về ngoại, dành thời gian suy nghĩ kỹ mọi việc. Và tôi hiểu, giữa chúng tôi có nhiều thứ tình cảm, ràng buộc mà không thể nói cắt là cắt được. Tôi quyết định về nhà nói tha thứ cho chồng.
Hôm ấy, mẹ con tôi về từ chiều, tôi gửi con sang nhà nội và đi chợ nấu bữa cơm, toàn những món chồng thích với hi vọng mang đến cho anh sự ngạc nhiên, cảm động. Áng chừng giờ chồng đi làm về, tôi tắt điện, khóa cửa, ngồi trong nhà. Khoảng 5 phút thì chồng cũng về tới. Nghe tiếng lách cách mở khóa, tôi hồi hộp, nín thở. Vừa là sự háo hức xem anh thấy tôi sẽ ngạc nhiên ra sao; vừa là băn khoăn không biết những ngày không có tôi, anh mệt mỏi, tiều tụy đến nhường nào.
Nhưng khi chồng mở cửa, bật điện thì chính tôi mới là người ngỡ ngàng chẳng thể nói được lời nào. Anh bảnh bao, chỉnh tề chứ không tiều tụy như tôi tưởng và bên cạnh anh là Vân – người tình đầu tiên của anh.
Ảnh minh họa.
Phút giây chạm mặt nhau, cả ba đều ngỡ ngàng. Chồng thì lắp bắp hỏi: “Em về khi nào”, còn tôi thì nhìn bàn ăn rồi quay ra nhìn hai người họ, một cảm giác đau đớn chạy khắp cơ thể.
Tôi thấy mình như một kẻ ngốc, hóa ra chỉ có tôi mới đau đớn, mới băn khoăn cho cuộc hôn nhân này. Còn anh ta chẳng chút đắn đo, vương vấn gì, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ đi tìm người tình. Tôi đau đến chết điếng người thì Vân nói một câu khiến tôi gục ngã hoàn toàn: “Em đã nói rồi mà, không phải nhu mì là giữ chồng được đâu. Đời không cho ai cơ hội thứ hai cả. Em đã trả anh ấy cho chị, nhưng chị không biết giữ. Nếu không phải là em thì cũng có đứa khác nó hốt giùm chị”.
Tôi chỉ kịp nói: “Hóa ra tôi đã nhầm. Đồ khốn nạn.” rồi lao ra khỏi nhà như che dấu sự tuyệt vọng, không muốn hai kẻ đốn mạt ấy nhìn thấy nước mắt của mình.
Tôi đã thảo sẵn đơn ly hôn nhưng chồng nhất định không chịu ký, anh ta vẫn xin lỗi, vẫn thề thốt như xưa. Tôi không muốn cho chồng cơ hội thứ hai. Mọi người ơi, như vậy có phải sắt đá quá không? Có nên suy nghĩ lại trước khi quyết định không?
Theo Phunutoday
Cảnh rước dâu thảm họa và đêm tân hôn nín thở của cặp đôi "giữ cho nhau đến cùng"
Rồi bao nhiêu cảm xúc của Thu cũng bỗng chốc bay biến hết khi bên ngoài, mẹ chồng Thu gõ cửa gọi cả hai ngừng tân hôn ra giúp mẹ che cái chuồng bò. Thu và Bình mặt ngắn tũn lại.
Thu phải cố sức vén nó lên cao, thậm chí là bỏ cả đôi giày cưới đắt tiền cho Bình để đi chân đất. (Ảnh minh họa)
Vừa nghe Thu, con gái nói sẽ lấy chồng ở tít vùng núi, ông bà Tài thấy nghẹn họng lắm. Ông bà Tài chẳng hiểu vì sao con gái mình lại có quyết định dại dột đến như vậy. Đường quang không đi, lại đâm quàng bụi rậm, lên cái vùng khỉ ho cò gáy ấy thì chỉ có khổ cả một đời thôi. Nhưng cho dù bố mẹ có nói như thế nào đi chăng nữa thì ý Thu cũng đã quyết rồi. Thu nhất định phải lấy bằng được Bình.
Thu và Bình đã yêu nhau được gần 1 năm nay, mới về nhà Bình ra mắt được một lần. Quả thực, ngày về ra mắt ấy đến bây giờ vẫn còn ám ảnh kí ức Thu. Con đường đất bụi tung mù mịt, đến mức đặt chân được vào đến cổng nhà Bình thì cả người Thu đã bị phủ màu trắng xóa. Gia cảnh nhà Bình cũng không phải quá giàu có, nếu như không muốn nói là còn kém cả nhà Thu. Nhưng Thu vẫn quyết định giữ chọn tình yêu với Bình và cưới Bình làm chồng. Bởi Thu biết, đời này, Thu sẽ chẳng tìm được ai tốt hơn Bình.
Bình tuy không kiếm được nhiều tiền, không giàu có nhưng luôn dành tất cả những gì tốt nhất mình có cho Thu. Không chỉ có thế, Bình còn là chàng trai rất đàng hoàng, tử tế, đáng tin cậy. Tính Thu không hề muốn có chuyện đó trước hôn nhân, nhưng mấy cô bạn gái của Thu nói đã yêu rồi, mình muốn giữ nhưng bạn trai mà không giữ cho thì cũng vô ích. Mà tình yêu, muốn được lâu bền thì chuyện đó nhất định phải có. Thu chẳng đồng ý với quan điểm đó. Đã rất nhiều lần Thu tìm cách thử Bình, và lần nào Bình cũng chỉ nói một câu:
- Anh yêu em, anh muốn giữ gìn đến khi cưới. Đó chính là cách để tình yêu anh dành cho em được lâu bền mà cũng là để em thấy anh tôn trọng em như thế nào.
Thu cũng vậy, chọn chiếc váy cô dâu lộng lẫy, xúng xính, cộng với ngoại hình xinh đẹp của mình. (Ảnh minh họa)
Đấy, một chàng trai như Bình, Thu làm sao mà bỏ lỡ cho được. Rồi đám cưới của Thu và Bình cũng được định ngày. Bố mẹ Thu biết chẳng thể ngăn cản được tình yêu của con mình nên chỉ còn cách chuẩn bị cho con gái những gì tốt nhất khi về nhà chồng. Thu cũng vậy, chọn chiếc váy cô dâu lộng lẫy, xúng xính, cộng với ngoại hình xinh đẹp của mình, Thu chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người nhà Bình phải hài lòng. Thế mà trời chẳng thương Thu.
Mưa tầm tã suốt 3 ngày trước khi tổ chức đám cưới. Thu đã lên nhà Bình, được trải nghiệm con đường đất bụi mù mịt ấy. Nhưng đó là mua khô, còn mùa mưa...
Xe dâu không thể đi vào nhà chú rể vì bùn đất cuốn chặt cứng bánh xe. Thu và Bình chỉ còn cách xuống đi bộ. Nhìn cái cảnh rước dâu có 1-0-2 này, Thu muốn khóc cũng không được. Chiếc váy xung xính chưa khi nào trở thành thảm họa như vậy. Thu phải cố sức vén nó lên cao, thậm chí là bỏ cả đôi giày cưới đắt tiền cho Bình để đi chân đất vì rằng, đôi giày nhựa đã biến thành giày đất mất rồi. Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Thu nhanh chóng cởi phăng chiếc váy cô dâu nặng tới mấy cân vì bùn đất. Nhưng cứ nghĩ tới đêm tân hôn, cái đêm mà cả hai vẫn mong đợi nhất thì Thu và Bình lại hết cả mệt nhọc. Mặc chiếc váy ngủ vào, Thu thấy mình quyến rũ ghê lắm. Nằm sẵn trên giường đợi Bình, cả hai vừa bước vào màn dạo đầu thì...
Rào...
Trời chợt đổ mưa lớn. Mưa như chưa từng bao giờ được mưa vậy. Dù đã được che chắc chắn nhưng nước vẫn lọt qua khe để bắn vào chiếc giường tân hôn của Thu. Rồi bao nhiêu cảm xúc của Thu cũng bỗng chốc bay biến hết khi bên ngoài, mẹ chồng Thu gõ cửa gọi cả hai ngừng tân hôn ra giúp mẹ che cái chuồng bò. Thu và Bình mặt ngắn tũn lại.
Che chuồng bò xong, vừa trở lại phòng tân hôn thì...
Rầm...
Nước mưa nặng quá làm sập luôn mảnh phên mẹ Bình che ở chỗ cửa sổ phòng tân hôn. Nước mưa như chưa bao giờ được hắt, bắn hết cả vào giường. Đêm tân hôn hôm ấy, hết chạy mưa lại đến lấy khăn thấm nước, lau giường, lau cửa. Cả Thu và Bình chẳng làm được gì mà người cứ thế rệu rã hết cả. Tới lúc bơ phờ quá, nằm cạnh nhau thở không ra hơi, Bình nhìn Thu tiếc rẻ:
- Biết thế này, chúng mình "ăn cơm trước kẻng" luôn cho rồi.
Còn Thu, tuy có chút phiền vì nhà chồng không được như mình muốn, nhưng có được người chồng hết lòng vì mình, có được bố mẹ chồng hiền lành, yêu thương mình thì đó đã là hạnh phúc rồi. Còn của cải, Thu tin, cả hai vợ chồng đồng lòng rồi gì mà chẳng có. Thu ôm lấy Bình, cười khúc khích:
- Mưa mãi thế này thì chúng mình biết giữ cho nhau đến bao giờ anh nhỉ?
Theo blogtamsu
Nằm nín thở sợ chồng chê 'cái ấy' chán đời, nào ngờ mắt anh sáng lên và nói.. Đêm tân hôn moi thư đêu hoan hao, Phương chi llo lăng khô sơ môi cai vu ngưc lep. Cô đau khô nghi bao năm qua minh đa cô luyên 'quyt' thanh 'cam' ma sao ông trơi nơ phu long va cai kêt cươi săc sua. ảnh minh họa Phương va Toan quen nhau trong 1 bưa tiêc liên hoan, ngay lân đâu...