Để hạnh phúc hồi sinh
Việc tha thứ và tin tưởng cho lỗi lầm của người bạn đời dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể. Và khi đã đủ bao dung để tha thứ, hãy biết gạt bỏ những khúc mắc để hạnh phúc hồi sinh. Đó là kinh nghiệm được nhiều người rút ra qua thăng trầm cuộc sống.
ảnh minh họa
Nhịp sống hiện đại với nhiều cám dỗ khiến không ít người đàn ông coi chuyện cặp bồ như một điều bình thường, hay tệ hơn là một thứ “mốt” để chứng minh bản lĩnh và nhiều khi hậu quả thật khôn lường. Tuy nhiên, sau những tháng ngày “lầm đường lạc lối”, không phải ai cũng tìm lại được sự thanh thản trong lòng. Một người đàn ông kể rằng, sau những phút giây “say mê” bên ngoài, anh mới thấy rằng cuộc sống gia đình hạnh phúc, những đứa con ngoan, người vợ thảo hiền là những thứ vô cùng quý giá, tưởng đâu anh đã đánh mất trong những thú vui tầm thường. Và anh luôn biết ơn vợ mình, chính sự bao dung của chị đã rũ bỏ những sai trái trong anh, giữ cho anh nguyên vẹn những gì gọi là hạnh phúc. Câu chuyện của anh như một bài học lớn với những ai rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Anh kể, dù luôn xem vợ là “một nửa không thể thiếu”, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà anh lại lao vào vòng xoáy của những đam mê ngoài chồng, ngoài vợ. Có lẽ sự nũng nịu, chiều chuộng của người phụ nữ kia mang lại cho anh những giây phút lạ lẫm. Mọi chuyện chưa biết sẽ đi đến đâu nếu không có ngày chị tận mắt chứng kiến cảnh chồng trong vòng tay một người đàn bà khác. Chị ngã quỵ, bao nhiêu yêu thương, tin tưởng của chị đã bị anh chà đạp một cách phũ phàng. Nhưng khi bình tĩnh lại, chị không nặng lời với chồng, dù hình ảnh chồng với cô nhân tình cứ ám ảnh, cứa vào tim chị đau nhói. Chị không mất đi lý trí để nhận ra rằng nguyên nhân xô đẩy anh vào ngoại tình là do sự quyến rũ, mua chuộc của người phụ nữ kia chứ bản chất anh không phải kẻ buông thả. Trước thái độ của vợ, anh cũng hiểu ra sai lầm của bản thân mình. Với lòng bao dung, độ lượng, chị đã giang rộng vòng tay đón anh trở về và tình yêu cũng như sự cao thượng, khéo léo của chị đã xoa dịu mặc cảm tội lỗi trong anh, làm cho quan hệ vợ chồng thăng bằng trở lại.
Nhưng có lẽ không phải ai cũng xử lý khéo léo được như người phụ nữ ấy, không phải ai cũng đủ lý trí để tạo ra sự thay đổi tích cực trong cuộc sống vợ chồng sau những sóng gió. Một người phụ nữ khác cũng rơi vào trường hợp tương tự, dù đã chấp nhận lời xin lỗi và hứa hẹn không bao giờ tái phạm của chồng, nhưng trong tâm trí chị vẫn không thể hoàn toàn thanh thản. Dù đã cố quên đi những nỗi đau cũ, nhưng chị cũng không thể nào giang rộng vòng tay đón anh như thủa ban đầu.
Video đang HOT
Như một phản xạ tự nhiên, chị ngày càng trở nên lầm lũi, sống khép kín, tránh giao tiếp với chồng. Trước đây có chuyện gì ở cơ quan chị cũng đều tâm sự cùng chồng, còn bây giờ chị rất kiệm lời, hay nói đúng hơn chị chẳng còn hứng thú chuyện trò. Mỗi lần đối diện với chồng, tim chị lại đau nhói, cái cảm giác bị phản bội lại trào lên. Cuối tuần chồng chị ngỏ ý đưa hai mẹ con đi chơi dã ngoại cho khuây khỏa, nhưng chị vẫn lắc đầu. Khoảng cách giữa hai vợ chồng chị cứ ngày một cách xa dần. Chị đã không biết rằng, cách hành xử của mình đã vô tình một lần nữa đẩy chồng vào trạng thái căng thẳng, mặc cảm, tự ti. Anh biết mình có lỗi với vợ con nên không dám đòi hỏi nhiều ở chị mà dồn hết tâm huyết vào sự quan tâm đến đứa con gái và vun đắp cho đời sống vật chất của gia đình với mong muốn được vợ rộng lượng tha thứ. Nhưng dường như những cố gắng ấy của anh cũng là vô nghĩa trước thái độ của chị.
Và cái cảnh nhà lạnh ngắt ấy cứ kéo dài dường như vô tận. Đến lúc không thể chịu được nữa, chính anh cũng chán không muốn đối diện với vợ mình. Anh không muốn trở về ngôi nhà lúc nào cũng bao phủ không khí ngột ngạt, não nề. Và anh lại lao vào vòng xoáy của những đam mê ngoài chồng, ngoài vợ để tìm sự thông cảm. Còn chị, chỉ đến khi lá đơn ly hôn được đặt trước mặt mình, chị mới chợt nhận ra mình đã có lỗi trong sự sa ngã ngày càng xa của chồng. Chính chị một lần nữa đã hất đi bát nước vốn đã vơi đi ít nhiều sau những rạn nứt ban đầu. Hạnh phúc gia đình rời xa, lỗi ở anh đã đành, lỗi ở chị cũng không phải ít.
Qua những câu chuyện này cho thấy, bát nước đổ đi không thể đong đầy trở lại, vẫn biết rằng quan hệ vợ chồng sau ngoại tình cũng khó mà vẹn nguyên như chưa từng có rạn nứt nào. Tuy nhiên, khi đã chấp nhận tha thứ cho sự lầm đường lạc lối của bạn đời, nên tạo cơ hội cho họ hòa nhập trở lại, không nên cố chấp, khơi gợi lại nỗi đau mà vô tình đẩy họ vào bi kịch đáng tiếc. Cách hành xử của người trong cuộc có tác động rất lớn đến sự biến chuyển của người chồng và sự tồn tại của mái ấm gia đình. Các chuyên gia tâm lý cho rằng, hãy cùng ngồi lại và chuyện trò một cách trung thực với người kia. Có thể mọi chuyện đã qua nhưng điều đó không có nghĩa là phải quên hết mọi điều về nó, mà cần rút ra bài học từ sai lầm để việc xây dựng lại lòng tin giúp chữa lành những trái tim tan vỡ.
Theo Kinhtedothi.vn
Chỉ cần anh hứa trở về, em sẽ chờ đợi
Em chỉ dành mảnh tình này cho riêng mình anh, dù người ta bảo em ngốc nghếch khi phó mặc thanh xuân chỉ để chờ đợi một người cách mình nửa vòng trái đất. Nhưng anh biết đấy, tình yêu thì luôn có lý lẽ riêng của nó...
Em sẽ đợi anh về... (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)
Yêu xa, nghĩa là dù nhớ đến cháy lòng vẫn cố nở nụ cười nhẹ bẫng cho người yên lòng. Anh biết không những phút yếu đuối, em muốn được siết chặt bàn tay anh mà khóc cho vơi đi muộn sầu, nhưng mình đang cách xa nhau nửa vòng trái đất. Rồi anh sẽ trở về vào một ngày không xa.
Anh là điều ngọt ngào nhất mà thượng đế ban tặng cho em. (Ảnh minh họa: Dương Minh Vương)
Chấp nhận yêu xa là những người can đảm đem tình yêu vào vòng thử thách, nhưng ít nhất họ đã dành cho nhau một niềm tin mãnh liệt, như anh và em chẳng hạn. Em đủ mạnh mẽ để tự ôm lấy mình vào những ngày đông giá lạnh thiếu vắng anh, em đủ dũng khí để chờ ngày anh trở về như lời hứa ngày mình vẫy tay chào nhau mà lòng quặn thắt.
Nhiều người nói rằng em thật ngốc khi cứ tin tưởng ở anh, cứ nuôi hy vọng về một mối tình xa cách mà phó mặc thanh xuân trôi qua kẽ tay. Em mặc kệ, bởi em yêu, bởi trái tim em mách bảo anh sẽ là người mang lại hạnh phúc cả đời cho em.
Thú thật em đã từng ích kỷ muốn giữ anh cho riêng mình, vì em sợ khoảng cách sẽ xóa nhòa đi những yêu thương, bào mòn những ước hẹn. Đôi lần mình hờn giận, em buông tay vì nghĩ rằng anh sẽ không trở về nữa, rồi mình cũng quên nhau như quên đi một mảng màu quá khứ mà thôi. Nhưng chẳng biết lý do gì, em vẫn cứ yêu anh tha thiết, và anh cũng nguyện lòng chở che cho em nên lại dỗ dành em, yêu thương trở lại như chưa hề rạn vỡ.
Đi xa đâu có nghĩa là đi xa mãi, bởi ai rồi cũng có một nơi để trở về, về với những yêu thương hẹn ngày chung đôi, có xa cách mới biết trân trọng những khoảnh khắc cạnh bên. Hà Nội lại sắp vào đông rồi anh ạ, những ngày này em thường nũng nịu anh dù mình chỉ nhìn thấy sau qua màn hình điện thoại.
Em gửi cả bầu trời thương nhớ theo gió trao đến anh, nỗi nhớ cứ dày thêm, đong đầy nơi tim em. Nhớ gì như nhớ người yêu, em nhớ anh đến nỗi trong thao thiết giấc mơ mỗi đêm vẫn thì thầm khẽ gọi tên anh.
Em vẫn có niềm tin cố hữu vào tình yêu này, vì anh luôn cho em cảm giác an toàn dù mình cách xa nhau hàng nghìn cây số. Anh còn nhớ không ngày anh ngỏ lời yêu em, em đã bật khóc ngon lành khiến anh bối rối mà không biết làm gì. Mình yêu nhau nhẹ nhàng, bình yên khi em chỉ là cô gái vừa bước vào đời, hay hờn dỗi vu vơ nhưng anh thương em vô điều kiện.
Cho đến bây giờ, khi thời gian đã trải dài lên cuộc đời, trái tim anh và em vẫn hướng về nhau. Yêu xa, khi yếu đuối cũng chẳng được phép thở than, vì sợ anh lo lắng rồi mất ngủ, em lain tự mình gat đi nước mắt mà mạnh mẽ hơn.
Em chỉ dành mảnh tình này cho riêng mình anh, dù người ta bảo em ngốc nghếch khi phó mặc thanh xuân chỉ để chờ đợi một người cách mình nửa vòng trái đất. Nhưng anh biết đấy, tình yêu thì luôn có lý lẽ riêng của nó.
Dẫu rằng đoạn đường phía trước sẽ còn rất nhiều chông gai, thử thách, bởi tình yêu của chúng mình vắn tắt trong hai chữ "yêu xa" mà. Nhưng anh này, em tin rằng khoảng cách sẽ không xa nếu ta xem nhau là tất cả...
Theo Dân Trí
"Vợ anh có đẹp bằng em không?" Tôi vừa dập tắt điếu thuốc thì cô nàng bé bỏng từ phòng tắm bước ra. Trên người nàng, chiếc khăn quấn hững hờ trễ nải. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống, bất ngờ nàng lùi lại rồi xoay người trước mặt tôi nũng nịu hỏi: "Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?" Bao nhiêu hừng hực...