Để gió cuốn anh đi
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này.
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này, gió nhẹ nhàng ôm trọn em giữa cách đồng thơm mùi cỏ,…
Em yêu gió, em càng yêu anh hơn khi mỗi sáng người gọi điện nhắc em dậy tập thể dục là anh, người mỗi sáng em nhìn thấy là anh, người dặn em không được bỏ bữa là anh,người dẫn em đi chơi là anh, người nhắc em không được thức khuya là anh, người hát cho em nghe là anh, người ôm em thật chặt, vòng tay ấm áp của anh, nụ hôn ngọt ngào của anh,…mọi thứ thuộc về em và anh sẽ không bao giờ phai nhạt dù Chúa đã mang anh đi khỏi tình yêu của em, nhưng anh ạ, tình yêu của chúng mình là mãi mãi, là vĩnh cửu, không ai có thể thay thế anh đâu, trái tim của em chỉ có anh, có anh, chỉ anh mà thôi anh ạ!
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này, gió nhẹ nhàng ôm trọn em giữa cách đồng thơm mùi cỏ,… (Ảnh minh họa)
Đã 2 năm anh đi xa em, anh vẫn luôn theo bước chân em đi trên những con phố quen thuộc, những quán café, những cánh đồng cỏ thơm ngát đúng không anh? Anh biết không, em đã không còn mít ướt nữa, không ngang bướng, không giận dỗi vô cớ, không nũng nịu anh nữa,… Em có thay đổi không anh? Anh trên Thiên Đàng có nhớ em như em vẫn ngày đêm nhớ anh không anh? Mỗi đêm anh có về chúc em ngủ ngon không anh? Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu, hình bóng anh có ở khắp mọi nơi em qua, có cả trong những giấc ngủ chập chờn khi tỉnh giấc là những tiếng nấc ghẹn ngào, ghì vào lòng bức ảnh của anh mà sao lòng em tê tái, nước mắt em rơi không còn anh lau khô đi nữa, không còn tiếng nói, tiếng hát dịu êm của anh nữa, sự thực đau đớn vẫn là không còn anh nữa…
Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu, hình bóng anh có ở khắp mọi nơi em qua, có cả trong những giấc ngủ chập chờn khi tỉnh giấc là những tiếng nấc ghẹn ngào (Ảnh minh họa)
Gió, em đang đứng trên cánh đồng cỏ đây anh, gió thoang thoảng mùi hương, anh đang dang rộng vòng tay ôm em vào lòng đúng không anh? Có phải em đang mơ nữa không anh? Anh gầy đi nhiều quá, anh bỏ bữa đúng không? Anh hư nhỉ, lần sau không được bỏ bữa đâu nha anh, e xót lắm đó, lâu lắm rồi anh không hát em nghe đó, em nhớ giọng hát anh lắm, anh là người hát hay nhất thế giới này đấy! Anh à, sao anh không nói câu gì vậy anh? Sao anh chỉ mỉm cười trong bức ảnh này vậy anh? Anh cười đẹp lắm, anh đẹp trai lắm, người em yêu phải đẹp trai chứ. Từng ngón tay chạm lên khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, từng giọt nước mắt rơi, mặn chát, anh à, lau nước mắt cho em đi, em lại mít ướt rồi nè, anh đợi em nhé! Em mãi yêu anh! Anh là gió, em sẽ là hương hoa thơm ngát để cảm nhận được anh đang ở bên em!
Theo VNE
Cuộc tình là trái đắng không tên
Em đi chậm lại, ngắm nhìn anh từ phía sau, sao anh cô đơn vậy? Em muốn chạy đến ôm anh, nhưng em không thể...
- Alô!
- Ừk! Anh đây!
Video đang HOT
- Mình chia tay anh nhé!
- Em nói linh tinh gì vậy?
Phong giọng run run không còn tin vào những gì mình đang nghe nữa.
- Em nói chúng ta chia tay thôi, anh hiểu chứ?
- Lí do?
Anh nhận thức được những gì mình đang nghe, anh hốt mất cô, anh không hiểu lí do vì sao mà cô nói vậy. Hết yêu anh sao? Hôm qua cô với anh còn đi chơi rất vui với nhau mà?
- Em hết yêu anh rồi Phong ạ!
- Chỉ vậy thôi sao em?
- Vâng.
- Vậy chúc em hạnh phúc! Anh yêu em.
Cúp máy, Phong đau nhói con tim, cuộc tình 3 năm chỉ bằng một câu nói "Em hết yêu anh rồi". Anh không níu kéo cô, đơn giản vì anh đã hứa với cô sẽ không níu kéo cô lại khi cô nói chia tay, và ngày đó đã đến, anh nên chấp nhận sự thật.Anh thả mình xuống giường, anh khóc, khóc cho mối tình 3 năm đầy ắp những kỉ niệm đẹp, những giấc mơ cho tương lai và những lời hứa đầy son sắc. Là anh không giữ được cô hay là cô đã có người khác? Từng giọt nước mắt lăn xuống gối, những giọt nước mắt của một thằng đàn ông, anh vô dụng, anh yếu đuối.
Anh yêu cô, yêu cô rất nhiều, vì vậy, anh chúc cô hạnh phúc bên tình mới, mong cô sống tốt, nếu người đó mang đến hạnh phúc cho cô vì cô là một cô gái rất tốt, cô sống bằng tình cảm, cô rất chân thật. Ôm trọn những kỉ niệm quã qua, Phong chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ có hình ảnh của cô.
Anh yêu cô, yêu cô rất nhiều, vì vậy, anh chúc cô hạnh phúc bên tình mới, mong cô sống tốt, nếu người đó mang đến hạnh phúc cho cô vì cô là một cô gái rất tốt, cô sống bằng tình cảm, cô rất chân thật. (Ảnh minh họa)
Hoa cố gắng lấy hết dũng khí để nói lời chia tay anh, cô biết anh sẽ rất đau khổ, cô cũng vậy. Nhưng vì anh, vì hạnh phúc, vì tương lai của anh, cô phải rời xa anh. Cô yêu anh, yêu rất nhiều, nhưng cuộc sống đâu có giống cuộc đời? Số phận chớ chêu buộc cô phải rời xa anh mãi mãi. Con tim cô tan nát, cô khóc, cô gào tên anh, ôm xiết vào lòng bức ảnh của anh, cô biết mãi mãi cô không còn được gặp anh nữa. Cầm tờ giấy chuẩn đoán bệnh trên tay, cô ghét cha cô tại sao lại truyền cho cô căn bệnh này chứ? Cô ghét bản thân mình sao lại không chăm sóc cho bản thân mình tốt hơn, giai đoạn cuối của căn bệnh. Cô chỉ còn sống được 2 tháng nữa. Số phận của cô sao ngắn ngủi vậy?
Ước mơ sánh bước bên anh cùng chiếc váy cưới lộng lẫy bước vào nhà thờ, nấu những bữa cơm gia đình, sinh những đứa con đáng yêu cho anh, nuôi chúng lớn, mong một gia đình hạnh phúc, giản đơn còn chưa thực hiện được sao ông trời lại bắt cô đi vậy? Xa anh là nỗi đau lớn hơn cả căn bệnh này, cô sao chịu đựng được mọi thứ khi không có anh bên cạnh, không còn anh chăm sóc, không còn anh nhắn tin, trò chuyện, rủ cô đi chơi, đi ăn kem, hát cho cô nghe nữa,...? Cô buộc phải đẩy anh ra xa cô, cô sẽ tập sống cuộc sống ngắn ngủi khi không có anh, anh vô tình chấp nhận lời chia tay mà không níu cô lại, anh giữ lời hứa với em đúng không anh? Em yêu anh...
*******
Ngày qua ngày, Phong vẫn bước đi trên con đường xưa nhưng chỉ có điều đã không còn có cô bên cạnh nói cười với anh. Có lẽ anh nên chấp nhận sự thật rằng anh đã để cô ra xa anh mà không 1 lần níu kéo, anh phải sống cuộc sống mà không có cô, cô đơn biết bao, nhớ cô biết bao cô có hiểu không? Anh nhớ nụ cười của cô, nhớ tiếng nói của cô, nhớ ánh mắt của cô,... mọi hình ảnh như thước phim quay chậm lại quá khứ. Nhưng anh vẫn phải sống tốt hơn để nhìn thấy cô hạnh phúc bên tình yêu mới.
Bất chợt chiếc điện thoại đổ chuông, 1 số máy lạ, anh tắt máy và tiếp tục bước đi. Lại một hồi chuông vang lên, vẫn số máy đó:
- A lô!
- Anh có phải là người nhà của bệnh nhân Trương Quỳnh Hoa đúng không ạ?
- Hoa?
Anh ngạc nhiên xen lẫn lo lắng:
- Hoa, Hoa có chuyện gì? Mau nói cho tôi biết...
Hoa cố gắng lấy hết dũng khí để nói lời chia tay anh, cô biết anh sẽ rất đau khổ, cô cũng vậy. Nhưng vì anh, vì hạnh phúc, vì tương lai của anh, cô phải rời xa anh. (Ảnh minh họa)
- Cô ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch, có thể sẽ không qua khỏi, anh hãy đến bệnh viện XX phòng số XY...Vội cúp máy anh rất hỗn loạn, cô bị sao? Cô vẫn khỏe mạnh vui tươi cách đây 2 tháng mà? Hoa, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, đợi anh chút nữa, anh đang đến đây. Cuống cuồng vẫn không làm được việc gì cả, anh tự trách mình. Đón hết chiếc taxi này đến taxi khác vẫn không được. Anh chạy, cố gắng hết sức mình chạy thật nhanh để đến bệnh viện, đôi chân mỏi rã rời, nhưng vì Hoa, vì người anh còn yêu rất nhiều, anh đã chạy mà quên đi mệt mỏi, tìm được đến cái phòng của Hoa, anh xông cửa vào. Nhưng... cái gì thế này? Sao trên người cô lại được chùm tấm vải trắng?
- Hoa... - Anh gào thét tên cô....Một lần nữa nước mắt anh lại rơi vì người con gái anh yêu lại sao lại nằm đây. Khẽ gỡ nhẹ tấm vải trắng xuống, vẫn khuôn mặt thanh tú đó, làn da đó, nhưng sao giờ đây lại nhợt nhạt vậy? Bất giác anh đưa tay sờ lên mái tóc, lên trán, rồi từ từ xuống đôi mắt, mũi và đôi môi của cô. Giọt nước mắt anh rơi trên gò má của cô, nhẹ nhàng anh hôn lên khuôn mặt đó, nụ hôn nhẹ dường như quên lãng.
- Em mở mắt ra nhìn anh đi, sao em lại ở đây? Chẳng phải em đang hạnh phúc bên tình yêu mới sao? Hãy nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi em?
- Xin lỗi.... Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng...cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, và cô ấy nhất quyết không chịu phẫu thuật...- Một bác sĩ lên tiếng:
- Người dân thấy cô bị bất tỉnh trên đường A và đã đưa cô ấy đến bệnh viện...khi đó cô ấy đang rất nguy kịch, điện thoại của cô chỉ lưu số của anh, chúng tôi nghĩ anh là người nhà của cô nên báo cho anh luôn, nhưng cô ấy đã đi quá vội...
- Bệnh... bệnh...ung thư sao? Em bị ung thư sao Hoa? Sao không nói với anh? Em rời bỏ anh là vì lí do này ư? Sao em lại để cả 2 chịu đau khổ như vậy? Trả lời anh đi em?
Ước mơ sánh bước bên anh cùng chiếc váy cưới lộng lẫy bước vào nhà thờ, nấu những bữa cơm gia đình, sinh những đứa con đáng yêu cho anh, nuôi chúng lớn, mong một gia đình hạnh phúc, giản đơn còn chưa thực hiện được sao ông trời lại bắt cô đi vậy? (Ảnh minh họa)
Đã 2 tháng rồi anh nhỉ, em nhớ anh lắm! Anh à, em muốn gặp anh lần cuối, muốn nhìn thấy anh cười, muôn nghe giọng nói của anh biết bao. Sức khỏe em đã yếu dần, em sẽ đi về một nơi rất xa mà không có hình bóng của anh, em sẽ rất nhớ anh đó. Hôm nay em muốn nhìn thấy anh lần cuối, em biết anh sẽ đi trên con đường ngày xưa chúng ta thường đi. Em bước xuống phố, đi theo côn đường A, thấp thoáng bóng anh. Em đi chậm lại, ngắm nhìn anh từ phía sau, sao anh cô đơn vậy? Em muốn chạy đến ôm anh, nhưng em không thể... Em thấy chóng mặt quá, anh dừng lại đi anh, hình ảnh anh mờ ảo, thấy anh lần cuối em vui rồi! Anh hạnh phúc nhé anh! Em yêu anh!
*******
Đặt bó hoa trước nấm mộ của cô, Phong đứng ngắm khuôn mặt cô trong ảnh, giờ đây hình ảnh cô trong anh là một kí ức buồn và nó sẽ không bao giờ nhạt phai. Anh mãi yêu cô, trong tim anh luôn có một góc nhỏ để chứa hình ảnh cô, kỉ niệm, kí ức buồn sẽ chôn chặt trong tim. Khẽ thì thầm " Anh yêu em" trong gió, anh bước đi với nụ cười thật tươi trong bức anh trên nấm mộ của cô...
Theo VNE
Nụ hôn trong mơ Một nụ hôn chứa đầy đủ tình yêu của nó trao cho anh, hạnh phúc ấy có cả vị những giọt nước mắt. ...Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi hộp.Một phút trôi qua...Rồi hai phút...Sau đó là cả thế kỷ...Chẳng có gì xảy ra cả. Nó mở mắt ra. Anh đã biến mất. Trước...