Để gặp được người xứng đáng, ta phải biết tha thứ và giải thoát cho bản thân
Nhiêu ngươi yêu nhau mây ai thâu hiêu đươc tâm tư, tình cảm cua ngươi bên cạnh mình? Bởi găp đươc nhau la cai duyên, giư đươc duyên hay không la do minh năm giư.
ảnh minh họa
Tình yêu luôn làm ta đau khổ. Nhưng dù có tổn thương bao nhiêu thì ta vẫn cứ lao vào thứ tình cảm đầy tuyệt vọng ấy một cách thật chân thành. Ta ngô nghê tin tưởng vào một điều ta cho là mãi mãi. Ta đau đớn nhận ra ai rồi cũng khác và người cũng vậy. Nhưng ta đã nói rồi, ta không trách người.
Thương nhau và bên nhau là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Người ta đến bên nhau vì người ta thương nhau, nhưng cùng bởi đến bên nhau mà người ta hết thương nhau. Đều là con người cả mà, và còn tình cảm thì thất thường hơn thời tiết. Ngày hôm nay nói thương thì chắc gì sớm mai thức dậy tình cảm đó có còn.
Qua một phút giây người ta lại đổi khác và chính mình còn không tin nổi bản thân lại hoang đường đến thế. Vậy nên, nếu đã một lần buông tay nhau thì đừng bao giờ cố chấp nắm lấy lại đôi tay ấy nữa, bởi đã chẳng thương nhau mà bỏ qua tất cả thì đã không để nhau đi bao giờ. Nếu tình cảm đủ lớn thì đã chẳng phải đau lòng bước đi rồi làm đau nhau đến thế. Đau đớn vì một người một lần là quá đủ rồi.
Có những người, họ chỉ đến để rồi họ đi, đi mà không luyến tiếc, đi mà chẳng nhớ rằng họ và ta đã từng có chung một miền ký ức dẫu cho giờ đã xa xôi lắm rồi. Và cũng có một số người đến là để ở lại luôn mãi, nên đừng cố chấp làm gì một mối tình đã hư hao ít nhiều vì người muốn ở lại sẽ chẳng đi bao giờ.
Bởi một khi người ta không còn yêu thì khi ở bên bạn, họ sẽ thấy rất nhạt nhòa. Nếu điều này xảy ra thì tốt nhất bạn nên tự mở lối thoát cho riêng mình. Đừng làm cho cả hai đều bị tổn thương, hãy cho nhau lối đi riêng vì bạn không thể gắn bó với một người khi ở bên bạn trái tim họ không còn cảm giác.
Video đang HOT
Và một khi cái duyện ấy không còn nữa thì đừng dại dột mà làm tổn thương bản thân. Hãy tập xóa từng kí ức về họ những nỗi buồn cũng như niềm vui, đừng nhung nhớ nữa vì bạn sẽ đau đấy, tại sao phải nhớ một người khi họ không nhớ mình có bất công lắm không, bạn đau còn họ cười bên người mới.
Vì vậy đừng sống trong thế giới mộng mị nữa, đừng nghĩ cho người ta nữa mà hãy nghĩ đến bản thân mình vì vậy đừng nhớ một người khi họ không còn yêu bạn nữa, hãy vượt qua nỗi đau bạn nhé, rồi thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, còn cái sẹo còn lại thì hãy xem đó là bài học kinh nghiệm trong tình trường vì không ai có thể trưởng thành mà không trải qua nỗi đau, không vấp ngã.
Cũng đừng cố xem như mọi thương tổn là chấp nhận được khi chỉ mình ta chấp nhận, còn người mà ta nghĩ là thương ta, người đó thì không nghĩ vậy. Bởi găp đươc nhau, yêu nhau và bên nhau đã la cai duyên, giư đươc cái duyên ấy hay không la do minh năm giư.
Để gặp được một người xứng đáng, ta đều phải chia tay những người ta từng cho là xứng đáng dù cho cứ mỗi lần như thế, ta đau biết bao nhiêu. Nhưng quan trọng là ta không hối hận, có đau cách mấy thì cũng hãy nhớ rằng ta cũng đã từng hạnh phúc, và vượt qua nỗi đau này thì ta sẽ lại mỉm cười mà thôi, bởi đâu có hạnh phúc nào là mãi mãi.
Vậy nên, dẫu bây giờ ta cảm thấy cô đơn, mỏi mệt lắm, nhưng sẽ có lúc, có một người đến để ôm lấy những tổn thương nơi tâm hồn ta, và chẳng bao giờ đi nữa. Chính những lúc ấy, ta sẽ biết được ai sẽ là người đi cùng ta đến cuối còn đường, như vậy, chính ta đã tự giải thoát cho chính bản thân mình những mối quan hệ làm ta tổn thương trước đó.
Theo Phununews
Sau ngày tai nạn, chồng cố ruồng rẫy để giải thoát cho tôi
Trong lòng tôi hiểu anh muốn giải thoát cho tôi. Anh cố tình làm như vậy để tôi nản lòng mà ly hôn không vướng bận.
Tôi mới cưới được gần 2 năm, đó là kết quả của một cuộc tình kéo dài 4 năm. Hai đứa cùng học chung trường đại học nhưng khác khoa, ra trường mới bắt đầu biết và yêu nhau. Gia đình tôi khá giả, nhà anh bố mẹ cũng là viên chức nhà nước. Tôi cao ráo dễ thương, anh đẹp trai to khỏe. Xét về góc độ nào cũng thấy hai đứa xứng đôi. Bạn bè người thân ai ai cũng mừng cho.
Vậy mà giờ chúng tôi lại đứng trước một ngã rẽ tăm tối. Mới cưới chưa đầy 2 năm, nhưng chúng tôi có nguy cơ phải rời xa nhau.
Cách đây 6 tháng, chồng tôi có chuyến công tác ở tỉnh lân cận. Trên đường về, anh bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Vụ tai nạn khiến anh bị liệt nửa người và may mắn lắm mới tỉnh lại được. Đau khổ và bất hạnh ập đến hai bên gia đình. Bố mẹ anh như chết đi sống lại, bản thân tôi cũng cảm giác bầu trời sụp đổ.
Hơn 2 tháng điều trị trong viện không có kết quả khả quan, bố mẹ anh và tôi thống nhất đưa anh về nhà chăm sóc. Vì chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng nên việc chăm sóc được san sẻ. Ngày tôi đi làm, mẹ chồng ở nhà chăm sóc anh (bà đành phải về hưu sớm 1 năm). Còn tôi sẽ chăm sóc buổi tối.
Ảnh minh họa
Từ ngày biết mình không thể đứng lên được, cả đời làm bạn với xe lăn và giường, chồng tôi buồn bực và thường cáu giận. Ai cũng có thể hiểu được tâm lý của người bệnh, cả tôi và mẹ chồng cũng hết lòng chăm sóc anh. Dù nhiều khi anh ném thẳng bát đũa, cốc chén đi, tôi vẫn không trách giận anh một lời.
Có lần anh ném cốc thủy tinh vào đầu tôi, khiến trán tôi bị chảy máu. Bố mẹ tôi biết chuyện đã muốn đến mắng anh. Nhưng tôi cản lại. Mẹ chồng tôi mua đồ nhựa về cho anh, nhưng anh không chịu dùng, anh bảo anh là đàn ông, đừng có đối xử với anh như đứa trẻ con. Hết cách, cả nhà lại cố nhẫn nhịn chịu đựng tính khí thất thường này của anh.
Nhưng một lần khác, khi tôi bưng mâm cơm vào cho anh, vừa đặt xuống chiếc bàn nhỏ trên giường, anh đã vung tay hất hết vào người tôi. Bát canh gà và âu cơm nóng bỏng cứ thế trút xuống làm đỏ hết tay tôi. Tôi vừa khóc vừa rửa vết bỏng, anh còn ở trong phòng gọi với ra bảo tôi biến đi, cút khỏi mắt anh, đừng để anh nhìn thấy tôi nữa.
Trong lòng tôi hiểu anh muốn giải thoát cho tôi. Anh cố tình làm như vậy để tôi nản lòng mà ly hôn không vướng bận. Nhưng thử hỏi làm sao tôi bỏ được anh? Suốt cả tuổi thanh xuân tôi dùng để yêu anh, cưới nhau về chưa kịp tận hưởng tháng ngày bên nhau, lại gặp phải sự việc này.
Tôi rơi nước mắt bảo anh rằng: 'Mình mới cưới nhau được 2 năm thôi mà anh. Em vẫn còn yêu và muốn ở bên chăm sóc anh'. Nhưng anh lại hét lên không cần, anh chỉ muốn tôi đi khỏi tầm mắt anh đi. Anh quá chán cuộc sống này rồi, anh muốn kết thúc tất cả.
Ảnh minh họa
Tôi là người mong anh có thể đứng lên biết bao nhiêu. Tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc anh, không dám nói cả đời nhưng được đến bao lâu thì được. Tôi không muốn bỏ rơi anh trong lúc này. Tôi sợ anh làm điều dại dột.
Nhưng bố mẹ tôi thì không nghĩ vậy. Khi sang thăm con rể, ông bà nhìn thấy tay tôi bỏng rộp, bố mẹ tôi liền mắng mỏ anh rồi bắt ép tôi về bên đó. Mẹ tôi bảo đến nước này, dù có lỗi nhưng tôi nên thuê hộ lý về chăm sóc anh. Anh đã không muốn gặp tôi rồi thì cũng đừng nên xuất hiện làm gì, để khiến anh bực bội làm bị thương tôi.
Gia đình tôi mấy ngày qua vẫn cứ ầm ĩ như thế. Bố mẹ chồng tôi nhìn càng ngày càng già. Chồng tôi thì vẫn quậy phá tôi. Nhiều lúc tôi ứa nước mắt tủi thân, nhưng lại không dám để anh nhìn thấy. Mẹ tôi thì ra yêu cầu tôi thuê người khác, nếu không bà sẽ ép tôi ly hôn với anh. Bà không muốn đứa con gái duy nhất lại khổ như thế. Tưởng lấy chồng được sung sướng, nào ngờ mới có hơn năm, con cái chưa có, đã gặp phải tai ương này.
Tôi hiểu mẹ muốn tốt cho tôi, nhưng làm vậy liệu có cạn tình cạn nghĩa lắm không? Giờ tôi phải khuyên nhủ như thế nào để mẹ tôi nguôi giận con rể? Phải động viên như thế nào cho chồng tôi bình tĩnh lại và chấp nhận sự chăm sóc của tôi?
Theo Afamily
Bị cắm sừng vẫn phải lao tới nhà nghỉ giải thoát cho vợ sắp cưới Tiếc nuối cuộc tình đã qua, cô ấy qua lại với người cũ. Sự vụ bung bét lên khi vợ anh ta bắt quả tang tại trận. Dù nhục nhã tôi vẫn phải lao tới nhà nghỉ để giải thoát cho cô ấy. Tôi xác định ngay từ đầu nên chuyện quá khứ tôi tuyệt nhiên không bao giờ hỏi. Có biết cũng...