Dễ dãi đánh mất trinh
Em biết làm sao khi anh chẳng yêu em nữa…
Giờ lòng em đang rối như tơ vò, mong chị cho em lời khuyên.
Em quen lúc anh ấy mới chia tay người yêu cũ được vài tháng, em cũng có nhiều người theo đuổi nhưng chưa yêu ai và anh ấy là người đầu tiên. Khi đó em rất hạnh phúc vì có anh bên cạnh, cảm giác yêu và được yêu thật tuyệt.
Quen nhau chưa được một tháng mà anh ấy đã muốn dẫn em về nhà chơi và ra mắt gia đình, em cảm thấy quá nhanh nên đã từ chối nhưng anh ấy không đồng ý vì sợ anh ấy buồn nên e đành làm theo.
Sau lần đó em cũng về nhà anh ấy chơi nhiều lần và được gia đình anh ấy yêu thương như con trong nhà. Bốn tháng sau ngày quen nhau em và anh ấy đã dọn về ở chung phòng trọ, lúc đó vì mới yêu lần đầu nên em cảm thấy rất thích thú, mà một đứa con gái ở quê ra thành phố học một thân một mình thiếu sự chăm sóc của gia đình tự nhiên có người đến bên cạnh quan tâm, lo lắng thì ai mà không thích, em không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Thời gian đầu sống với nhau em và anh ấy điều rất vui vẻ, thật sự đó là những chuỗi ngày đáng nhớ của em. Cảm giác hạnh phúc cứ tràn ngập trong con tim em khi mỗi sáng thức giấc đều được anh ấy hôn lên trán và những cái ôm thật ấm áp cùng sự quan tâm lo lắng của anh mỗi ngày.
Nhưng giờ đây mọi thứ lại thay đổi quá nhanh em cảm thấy mình không còn đủ sức chịu đựng nữa. Em vẫn yêu anh ấy như ngày xưa, còn rất yêu nữa là đằng khác, trong khi anh ấy có quá nhiều vấn đề mà em không thể hiểu được.
Em và anh ấy cứ cãi nhau hoài, hai đứa không cùng quan điểm trong mọi vấn đề, mâu thuẫn cứ nảy sinh và đẩy anh ấy xa em dần. Em đã cố nhường nhịn nhưng cũng không thay đổi được gì. Anh ấy luôn cho mình đúng và người sai là em, lúc nào em cũng phải kìm nén sự tức giận của mình lại, chấp nhận xin lỗi để cho mọi chuyện qua đi. Niềm hạnh phúc đã xa dần, sự lạnh nhạt giờ ngự trị trong căn phòng, hai đứa nằm gần nhau nhưng thấy cứ xa xôi vô cùng.
Video đang HOT
Em đã yêu anh ấy rất nhiều (Ảnh minh họa)
Anh ấy yêu cái máy tính hơn yêu em, nhiều khi hai đứa nói chuyện chưa được năm phút đã cãi nhau trong khi trước kia có lúc nằm nói chuyện suốt đêm không biết chán. Anh ấy luôn mặc kệ mọi thứ liên quan đến em, anh ấy không hề quan tâm tới dù em luôn gần gũi anh ấy.
Khi em hỏi anh ấy có yêu em không, anh ấy lắc đầu, em hỏi anh có còn thương em không, anh ấy cũng lắc đầu. Mỗi lúc em nhắc đến chuyện chia tay, anh ấy luôn trong một tư thế rất sẵn sàng. Em phải làm sao đây? Chẳng lẽ sự chăm sóc, quan tâm của em dành cho anh ấy chưa đủ, chẳng lẽ tình yêu của em không đủ lớn để giữ anh ấy bên em sao? Tại sao anh ấy không bao giờ lắng nghe em để tìm thấy được tiếng nói chung?
Em đã cố gắng hết sức, em tìm mọi cách để giải thích, để anh ấy hiểu nhưng một người luôn cho mình đúng thì liệu có lúc nào họ cho người khác đúng và lắng nghe không? Giờ nói chia tay, thật sự em không muốn, em yêu anh ấy rất nhiều, em không thể quên anh ấy được, em cũng đã từng quan hệ tình dục với anh ấy, em đã mất cái quý giá nhất của đời con gái. Em sợ lắm…!
Em không đủ can đảm để ra đi dù em biết anh ấy không cần em nữa. Em sợ cuộc sống thiếu anh ấy! Em sợ nếu như em có thể quên anh ấy liệu em có đủ can đảm để đến bên người khác và nói ra sự thật là mình đã mất trinh không? Và họ đủ lòng vị tha để bỏ qua tất cả mà chấp nhận em không?
Giờ em phải làm sao để có thể trở lại cuộc sống hạnh phúc như trước kia đây chị? Em không muốn mất anh ấy! Chị cho em lời khuyên với! Em cảm ơn.
Trả lời:
Chào em gái, chị đọc đi đọc lại bức thư của em khá nhiều lần. Chị biết em là cô gái khá kiên nhẫn và vô cùng trong sáng và luôn tin tưởng tình yêu.
Tuy nhiên, chị thấy em là một người con gái quá trẻ con, không lường trước được hậu quả khi đã sống thử như thế nào? Mặc dù rất thông cảm cho em, bởi khi yêu không nói trước được điều gì. Tình yêu bao gồm hai yếu tố: tình cảm và tình dục. Tình cảm thường mênh mông vô bờ bến, yêu thương, nhớ nhung bao nhiêu cũng không đủ. Còn tình dục thì cứ nhiều là chán. Bởi vì đó là một dạng nhu cầu sinh lý, giống như đói muốn ăn, khát muốn uống nhưng đủ rồi thì thôi. Vả lại ăn mãi một món sẽ nhàm và lại muốn thử món khác. Chính vì vậy các nhà thơ, nhạc sĩ thường chỉ ca ngợi tình cảm nhớ nhung trong tình yêu chứ có ai ca ngợi tình dục đâu.
Giờ em vô cùng hối hận vì đã dâng hiến (Ảnh minh họa)
Bởi quan hệ tình dục trước hôn nhân không thoải mái như trong quan hệ vợ chồng vì bao giờ cũng kèm theo mặc cảm tội lỗi, sợ có thai, sợ cha mẹ biết, sợ không đi đến hôn nhân. Điều đó làm cho cảm hứng suy giảm. Cho nên nếu yêu nhau muốn lâu bền và đi được đến hôn nhân hạnh phúc, phải làm thế nào hấp dẫn được nhau bằng tài năng, tâm hồn, tình cảm. Nếu chỉ hấp dẫn nhau bằng “chuyện ấy” thì không nhàm mới lạ. Đến một lúc họ sẽ thấy người khác mới lạ hấp dẫn hơn, thế là tình yêu tan vỡ. Và em cũng như trường hợp này, anh ta chẳng cần chinh phục nhiều, em cũng đã “hồn nhiên” dâng hiến.
Quay về trường hợp của em, chị nghĩ bởi em quá dễ dãi nên anh ấy cũng chán dần.
Quan điểm của các “bậc tiền bối” thì cho rằng, khi mà con ong đã tỏ đường đi lối về, khi mà hai cá nhân nam, nữ chưa rằng buộc nhau bằng tờ đăng ký kết hôn thì không nói trước được điều gì. Và khi chia tay thì phần thiệt lại nghiêng về các bạn gái, bởi các anh chàng khi lấy vợ thì anh nào cũng muốn vợ phải còn trinh trắng.
Có một thực tế là khi sẵn sàng trao thân cho người yêu cũng đồng nghĩa luôn với việc nhiều chàng sẽ sinh nghi ngờ vì sự dễ dàng của bạn gái. Bên cạnh đó, có rất nhiều trường hợp “quất ngựa truy phong” ngay sau khi đã chiếm đoạt được cái ngàn vàng.
Nam và nữ khi yêu đúng là khó tránh khỏi những va chạm khiến phát sinh “nhu cầu”. Tuy nhiên, người trong cuộc lúc này cần thật bình tĩnh để bày tỏ thái độ thẳng thắn với người yêu. Nếu xác định là mối quan hệ nghiêm túc, đối phương sẽ tự biết kìm chế cảm xúc và không nhất quyết “đòi hỏi”.
Còn về phần em gái, em nên dành một khoảng lặng để suy nghĩ về bản thân, em có đang quá dễ dãi với chính mình không? Tốt nhất em hãy chia tay với anh chàng này bởi rõ ràng anh ấy cũng muốn điều đó xảy ra. Níu kéo chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Chúc em luôn gặp được điều may mắn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chưa một lần...!
Anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em!
Không biết từ khi nào, em đã có một thói quen mới, một thói quen buồn mà em chưa biết và chưa kịp chuẩn bị để có, thói quen khiến em chẳng định hình và cũng chẳng ước lượng được trước - thói quen nhớ anh! Em cũng không nhớ rõ là mình biết nhau từ khi nào nhưng em biết đã hơn một lần em mong được gặp anh.
Anh à, vui lắm khi bên cạnh anh nhưng cũng không ít nước mắt sau mỗi lần anh quay lưng một cách lạnh lùng. Dù em đã dặn lòng rằng anh không phải mẫu người của em nhưng em đã không ngăn được sự chờ mong về một dòng tin nhắn, một vài phút gặp gỡ, một cái nick vụt sáng, một nụ cười, một vòng tay ấm áp... Nhưng rồi em nhận được gì ngoài dòng tin nhắn ngắn củn xã giao, một nụ cười thoáng qua chỉ để biết rằng: "À, mình biết nhau" hay một cái nick vụt sáng rồi vụt tắt.
Những ngày qua thật sự là những ngày mệt mỏi nhất đối với em, em không biết phải làm gì cho đúng, làm gì để quên anh và sống một cách vô tư trong sáng nhất. Em lao vào nhiều cuộc vui, em đi với nhiều người, không kén chọn, cũng chẳng cần suy xét, chỉ để quên một người thôi. Nhưng khi đêm về, khi những cuộc vui đã qua thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, muốn gặp anh nhiều hơn. Em biết anh đã có lối đi cho riêng mình, anh đã chọn cho mình con đường ở phía trước, em cũng tự dặn lòng là đừng lao đầu vào nhưng rồi rút cuộc em lại càng ngày càng lún sâu hơn. Nhiều lúc em thấy mình yếu đuối một cách đáng khinh, em muốn cứng rắn lên nhiều hơn nữa nhưng chẳng bao giờ em mạnh mẽ hơn được khi tình cảm luôn xâm chiếm đa phần bộ não của em.
Tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua? (Ảnh minh họa)
Có khi em cảm giác anh cũng có tình cảm với em nhưng có lúc em lại phát hiện hình như anh đang cố gắng vạch một ranh giới khá rõ đối với em. Em cũng không biết đâu là trực giác chính xác của mình nữa chỉ biết lao đầu vào mà nhớ, mà yêu thôi. Yêu anh là sai hay trái, bao nhiêu sẽ dừng lại được? Và khi nào thì em sẽ không phải quay quắt với những nỗi nhớ bơ vơ như vậy?! Thực sự là em rất sợ dính vào chuyện tình cảm nhưng hình như càng tránh, càng cố quên thì lại càng nhớ, sâu hơn. Anh khó hiểu, em chưa bao giờ gặp người con trai khó hiểu như vậy, em cũng không biết làm gì để hiểu được anh và làm gì để anh hiểu được em. Có lẽ đối với anh, em chỉ đơn thuần là một đứa em gái, một đứa em gái không hơn không kém hay cũng chỉ là một người bạn tương đối không quá thân thiết. Tại sao con trai cứ luôn như thế hả anh?!! Đến bên con gái thật nhẹ nhàng, quan tâm, chăm sóc thật chu đáo, quá ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi người con gái ấy phải nhầm tưởng, và... cho đến khi con gái đã bắt đầu nhung nhớ, vấn vương thì con trai lại vô tâm phủ định tất cả, lạnh lùng đi về một lối đi riêng. Tại sao lại để em nhận ra là bấy lâu em ngộ nhận, tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua?
Anh đến nhanh rồi đi cũng nhanh, em tự hỏi bởi vì cái gì, nhưng tất cả vẫn vô vọng như những gì vốn có. Em nghĩ về anh nhiều lắm, nhiều hơn những gì em định nghĩ và hình như em nhận ra là mình đã thích anh thật rồi. Còn anh? Anh cho em hy vọng thật nhiều, mơ mộng nhiều rồi anh lại lạnh lùng cướp đi tất cả, em đối với anh chắc cũng chỉ là một người dự bị cần thì đến không cần thì đi, buồn thì tìm vui thì chẳng nhớ, em thấy cay đắng, em thấy lạnh lùng... thấy lạnh lùng mỗi đêm về khuya, thấy lạnh lùng khi anh lướt qua, thấy lạnh lùng vì những tin nhắn xã giao ngắn củn và càng đau khổ khi chợt nhận ra tình cảm của anh đối với em như hai trạng thái đối ngược: em càng nhớ thì anh càng quên, em càng mơ mộng thì anh càng thực tế, và em đi về phía anh khi mà chân anh đang hướng về một con đường khác.
Giữa con đường thênh thang đầy người, anh bỗng lướt qua, em với mắt theo hình bóng ấy, nhưng anh không thấy em, anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em! Chưa một lần...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh sẽ để em ra đi Giờ đây hạnh phúc em tìm thấy nơi anh đã không thể thì em ra đi là lựa chọn của em. Anh và em quen nhau đã được 5 năm rồi, những tâm sự vui buồn em đều chia sẻ cùng nhau. Thật sự lúc có em bên cạnh anh chỉ xem em như là bạn nhưng khi chia tay em anh để...