Đẻ con xong mẹ mất luôn bạn bè
Từ khi làm mẹ, khoảng cách giữa tôi và những đứa bạn không-có-con cứ lớn dần lên.
Cuộc sống một mẹ một con khiến tôi có nhu cầu giao lưu với những bà mẹ khác hơn là những cô bạn chưa con cái (ảnh minh họa)
Tôi đã từng có một hội bạn gái rất thân thiết từ ngày còn học đại học. Chúng tôi chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện, từ việc anh người yêu hôm trước làm lành thế nào, đến chuyện mái tóc này đi làm đẹp ở đâu. Vậy nhưng, đến khi tôi là người “nổ phát súng đầu tiên” có con. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như xa dần với những cô bạn của mình. Tôi bắt đầu không biết phải nói chuyện gì với họ. Thay vào đó, tôi lại chơi cùng những cô bạn mới, cũng là những người mẹ như tôi. Cuộc sống bạn bè quả thật thay đổi kể từ khi sinh con. Tại sao lại như vây?
Rất nhiều cô bạn của tôi đến thăm con trai tôi khi bé mới sinh được vài ngày, đầy tháng cũng có đến chơi. Vậy nhưng từ sau lần đấy, những cuộc gặp của chúng tôi thưa thớt dần. Tôi chỉ biết nói chuyện bỉm, chuyện sữa, chuyện giáo dục con ra sao, đi nhà trẻ hôm nay thế nào. Các bạn tôi cũng rất yêu trẻ con, nhưng họ không thể mãi bàn với tôi về một chủ đề mà họ “không chuyên”. Họ trách tôi mải làm mẹ mà quên đi bạn bè. Thực lòng tôi rất buồn. Vậy nhưng có ở vào địa vị của những bà mẹ, ta mới thấy chơi với những người bạn chưa có con rất khó duy trì.
Khi con tôi mới 1,2 tháng tuổi, bé quá nhỏ và không thể đưa đi đâu. Nhiệm vụ của một bà mẹ như tôi là phải luôn túc trực bên con 24/24. Đối với những chị em cho con bú, việc đi xa con quá 1 tiếng thậm chí còn là điều “bất khả thi”. Chính vì vậy, tôi không gặp bạn bè lúc con 1,2 tháng.
Khi con tôi được 3,4 tháng tuổi, bé bắt đầu biết lật lẫy, biết ngồi dựa và quan trọng nhất là bắt đầu biết…mút đồ. Việc đưa con đi gặp gỡ bạn bè quả thực khó khăn khi bé chưa muốn ngồi cũng chẳng muốn nằm. Tôi phải luôn tay bế con và điều này quả thật gây cản trở cho việc trò chuyện của tôi với các cô bạn. Vậy nên lúc con 3,4 tháng tuổi, tôi không thể gặp bạn bè.
Đợi con lớn lên một chút, bé bắt đầu biết bò, bắt đầu tập đi và quan trọng nhất là bắt đầu biết phá phách. Những cuộc gặp gỡ với bạn bè ở quán café đương nhiên sẽ bị loại ngay khỏi đầu tôi. Chẳng ai lại muốn bé phá hỏng hết những cái cốc và đĩa ở nhà hàng, mút chùn chụt cái bàn ăn hay bò lồm ngồm trên cái sàn đầy bụi bặm. Nhân viên quán hẳn sẽ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Vậy là tôi không thể gặp bạn bè lúc bé tập đi.
Khi con đã biết chạy, bạn tôi vui mừng mới tôi đến nhà bạn chơi. Vậy nhưng cô ấy lại chẳng có con. Tức là nhà cô nàng chẳng có những dụng cụ bảo vệ trẻ em: không cũi, không thanh chắn cầu thang, không chặn cửa, chặn tủ. Vậy là thay vì ngồi nói chuyện với bạn, tôi lại phải chạy loạn lên để lôi kéo con mình khỏi gặm xé những quyển tạp chí của bạn, cộc đầu vào thành bàn ăn, lục tung ngăn kéo quần áo, lôi những cái đĩa CD ra nghịch. Chưa kể, vì không có con nhỏ, nhà của bạn tôi đầy những vật dụng nhỏ trang trí lặt vặt. Chúng rất đáng yêu nhưng dưới con mắt của một bà mẹ có con nhỏ thì đó quả thật là những “vũ khí nguy hiểm tiềm ẩn”. Bé có thể bỏ vào miệng và bị hóc, nghẹt thở bất cứ lúc nào. Bạn tôi chưa có con. Cô bạn có thể rất yêu trẻ con, tuy nhiên chắc chắn, cô nàng cũng sẽ phát mệt và không thể tưởng tượng nổi ngôi nhà khi có một đứa trẻ con 2 tuổi phá thì sẽ &’khủng khiếp’ đến thế nào. Viễn cảnh này khiến tôi rất “ngại”. Một lần nữa, khi con biết đi, tôi vẫn chưa thể gặp bạn bè.
Video đang HOT
Nhiều người cũng khuyên tôi, hãy dành thời gian riêng cho bản thân, hãy để con cho ông bà trông, cho chồng chăm sóc, để bản thân được nghỉ ngơi và thư giãn. Thực sự, không phải tôi quá bện con hay con quá quấn mẹ. Vậy nhưng sau những thời gian vât vả quay cuồng với con, nếu có được nghỉ, điều duy nhất tôi muốn làm cũng chỉ là ngủ một giấc thật sâu và thật thoải mái.
Vậy là cứ như thế, tôi mất dần liên lạc với những người bạn gái ngày xưa của mình. Đôi khi, giữa những bộn bề của cuộc sống con cái, tôi lại thấy bản thân mình và phụ nữ thật đã hi sinh quá nhiều. Tôi không biết có nhiều chị em giống tôi hay không. Bỏ qua những cuộc vui, bỏ qua những mối quan hệ ngoài xã hội, bỏ qua những tháng ngày thiếu nữ vô tư để toàn tâm toàn ý dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tôi tin rằng bạn bè tôi rồi cũng sẽ thông cảm cho tôi. Và tôi sẽ chờ, đến một ngày họ trở thành mẹ, để tôi lại vui mừng chào đón họ, đến với Thế giới của những bà mẹ.
Theo VNE
Người yêu bỏ tôi vẫn cứ đẻ con
Tôi xinh đẹp, hiện đại, là một bà mẹ đơn thân nhưng chưa bao giờ nuối tiếc vì quyết định của mình.
ảnh minh họa
26 tuổi tôi đã có một công việc tốt, thu nhập cao, ổn định. Tuy không xinh xắn, thời thượng như các cô gái bằng tuổi nhưng tôi cũng có mối tình sâu đậm nhưng có lẽ duyên số chưa đến nên tôi và những người đàn ông đó vẫn chưa tiến xa hơn trong mối quan hệ.
Qua bạn bè giới thiệu tôi quen anh một người đàn ông điển trai và khéo nói. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn với những vòng quay tròn, chúng tôi đến với nhau, yêu nhau và cùng nhau trải qua đủ mọi cung bậc của tình yêu tuổi trẻ, vui buồn, giận hờn, khóc, cười...đều có cả.
Tôi không đếm hết số lần chúng tôi giận hờn, nói lời chia tay rồi lại quay về bên nhau và cho đến ngày tôi biết mình đã có thai với anh. Anh an ủi tôi rằng, sẽ về thưa chuyện với ba mẹ để cho tôi một danh phận.
1 tuần, 1 tháng sự chờ đợi của tôi vẫn chỉ là vô vọng, anh nói ba mẹ khó tính phải lựa thời cơ nhưng cái thai trong bụng tôi đâu thể... chờ được.
Anh vẫn nhắn tin thăm hỏi và động viên mẹ con tôi với những lời lẽ âu yếm: "Mẹ con em giữ gìn sức khỏe nhé! Bố yêu 2 mẹ con nhiều lắm!". Nhưng giấc mơ thì không thể kéo dài mãi được vì rồi cuối cùng tôi cũng biết được rằng, anh nghe lời ba mẹ về quê xem mắt một cô gái gần nhà. Tôi đã khóc, đã giận dữ, đã tủi phận và rồi đặt ra hàng ngàn câu hỏi: Tại sao anh lại lừa dối tôi, phải nói dối đang đi công tác, đang bận họp không tiện nghe điện thoại. Tìm cách lừa dối một người đàn bà đang mang thai cốt nhục của anh ta nhưng vẫn ra vẻ vuốt ve, an ủi chúng tôi. Mẹ con tôi đáng thương đến mức đó sao?
Khi sự thật được phơi bày một cách trần trụi cũng chính là cái ngày Hà Nội mưa trút tầm tã. Tôi đã quỵ ngã không biết là mưa rơi hay nước mắt tôi rơi khi đó. Tôi đã nghĩ đến tương lai mịt mù của 2 mẹ con, tôi phải làm gì đây?
Mẹ của anh đã tìm gặp tôi và tỉ tê, phân tích hơn thiệt cho tương lai của một cô gái trẻ, cuối cùng bà chốt lại rằng: "Bây giờ cái thai vẫn còn nhỏ cháu ạ! Bác có vài triệu cho cháu để bổi dưỡng sức khỏe, cháu vẫn còn tương lai ở phía trước, hãy nghĩ cho mình và cho gia đình".
Những câu nói ấy khiến tai tôi như ù đi. Một mạng sống con người, một sinh linh bé nhỏ với nguồn cội của gia đình ấy được "thương lượng" với vài triệu bạc.
Còn người đàn ông mà tôi đã từng yêu thì sao? Anh trở mặt nói rằng sức khỏe của mình yếu, thời điểm này không thể có con, vậy bào thai tôi đang mang trong mình là con của ai chứ không phải của anh. Có thể anh lừa dối tôi, gia đình anh không chấp nhận mẹ con tôi nhưng những lời lẽ phủ nhận một cách trắng trợn như vậy tôi sẽ không bao giờ quên và tha thứ cho con người ấy được.
Tôi tưởng rằng mình không thể bật khóc, phải câm nín để vững vàng nhưng rồi lòng đàn bà chẳng thể nào căng mãi. Tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ con bị mẹ đánh đòn đau nhưng nỗi đau này là bởi cuộc đời đã dành tặng cô gái 27 tuổi như tôi.
Bố mẹ tôi sau khi biết hết chuyện thì cũng chỉ nói rằng: " Bây giờ, tôi cũng đã trưởng thành rồi, nếu bố mẹ khuyên con bỏ cháu thì tội lỗi vô cùng. Tôi hãy tự quyết định và dù còn làm gì thì bố mẹ vẫn ủng hộ và ở bên con". Bạn bè, đồng nghiệp ở xung quanh tôi thì người khuyên giữ lại, người bảo bỏ con vì lo lắng cho tương lai phía trước của một người đàn bà không chồng mà có con.
Bản thân tôi cũng phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nếu bỏ bé liệu tôi có cơ hội để tiếp tục làm mẹ nữa không? Những đau thương mà anh đã gây ra cho tôi đâu phải một hai ngày là sẽ qua và nếu tiếp tục chịu đựng những ám ảnh phải bỏ đi giọt máu của mình thì tôi biết làm sao?
Sau rất nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ giữ con lại vì tôi biết rằng cho dù người đàn ông ấy có rời xa tôi thì tôi vẫn có con ở bên cạnh.
Suốt thời gian 9 tháng bầu bí, người ta được chồng yêu chiều chăm sóc, được hoan hỉ sướng vui bên nhà nội, nhà ngoại thì tôi cứ lầm lũi đi đi về về như một cái bóng. Cho đến bây giờ nhiều lúc tôi vẫn tự hỏi vì sao ngày ấy tôi lại nghị lực đến như vậy? Mặc cho những lời dị nghị, bàn tàn của dư luận xung quanh tôi vẫn luôn để mình là một mẹ bầu năng động, vui vẻ vì tôi muốn khi chào đời con trai mình sẽ là một đứa trẻ mạnh khỏe, tươi vui như bao người.
Rồi cũng đến ngày tôi vượt cạn, đón con yêu trong niềm vui mừng khôn xiết. Giây phút bế con trên tay, nhìn cái miệng bé xinh của con mút tý mẹ chùn chụt thì bao nỗi hờn tủi trong tôi dường như cũng tan biến và từ đây chỉ còn biết tập trung chăm con lớn khôn.
Sau khi hết chuỗi ngày nghỉ phép thai sản, tôi lại bồng bế con lên thành phố tìm người giúp việc hỗ trợ trông con. Mỗi sáng tôi đều dậy sớm, tự tay chuẩn bị chu đáo mọi đồ ăn, đồ uống cho con, chiều về lại tất bật chợ búa, cơm cháo, dọn dẹp nhà cửa và dành hết thời gian còn lại cho con.
Cuộc sống cứ thế trôi dần trong những niềm vui, hạnh phúc của người làm mẹ. Bây giờ con trai tôi đã được 3 tuổi tròn, cháu rất thông mình, dí dỏm, hài hước và là niềm an ủi, động viên của tôi sau mỗi ngày làm việc căng thẳng.
Nghĩ lại về những ngày tháng qua, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn số phận đã mang con đến bên tôi và ngày đó tôi đã quyết định đúng đắn khi giữ con ở lại.
Tôi không cổ xúy việc làm mẹ đơn thân, điều đó là ngoài chủ định của tôi và việc có một gia đình hoàn hảo vẫn là điều tốt nhất dành cho những đứa trẻ. Tuy nhiên, số phận thì không ai nói trước được điều gì, tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại bây giờ của hai mẹ con, thấy vui vẻ và thanh thản bên người đàn ông nhỏ bé của mình.
Theo VNE
Ăn gì để đẻ con thông minh? Muốn sinh được những đứa con khỏe mạnh, thông minh, các cặp đôi nên hạn chế ăn cay, nóng và đồ ngọt. Muốn có một em bé khỏe mạnh, thông minh thì ngay từ trước khi mang thai và trong cả thai kỳ các cặp đôi đã cần đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống. Hạn chế ăn cay Nếu tiêu...