Để có tiền nuôi con tôi chấp nhận làm nhân tình “trăm người”
Kể từ khi quyết định sinh con một mình, tôi đã chấp nhận sống một cuộc sống khó khăn, vất vả và chấp nhận luôn cả viêc giả câm giả điếc trước miệng lưỡi thiên hạ.
Làm tình nhân “trăm người” cũng chẳng khác gì làm gái gọi. Trước đây tôi khinh bỉ những đứa con gái lười lao động chỉ thích ăn ngon mặc đẹp bằng cách lên giường với đàn ông bao nhiêu thì giờ đây chính tôi lại bước chân vào con đường đó. Cuộc đời tôi từ khi trót dại đến nay là cả một vũng bùn nhơ nhuốc, có muốn thoát ra khỏi vũng bùn ấy cũng không được.
Kể từ khi quyết định sinh con một mình, tôi đã chấp nhận sống một cuộc sống khó khăn, vất vả và chấp nhận luôn cả viêc giả câm giả điếc trước miệng lưỡi thiên hạ. Ngày biết con gái “không chồng mà chửa” bố mẹ tôi giận tím mặt bắt tôi đem bỏ cái thai, nhưng cứ hễ bước chân đến cửa phòng khám là tôi không thể đứng vững, hai chân run cầm cập va đập và nhau cố lết nhanh ra khỏi cái nơi u ám đó. Và cũng kể từ đó tôi trở thành người phụ nữ đơn độc có con nhưng không có chồng. Bố mẹ tôi không thể chấp nhận một đứa con gái hư đốn như tôi nên ngay trong cái đêm tôi quyết tâm giữ lại cái thai ông bà cũng hạ quyết tâm từ mặt và đuổi con gái ra khỏi nhà.
Tất cả vì con…
Tôi biết bố mẹ tôi thương con gái, chỉ mong con gái có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng trái lại tôi chỉ mang đến phiền toái và nỗi xấu hổ đến cho gia đình. Bố tôi là người cương trực, cả đời sống mẫu mực làm gương cho biết bao người, nay làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Giờ cái thai còn nhỏ thì không sao, nhưng khi cái thai lớn hơn bố mẹ tôi làm sao dám ngẩng mặt nhìn làng trên xóm dưới.
Video đang HOT
Sau khi tôi bỏ nhà đi nghe nói bố mẹ tôi cũng đi tìm tôi khắp nơi. Nhưng nỗi uất hận của người con gái trẻ đôi mươi trước cuộc sống khiến tôi có ý nghĩ sẽ lẩn trốn cả đời. Tôi đến một vùng đất lạ, không có bố mẹ, không có lấy bóng dáng một người thân thiết. Để có tiền nuôi sống bản thân tôi cố xin một công việc trong tiệm giặt khô. Tôi làm việc cật lực cho đến ngày sinh. Nhưng vì vất vả lại thêm phần ăn uống kham khổ nên đứa bé sinh ra cũng yết ớt. Ôm đứa con trai còn đỏ hỏn trong vòng tay bỗng tôi khóc òa như đứa trẻ. Tôi khóc vì vui sướng, vì hạnh phúc, và cũng vì quá đau khổ. Chỉ một lần trót dại mà tôi đã phải trả một cái giá quá đắt, đánh đổi cả gia đình, tương lai, tuổi trẻ. Giờ đây niềm an ủi duy nhất của tôi là đứa con. Tôi đặt tên con là Thủy, Thủy là sông, là nước… nước sẽ cuốn trôi tất cả nỗi buồn vào trong dĩ vãng.
Để có thể một thân một mình nuôi lớn một đứa trẻ là điều không hề dễ dàng. Vì thế sau khi sinh con không lâu tôi quyết định nghỉ việc ở tiệm giặt khô và bước chân vào con đường tội lỗi. Con đường ấy người ta vẫn gọi trêu nhau là “làm tình nhân cho trăm người”. Lợi dụng gương mặt xinh đẹp của bà mẹ một con tôi dễ dàng lọt vào mắt của cả những gã đàn ông đã có vợ lẫn những gã trai tân. Những đồng tiền tôi kiếm được tất thảy đều từ chỗ những gã đàn ông đó. Tôi khinh bỉ tụi đàn ông chỉ biết làm hại đời con gái người ta rồi cao chạy xa bay. Nhưng nếu không dựa vào đó thì tôi biết bấu víu vào đâu ở cái mảnh đất không một bóng người thân quen này.
Tôi nhận lời yêu cùng lúc nhiều người đàn ông, chấp nhận lên giường với họ như một nghĩa vụ. Ngày qua ngày tôi phải khoác lên mình chiếc “mặt nạ” cố tỏ ra tươi cười, hạnh phúc, nhưng có ai biết đâu trong lòng tôi như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm sâu vào tim. Bước chân vào con đường lừa gạt, kiếm tiền trên thân xác này không phải lúc nào cũng may mắn qua mặt được tụi đàn ông xấu xa. Cũng có không ít lần bị nghi ngờ, nhưng may mắn thì dăm ba câu giải thích, hay vài cái vuốt ve âu yếm thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Nhưng cũng có khi phải tím mặt tím mày nếu chẳng may đang đi với người đàn ông này vô tình gặp người đàn ông khác, hay bị vợ/ người yêu của họ đánh ghen…
Làm tình nhân “trăm người” cũng chẳng khác gì làm gái gọi. Trước đây tôi khinh bỉ những đứa con gái lười lao động chỉ thích ăn ngon mặc đẹp bằng cách lên giường với đàn ông bao nhiêu thì giờ đây chính tôi lại bước chân vào con đường đó. Cuộc đời tôi từ khi trót dại đến nay là cả một vũng bùn nhơ nhuốc, có muốn thoát ra khỏi vũng bùn ấy cũng không được.
Thấm thoát 5 năm cũng trôi qua, con tôi cũng được 5 tuổi, nó bắt đầu đã biết nhận thức. Ngày nào nó cũng hỏi “sao mẹ về muộn vậy, sao hôm nay mẹ không về với Thủy? Sao người mẹ toàn mùi rượu? hay mẹ ơi, sao người ta gọi mẹ là con đ*, con đ* có nghĩa là gì?…”. Những lúc đó tôi chỉ biết ôm con vào lòng khóc tức tưởi.
Rồi đây chỉ vài ba năm nữa con tôi sẽ lớn, nó sẽ không hỏi những câu đó nữa vì nó biết tất cả những việc mẹ nó làm. Mai này nó sẽ bị bạn bè chê cười, nó cũng sẽ tủi hận như mẹ nó. Liệu sau này nó có hiểu cho nỗi khổ của tôi hay sẽ oán trách tôi suốt đời? Tôi có nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác?
Theo ĐSPL
Chồng đòi cắn tím... ngực để yên tâm công tác
Em biết chiêu này của cánh mày râu. Họ muốn khẳng định sự sở hữu của mình với người phụ nữ, muốn khoe khắp thiên hạ rằng: "Cô ấy là của riêng tôi"
Ảnh minh họa
Em năm nay 24 tuổi, không xinh xắn nổi bật nhưng cũng thanh tú, ưa nhìn. Ưu điểm lớn nhất mà chính em cũng nhận ra đó là bộ ngực nở nang. Thời còn sinh viên, đám bạn cùng lớp thường hay ghen tị với vòng một "màu mỡ" ấy.
Người yêu và là chồng em hiện tại cũng bị ngoại hình hấp dẫn của em bỏ "bùa mê thuốc lú". Hai năm yêu nhau, chúng em quan hệ tình dục khá nhiều lần. Cả hai đều có quan niệm khá thoáng về chuyện nam nữ, nên chẳng ngần ngại chung đụng giường chiếu, dù chưa biết tương lai ra sao. Chồng em khi ấy có thói quen rất xấu. Mỗi lần gần gũi xong, anh đều nghịch ngợm vòng một của em hồi lâu rồi mới chịu ngủ, thậm chí ngủ say cỡ nào vẫn không rời tay. Thời gian đầu, em thấy thói quen ấy thật phản cảm, nhưng lâu dần thành quen.
Em cứ nghĩ sau khi kết hôn, đời sống tình dục sẽ lành mạnh hơn trước. Nhưng chồng em ngày càng quá quắt và bệnh hoạn. Thói dùng tay "chiếm hữu" vòng một vẫn chẳng cải thiện, thậm chí còn nghiện nặng. Song đó chỉ là chút đỉnh cho sự điên rồ lúc lên giường của anh ấy.
Nói ra thì xấu hổ, nhưng bộ ngực của em từ thời yêu nhau cho tới giờ luôn trở thành thứ đồ chơi không hơn không kém. Ngày chưa cưới, mỗi lần ân ái, anh ấy đều "đánh dấu bản quyền" lên cổ, thậm chí lên bầu ngực em những dấu hôn đỏ lằn. Em biết chiêu này của cánh mày râu. Họ muốn khẳng định sự sở hữu của mình với người phụ nữ, muốn khoe khắp thiên hạ rằng: "Cô ấy là của riêng tôi". Đương nhiên, đám bạn trong ký túc đều hiểu ra khi nhìn thấy những vết bầm đỏ ấy. Nhiều lần, em phải khổ sở đè cao dán lên những vùng bị đánh dấu, cho đỡ ngượng mặt.
Tới giờ, mỗi lần đi công tác, chồng em lại cố tình để lại dấu vết trên cơ thể vợ, nhất là phần ngực. Chẳng đợi em hỏi, anh ấy đã buông lời lý giải: "Phải làm vậy để trói vợ, không cho gã nào léng phéng tới gần lúc chồng đi vắng". Nhìn vòng một thâm tím vì những vết cắn, vết hôn của chồng, em thấy thật tủi nhục. Thân thể là của mình, nhưng lại bị người ta đem ra hành hạ không thương tiếc. Mới cưới nhau được gần một năm, giờ em đã có cảm giác khiếp sợ mỗi lần làm "chuyện ấy". Em thấy hãi hùng vì các chiêu quái đản của chồng. Có lẽ chẳng bao giờ anh ấy trông thấy những giọt nước mắt của vợ ướt đẫm bên gối sau mỗi "cuộc vui". Em chỉ dám khóc khi chồng đã lăn ra ngủ say.
Cuộc sống hôn nhân với em giờ như địa ngục. Có lẽ em quá mù quáng khi cưới một gã chồng bệnh hoạn dù biết rõ mười mươi những thói xấu của anh ta từ thời còn yêu. Thực lòng mà nói, em vẫn yêu anh ấy. Trong cuộc sống thường ngày, chồng em là một người đàn ông đàng hoàng, sống vui vẻ và nhiệt tình với họ hàng đôi bên. Em có nên nói rõ với chồng những nỗi khổ của mình? Liệu anh ấy có chịu thay đổi bản thân khi mọi chuyện đã "hai năm rõ mười"?
Theo blogtamsu
Vợ "đốt mắt" cả thiên hạ với mốt áo xẻ ngực Anh Bảo nhiều khi cũng khổ sở vì vợ mình không chỉ "phô trương" ở ngoài mà ngay cả ở nhà, chị cũng cố tình mặc những bộ trang phục "thoáng mát hết cỡ", xẻ ngực hết mức... Thời gian gần đây anh Tuấn - chồng chị Liên (Giảng Võ - Hà Nội), lúc nào tâm trạng cũng thấp thỏm, bất ổn. Anh...