Để có t.iền đóng học cho bạn gái, trai quê liều đi “bán thân” 1 đêm nhưng lúc xong việc …
1 lần “bán thân” suýt bị quỵt t.iền anh sợ đến già rồi, cũng may Hùng nhanh trí nghĩ ra cách bá đạo này để đòi t.iền không thì mất oan cả tình lẫn t.iền.
Nhắm mắt để người đàn bà gần bằng t.uổi mẹ mình làm chuyện bỉ ổi đó Hùng nghĩ đời sao mà cay đắng thế (ảnh minh họa)
Hùng và Lam yêu nhau từ hồi học lớp 12 đến giờ cũng được gần 3 năm rồi. Đều là dân tỉnh lẻ ở quê lên thành phố học đại học nên cuộc sống của đôi trẻ khó khăn lắm. Nhà Lam thì khó khăn hơn nhà Hùng nên lúc nào cô cũng tất bật đi làm thêm để lo t.iền trang trải cuộc sống. Thương bạn gái vừa học vừa làm đến gầy cả người, Hùng cũng đi làm thêm và bắt Lam nghỉ công việc chạy bàn buổi tối ở quán café để nghỉ ngơi và tập trung vào học tập.
T.iền sinh hoạt hàng tháng thì Lam đi làm thêm cộng với t.iền Hùng đưa cũng đủ nhưng t.iền học phí thì… Lại đến kì hạn đóng học phí, Lam học trường có tiếng tăm nên mức học phí cao lắm. Cả 10 triệu đồng cô không biết xoay sở ở đâu khi bố mẹ ở quê cũng hết cái để bán rồi. Hùng và Lam đi vay mượn, gom góp khắp nơi mới được 5 triệu, vậy còn 5 triệu nữa Lam biết kiếm ở đâu bây giờ. Bất lực vì không có t.iền đóng học, Lam chán và định nghỉ học vì không thể theo nổi được nữa.
Không muốn bạn gái bỏ học giữa chừng, Hùng an ủi Lam cố gắng học tập còn món t.iền 5 triệu cứ để anh lo. Rồi Hùng lại đi tìm việc làm thêm buổi tối nữa nhưng công việc nào họ cũng chỉ trả thằng sinh viên như anh 2 triệu là hết cửa mà mãi cuối tháng mới được lấy lương. Cần t.iền gấp lại nghe mấy gã xe ôm gần nhà tếu táo ở chỗ khu đường X trai bao đứng đầy ra đấy. Mấy chị khách già hãm trai trẻ nên hay qua đó tìm trai còn zin để đưa đi chơi nhưng được cái trả giá cao lắm.
Hùng an ủi Lam cố gắng học tập còn món t.iền 5 triệu cứ để anh lo (ảnh minh họa)
Về nhà nghĩ tới chuyện “bán thân” đổi lấy t.iền đóng học phí cho Lam, Hùng cứ phân vân mãi. Rồi hôm sau anh quyết định hy sinh đời mình để lo cho bạn gái. Tối hôm ấy, Hùng trải chuốt bóng lột đến khu đường X đứng. Vừa đứng chưa đầy 2 phút đã có 1 chị khách đi ô tô sang trọng dừng trước mặt Hùng hỏi.
- Chú em, đi với chị không?
- Dạ???
- Ơ, cái thằng này chị hỏi có muốn “bán thân” k.iếm t.iền không? Lần đầu đứng đây à sao mặt thộn ra khi khách hỏi thế.
Video đang HOT
- Vâng ạ, em cần 10 triệu 1 đêm chị có chấp nhận không ạ. Em trai tân nên em muốn giá đó.
- Trai tân á? 10 triệu chứ 100 triệu chị cũng chơi nhưng chị phải kiểm tra mới tin được là chú còn Zin hay không? Lên xe đi, chị sẽ cho chú cái chú muốn.
Lên xe chị khách đó, Hùng ngồi sau cúi gằm mặt xuống run cầm cập. Đang đi bỗng chị ta phanh kít lại 1 cái rồi quay ra nhìn Hùng cười nham hiểm rồi véo má anh cái bảo.
- Chú em cởi đồ ra đi.
- Hả??? Không phải là vào nhà nghỉ sao chị? Ở ô tô chật chội lắm, chị cho em vào nhà nghỉ đi. Nhỡ may ai bắt gặp thì em xấu hổ lắm.
- Gớm, đã xác định là trai bao còn bày đặt ngại với chả không. Có muốn lấy t.iền không thì bảo, cởi nhanh!
- Dạ.
Bị chị ta quát Hùng vừa sợ vừa khó chịu nhưng cũng đành chấp thuận. Nhắm mắt để người đàn bà gần bằng t.uổi mẹ mình làm chuyện bỉ ổi đó Hùng nghĩ đời sao mà cay đắng thế. Vết nhơ này khiến anh nhục nhã cả đời, vì chuyện này anh thề mai này nhất định phải giàu. Nghèo lúc nào cũng nhục nhã, làm những điều mình không muốn như này khổ lắm.
“Phục vụ” chị khách kia xong xuôi thay vì nhận được 10 triệu đã giao hẹn từ trước thì chị ta lại chơi kèo lật lọng bùng t.iền Hùng không trả. Uất hận vì bị bà chị già lừa, Hùng lôi chị ta xuống xe gào lên.
- Bà giỡn với tôi hả? Âu yếm xong đòi bùng t.iền là sao?
- Tôi không trả đấy, cậu làm gì được tôi. Trên đời này người ta chỉ tin con gái bị con trai h.ãm h.iếp thôi chứ không ai tin con trai bị h.ãm h.iếp đâu. Đây cầm lấy 30 ngàn mà bắt xe ôm về. Còn non và xanh lắm, chưa lấy được t.iền của chị đâu cưng ạ.
- Bà chơi tôi thì đừng trách tôi chơi bà nhé.
- Thằng oắt con như mày làm gì được tao chứ?
- Thôi được, tôi không lấy được 10 triệu nhưng tôi sẽ khiến chiếc xe hơi đắt t.iền này của bà biến mất trong vòng vài nốt nhạc.
- Mày định làm gì?
- Đốt xe thôi mà, tôi đang giúp bà tiêu hủy bằng chứng ngoại tình đấy. Chắc chồng bà không vui khi biết bà trai gái đâu nhỉ.
- Đừng…. đừng châm lửa vào bình xăng xe của tôi. Tôi trả cậu t.iền là được chứ gì. Đây 10 triệu đây, cậu cầm rồi cút đi cho tôi nhờ.
- Bà đưa sớm có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn đấy. Nhưng xin lỗi bà tôi phải ném chùm chìa khóa xe của bà xuống sông thôi. Bà ở lại mà trông xe của mình nhé tôi về.
- Mày… mày để tao gặp lại thì mày c.hết chắc với tao đấy, thằng ranh con!
Cười khẩy vào mặt người đàn bà bệnh hoạn, lật lọng kia Hùng chạy ra ngoài đường lớn bắt xe tới chỗ Lam. Nhìn thấy Lam anh đã ấn 10 triệu vào tay cô và nói dối rằng mình đi vay được, tưởng thật Lam ôm lấy bạn trai cảm động rớt nước mắt. Nhưng cô không hề hay biết vì yêu Lam, vì không muốn Lam bỏ học anh đã phải “bán thân” để đổi lấy số t.iền này.
Đây có lẽ là lần “bán thân” đầu tiên và duy nhất của Hùng. Thay vì làm chuyện này lần nữa anh sẽ cố gắng k.iếm t.iền nuôi Lam bằng cái nghề chân chính và có tương lai. 1 lần “bán thân” suýt bị quỵt t.iền anh sợ đến già rồi, cũng may Hùng nhanh trí nghĩ ra cách bá đạo để đòi t.iền không thì mất oan cả tình lẫn t.iền.
Theo blogtamsu
Mẹ chồng tuyên bố: “Đứa nào có t.iền thì làm con trưởng”
Bố mẹ chồng tôi sinh được 5 người con, chồng tôi là con cả, tiếp đó là hai chú rồi hai cô sau cùng. Bố mất sớm, nhà lại nghèo và đông con nên là con lớn trong gia đình, chồng tôi phải nghỉ học sớm để phụ mẹ k.iếm t.iền trang trải cuộc sống và lo cho các em. Vậy nên so với cô chú trong nhà chồng tôi là người chịu nhiều vất vả và thiệt thòi nhất.
ảnh minh họa
Tôi cũng xuất thân nghèo khó. Vì cảm mến đức tính hiền lành chịu thương chịu khó của anh mà thành chồng thành vợ. Cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng hai vợ chồng luôn bảo ban nhau cố gắng chăm chỉ k.iếm t.iền để con cái mình được ăn học chu đáo.
Các chú em chồng nhờ được học hành đàng hoàng nên ai cũng có công việc tốt, lại nhờ khôn khéo buôn bán, nhạy bén trong làm ăn nên cuộc sống trở nên khá giả. Hai cô em gái lập gia đình cũng tương đối ổn định. Nhìn đi nhìn lại thì vợ chồng tôi còn vất vả nhất vì là lao động chân tay. Đã là con cái trong nhà thì cha mẹ nào cũng thương, nhưng thông thường thì mẹ cha hay thương những đứa vất vả thiệt thòi hơn. Thế nhưng nhà chồng tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Nhà có công to việc lớn gì hay những lúc mẹ ốm đau bệnh tật, các chú có t.iền thì góp t.iền, chúng tôi không có t.iền thì góp công. Tôi biết mình là dâu cả trong nhà, những lúc mẹ chồng ốm đau bệnh tật đều chủ động nghỉ việc để chăm bà, có khi túc trực ở bệnh viện đến hàng tháng trời mà không một lời kêu ca oán thán. Hai cô dâu thứ thì thi thoảng mới ghé qua, lần nào cũng xách theo quà cáp ngọt ngào phân bua "chúng con nhiều việc quá". Hai cô con gái cũng chỉ tranh thủ đáo qua mẹ mỗi tối mỗi chiều, bởi họ đều yên tâm có tôi trông nom chăm sóc bà chu đáo. Những người nằm cùng buồng bệnh bảo mẹ tôi rằng tôi con dâu mà chăm bà không khác gì con gái. Những lúc như vậy bà bảo do tôi công việc không ổn định nên mới có thời gian chăm bà chứ các cô chú kia bận lắm. Rồi bà khoe các chú các cô quan tâm mua cho cái này cái nọ, chi trả các khoản t.iền viện phí thuốc thang. Chẳng bao giờ bà đả động nhắc nhở đến vợ chồng tôi, dù rằng hàng ngày chính tôi là người bón cho bà từng thìa cháo, bóc cho bà từng viên thuốc, và "đổ bô" cho bà. Thực ra chăm sóc mẹ khi ốm đau là bổn phận của kẻ làm con, tôi chẳng thắc mắc nề hà gì chuyện đó. Nhưng chính thái độ của mẹ chồng cứ luôn coi trọng đứa có t.iền hơn khiến nhiều khi tôi thấy rất tủi thân và khó chịu.
Tôi bảo với chồng tôi: "Mẹ anh thật ngược đời. Con cái, đứa có t.iền thì thương, đứa nghèo khổ thì thờ ơ hắt hủi. Các chú góp của thì mình góp công chứ có phải mình không quan tâm đến bà đâu". Những lúc như vậy chồng tôi thường bảo tôi hay để ý những việc linh tinh. Anh bảo tôi cứ sống cho phải đạo là được, còn mẹ nói gì không nên để ý làm gì cho mệt. Chồng tôi xưa nay vốn vẫn hiền lành như vậy, anh không có thói xét nét người khác. Việc gì làm được anh làm, lo được anh lo chứ ít khi so đo tính toán.
Tết năm nay mẹ chồng tôi lên 70 t.uổi. Các chú các cô gọi nhau về họp mặt để làm lễ mừng thọ cho bà. Ai cũng bảo bố không may mất sớm, nay chỉ còn mẹ phải chu đáo để mẹ đỡ tủi thân. Các chú nói phải làm lễ thật to, mâm cỗ thật nhiều, mời hết anh em họ hàng, bè bạn. Thứ nhất để mẹ nở mày nở mặt với thiên hạ. Thứ hai là cơ hội để thu t.iền. Số t.iền cỗ sẽ do mấy anh em góp lại bỏ ra, hai chú có điều kiện hơn sẽ bỏ phần nhiều hơn, còn anh chị cả vì khó khăn hơn đóng góp được bao nhiều thì góp. Số t.iền mừng thọ thu về sẽ để cho mẹ coi như có khoản dưỡng già. Nghe các chú nói vậy chồng tôi liền có ý kiến. Ý anh là nên tổ chức mừng thọ cho mẹ nhưng làm nhỏ và đơn giản thôi, chủ yếu là để gia đình sum họp vui vầy, chứ bày biện ra nhiều vừa mệt mỏi, vừa phiền hà. Thời buổi này người ta cũng không quan trọng chuyện mâm cao cỗ đầy là nở mày nở mặt như xưa nữa. Miễn làm thế nào mọi người cảm thấy vui vẻ ấm cúng là được.
Chính tôi cũng thấy chồng tôi nói rất có lý, các cô các chú cũng chưa thấy ai phản bác lại gì thì mẹ chồng tôi nói: "Thôi thì làm nhỏ làm to gì là tùy các anh chị. Các anh chị lo cho tôi thế nào thì tôi được vậy. Nhưng cứ bàn cãi mãi chuyện này tôi không thích. Theo ý tôi, thôi đứa nào bỏ ra nhiều t.iền thì có quyền quyết định mọi việc, coi như con trưởng. Những người khác cứ thế mà theo, không ý kiến gì nữa".
Ngay khi lời mẹ chồng tôi vừa dứt tôi thấy bờ vai chồng tôi run lên, như vừa giận dữ vừa bất lực: "Vậy thôi, theo ý mẹ ai có t.iền thì làm con trưởng đi, Đừng quan tâm đến ý kiến của thằng vô dụng này nữa". Nói rồi chồng tôi đứng dậy bỏ về. Tôi thấy mình ở lại cũng thừa nên vội cáo lui theo chồng.
Nói thật, bao nhiêu năm chung sống với nhau chưa bao giờ tôi thấy chồng tôi có thái độ như thế, dù là nhiều khi bị mẹ khiển trách chê bai trước mặt các em khiến tôi nóng mặt. Anh cũng nói với tôi tại anh ít học nên không được giỏi giang khôn khéo như các em, bản tính người già thì thường chỉ thích khoe khoang con cái, cũng không nên chấp nhặt. Nhưng vì đâu mà chồng tôi phải nghỉ học giữa chừng, vì ai mà anh phải lăn lộn k.iếm t.iền khi mới mười lăm t.uổi? Các em của anh khôn lớn đủ đầy hơn cũng có phần công sức của người anh cả này. Anh vất vả thiệt thòi hơn, đáng lẽ mẹ anh phải thương anh nhiều hơn chứ sao lại chê bai, khinh miệt?
Chồng tôi nói: "từ nay anh không tham gia chuyện gia đình nữa, mọi người làm gì thì làm anh không quan tâm. Mẹ đã nói vậy coi như không có đứa con này cũng chẳng sao. Tết nhất này cũng chỉ qua chúc tết mừng t.uổi mẹ rồi về". Anh còn cấm tiệt tôi tuyệt đối không qua lại chuẩn bị chăm lo cái gì hết. Tôi rất hiểu nội tâm chồng tôi, cũng rất thương anh. Có lẽ lần này mẹ chồng tôi đã chạm đúng nỗi tự ti vì sự nghèo khó và lòng tự ái của anh. Nhưng làm như thế có khác gì bỏ cha bỏ mẹ không? Rồi người dưới nhìn lên, người trên nhìn xuống, còn các con tôi nữa, chúng chưa đủ lớn để hiểu chuyện, rồi chúng sẽ nghĩ gì khi thấy bố mẹ đối xử với bà nội như thế?
Theo VNE
Anh có t.iền đồ xán lạn rồi bỗng chốc bỏ rơi tôi Giờ đây, khi đã giữ chức trưởng phòng thì anh thay đổi cả cách đối xử lẫn xưng hô, anh kêu chúng tôi nên tách ra chút vì sợ bạn gái hiểu lầm. Ảnh minh họa Tôi quen anh từ khi bắt đầu vào đại học, anh hơn tôi hai t.uổi. Chúng tôi bắt đầu thân thiết khi cùng đi làm công việc...