Để có con trai hài lòng nhà chồng, tôi chấp nhận cô gái có bầu với chồng bên ngoài bước chân vào nhà
Vợ chồng chưa một lần cãi vã nhau. Nhưng… hạnh phúc đó chẳng giữ được mãi, tôi phải đau đớn chấp nhận để chồng đi gái với mong có con trai.
Nghe tiếng anh khóc, tôi không hiểu điều gì đang xảy ra – ảnh minh họa
Là con gái quê, cũng như bao cô gái khác, học xong 12 tôi lên thành phố thi đại học để tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Từ những ngày đầu lên thành phố, chính là cơ duyên để tôi quen, yêu người chồng hiện tại của mình.
Tôi và chồng đã yêu và bên nhau suốt năm tháng sinh viên, ra trường cùng ở lại Hà Nội lập nghiệp sau 2 năm thì về chung một nhà. Tính đến nay, vợ chồng tôi cũng đã bên nhau 15 năm, trong đó 6 năm yêu nhau và 9 năm về chung một nhà. Chưa một lần cãi vã, giận dỗi kể từ ngày về chung một nhà, các con thì ngoan ngoãn, học giỏi. Ai nhìn vào cũng cảm thấy ghen tị với tôi. Vậy nhưng… hạnh phúc đó chẳng giữ được bao lâu.
Vợ chồng tôi có hai người con gái, từ khi cô con gái thứ 2 ra đời tôi biết bố, mẹ chồng tôi không được hài lòng, bởi “đất lề quê thói” chồng tôi là con thứ trong nhà nhưng là đích tôn của dòng họ, chưa có người nối dõi chắc chắn gia đình chồng khó để tôi yên.
Bao lần về nhà, tôi đều nghe mẹ chồng nói ý về việc phải có con trai. Nhưng vì công việc, tôi không thể sinh thêm con. Chồng tôi cũng hiểu điều đó, luôn động viên, an ủi tôi đừng quá áp lực lo lắng, bởi con gái là lộc trời cho, con nào cũng là con, chăm sóc tốt các con lớn lên là hạnh phúc rồi. Nghe chồng nói, tôi cũng cảm thấy ấm lòng.
Video đang HOT
Một ngày đẹp trời, chồng về với khuôn mặt uể oải. Tôi hỏi có chuyện gì thì anh không nói một câu, lẳng lặng đi lên phòng. Cả ngày hôm đó anh đóng chặt cửa lại, không nói năng gì, gọi xuống ăn cơm cũng không xuống. Lo lắng chồng có chuyện chẳng lành, tôi cứ đứng ở ngoài nói vọng vào trong, than khóc thì anh bảo, &’anh muốn ở một mình, em ra ngoài đi, tí anh xuống’.
Bồn chồn ngồi đợi chồng, tôi không ăn uống được, không hiểu chồng đang xảy ra chuyện gì. Rồi tôi lại lên phòng để xem chồng ra sao thì anh đi từ trên nhà xuống, nước mắt lưng tròng. Anh quỳ gối xin lỗi tôi như một đứa trẻ. Tôi hỏi chuyện gì, anh cứ thế mà khóc: “Anh xin lỗi em, tha lỗi cho anh, vợ nhé!”.
Tôi chết sững khi nghe những lời anh nói – ảnh minh họa
Anh thú nhận, vì mẹ ép buộc phải có con trai trong năm nay, anh biết việc đó vợ chồng tôi là không thể làm được, nên hơn 4 tháng qua, anh thường xuyên qua lại với một cô gái do mẹ tìm hiểu và giới thiệu. Hiện tại, cô gái đó đã có bầu được 3 tháng và cái thai trong bụng là con trai. Bây giờ, để tiện chăm sóc cái thai, mẹ yêu cầu anh phải đưa cô ấy về nhà để chăm sóc.
Nghe xong những lời anh nói, tôi chỉ biết khóc mà chẳng thể nói được gì. Tôi không thể phản đối, cũng không thể trách hờn anh hay gặp cô gái kia bắt bỏ đi cái thai.
Ngậm ngùi đồng ý mà lòng tôi đau quặn lại, chỉ vì không thể có được một người con trai, vì áp lực gia đình, tôi phải chấp nhận để chồng đi gái và chăm sóc cô gái đó.
Trong cuộc sống này, có ai cũng như tôi không? Tôi phải làm sao với cuộc sống tiếp theo đây?????
Theo Ngoisao
Nàng dâu bức xúc vì mẹ chồng thiên vị con gái hơn con trai
'Ngày trước bà đối với chúng tôi như thế, nay lại ưu ái mọi phần cho cô em. Bà thương con gái, cho con phần hơn tôi không dám ý kiến, nhưng bắt vợ chồng tôi phải góp tiền mua xe máy, phải trao quà cưới ba chỉ vàng, phải thêm tiền lo mâm cỗ thì tôi không đồng ý...'
Tôi lấy chồng tôi là con cả trong nhà. Ngày cưới, hai đứa vừa ra trường, tay trắng tay. Chồng tôi phải mượn tiền mua nhẫn cưới, mượn tiền đưa cho mẹ làm mâm đãi khách. Anh nói: "Bố mẹ nuôi anh học hết đại học là vất vả lắm rồi, coi như xong trách nhiệm. Giờ có công ăn việc làm rồi thì phải tự thân vận động". Sau này tôi mới biết đó không phải là suy nghĩ của anh mà là tuyên bố của mẹ chồng.
Ngày cưới, tôi được mẹ chồng trao cho một chỉ vàng, còn lại đều là quà nhà ngoại. Sau cưới, tiền anh em họ hàng bè bạn mừng cho đem đi trả nợ tiền vay làm cỗ trước đó. Bố mẹ chồng không chịu bỏ ra đồng nào cho, ngoài chỉ vàng ấy.
Bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng, mẹ chồng nói: Bố mẹ làm nông, chỉ lo cho các con học hành đến nơi đến chốn để có cái cần câu cơm là kiệt sức, con trai cũng thế, con gái cũng thế, có gia đình rồi thì tự lo. Tôi nghĩ nhà chồng nghèo, cũng không thể đòi hỏi gì hơn nên vui vẻ với những gì mẹ chồng nói.
Hai vợ chồng làm ở thành phố, nhà phải đi thuê, rồi thì con mọn. Ba tháng sau sinh đã phải đi làm, gọi điện nhờ mẹ chồng ra trông cháu thêm ít lâu cho cháu cứng cáp hơn rồi đi trẻ. Bà nói: "Mẹ còn trẻ, cũng phải làm mà ăn chứ. Mẹ ra đó thì chúng mày cũng phải nuôi, vậy tiền đó thuê người trông không nhàn hơn à?". Thực ra thì bà ngoại bảo nếu cần trông cháu bà sẽ thu xếp việc nhà cửa ra trông giúp cho, nhưng tôi nghĩ gì thì gì cũng phải nhờ mẹ chồng trước kẻo sau này đã không được nhờ còn bị trách.
Năm năm làm dâu, tôi chưa được nhờ nhà chồng cái gì. Đến mua chục trứng gà sạch cho cháu ở quê tôi cũng đưa tiền cho bà nội. Lúc nào bà cũng nói "chúng mày đi làm có tiền chứ mẹ ở quê quanh năm nhìn vào vài sào ruộng, tiền ở đâu ra". Thì tôi lại nghĩ mình là con cái, chưa phải nuôi ông bà là tốt rồi, mong gì được nhờ cậy.
Tết rồi về ăn tết, cả nhà họp gia đình bàn chuyện cưới xin cho cô em chồng vào tháng hai tới, tự nhiên mẹ chồng giao hết trách nhiệm cho vợ chồng tôi. Bà nói em vừa ra trường, chưa có xe máy đi làm, mẹ cho một nửa, nhà tôi góp một nửa mua cho em cái xe máy. Ngày cưới sắp tới, mẹ cho cô ba chỉ vàng, nhà tôi cũng phải có chừng ấy cho em để em mát mặt khi về nhà chồng. Rằng nhà được cô con gái, gả đi cũng phải đàng hoàng. Và vì một lý do tế nhị nữa là cô ấy đã có bầu, người ta cưới cho là may, mình phải làm thế nào để nhà trai họ không coi thường mình được.
Tôi nghe mẹ chồng nói, thực lòng không thấy phục. Ngày trước bà đối với chúng tôi như thế, nay lại ưu ái mọi phần cho cô em. Bà thương con gái, cho con phần hơn tôi không dám ý kiến, nhưng bắt vợ chồng tôi phải góp tiền mua xe máy, phải trao quà cưới ba chỉ vàng, phải thêm tiền lo mâm cỗ thì tôi không đồng ý.
Vợ chồng tôi khó khăn thế nào bà chưa bao giờ biết, còn từng nói "thân ai nấy lo", sao giờ lại bắt vợ chồng tôi phải lo cho em chồng. Tôi đã nói với chồng tôi là làm thế không được, chúng tôi không có khả năng, cũng không cần thiết phải làm thế. Chồng tôi lúc đầu còn ậm ờ không nói gì, sau thấy tôi bảo phải nói rõ ràng với mẹ thì nổi cáu: "Nhà có mỗi đứa em, bố mẹ không lo được thì anh chị lo chứ để cho ai lo nữa. Người ta nói "quyền huynh thế phụ", anh chị có thể thay thế vai trò của cha mẹ. Giả sử bố mẹ không có thì chẳng anh chị thì ai lo". Tôi bảo "thà rằng không có cha mẹ". Chồng tôi chỉ vin vào câu đó mà chửi bới tôi không ra gì, nói tôi hỗn láo, ích kỷ, mới đầu năm đã trù ẻo điều xui xẻo cho nhà chồng.
Đành rằng bố mẹ chồng không biết, chứ chồng tôi mà cũng vậy thì tôi thua. Nói thật, nếu làm theo yêu cầu của mẹ chồng thì số tiền tiết kiệm ít ỏi mấy năm qua của vợ chồng tôi coi như đi tong. Chồng tôi vẫn đi làm bằng chiếc xe cũ mua lại của người ta, tôi tiện đường hơn nên đi làm bằng xe buýt, ki ki cóp cóp giờ bắt bỏ ra mua xe máy xịn cho em chồng, càng nghĩ càng cay.
Dù sao tiền tiết kiệm cũng là tôi giữ, nếu tôi nhất quyết không chi thì liệu có xào xáo gia đình không? Tôi có nên vì sự sĩ diện của nhà chồng mà cắn răng chịu đựng sự bất công vô lý này?
Theo Tinmoi24
Nhiều khi thấy chồng chiều con trai, tôi lại lo lo Không những thế chồng tôi còn có một cuốn sổ ghi chép tất cả những gì liên quan đến con trai. Tôi tự thấy mình may mắn hơn nhiều người khi có chồng rất tâm lí, thương vợ. Chúng tôi cũng có thời gian trục trặc tưởng như không thể cứu vãn nổi vì tôi không có bầu. Suốt 6 năm làm vợ...