Để anh yêu em nhiều hơn nữa
“Hãy thoát ra vỏ ốc của mình và cho mọi người thấy rằng, vợ anh tuyệt đến thế nào em nhé!”.
Nhìn chồng lăng xăng chạy khắp cửa hàng quần áo để lựa cho mình chiếc váy, chị Liên đứng tần ngần rồi níu tay anh:
- Hay là thôi, em không đi nữa, em ngại lắm anh ạ. Nếu anh thương em, anh đi một mình đi, hãy để em ở nhà.
Nói rồi chị quay vội đi, tránh để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt trực lăn dài trên má chị – trên má của một người đàn bà không đẹp. Anh nhìn chị nghẹn ngào và khẽ nắm lấy đôi bàn tay gân guốc của chị.
- Để anh đưa em về!
Cả đêm hôm đó chị quay mặt vào một góc tường, chị mím môi thật chặt để anh không nghe được sự tủi hờn của chị. Nhưng anh không biết rằng, nằm bên chị, anh cũng đang cố nén một tiếng thở dài. Anh quàng tay ôm chặt vợ vào lòng. Chỉ đợi có thế, chị không thể kiềm chế được lòng mình. Anh kéo chị quay lại, chị gục vào vòng tay chồng khóc nức nở.
Không biết đã có bao lần chị khóc thầm trong đêm như thế và cũng có không biết bao lần anh ôm ghì chị vào lòng vì thương vợ. Anh biết chị mặc cảm, chị mặc cảm vì mỗi lần nhìn chị sánh vai bên anh người ta lại nhíu mặt rồi vội quay đi buông một lời nhận xét quá tàn nhẫn: “Chồng đẹp ngời ngời thế mà lại lấy bà vợ trông như cái giẻ vắt vai. Trông chẳng khác nào tranh biếm họa”. Chị tủi thân, còn anh thương vợ!
Không biết đã có bao lần chị khóc thầm trong đêm như thế và cũng có không biết bao lần anh ôm ghì chị vào lòng vì thương vợ. (Ảnh minh họa)
Chị không phải người đàn bà đầu tiên trong đời anh. Anh đã từng có một đời vợ. Thời sinh viên, anh nổi tiếng cả khoa bởi vẻ ngoài thư sinh, đẹp trai và khéo ăn nói. Con gái mê anh cũng vì thế. Từ một chàng trai tỉnh lẻ, anh khao khát được lập nghiệp, được trụ lại Hà Nội với giấc mộng đổi đời vì thế anh bỏ ngoài những cuộc tình ngây thơ và say đắm của các cô gái để lựa chọn yêu Hương – một cô tiểu thư con nhà giàu ở thành phố.
Ngày đó, anh ngây thơ đem thứ tình yêu ra làm vật tráo đổi. Nhưng khổ một nỗi rằng, chính cô gái đó cũng không hề có tình yêu chân chính với anh. Nó chỉ giống như một thứ ảo giác, giống như một sự hả hê vì so với tất cả những cô gái khác, Hương đã giành được anh về tay. Nó giống như một trò chơi con trẻ, đứa thắng thấy vui sướng dù cho chiến lợi phẩm với nó không hẳn là một thứ giá trị.
Video đang HOT
Lấy vợ thành phố, anh có được những điều kiện tốt nhất để lo cho sự nghiệp. Nhưng rồi giống như mọi bi kịch gia đình khác, khi hôn nhân không được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, sẽ có một ngày nó sụp đổ. Người vợ mà anh lấy dựa trên sự tính toán sao cho có lợi nhất càng ngày càng bộc lộ những điều không thể chấp nhận được. Cô ta khinh anh, chử.i bới anh chỉ là một gã đàn ông bám váy vợ. Cô ta co.i thườn.g chồng vì nhờ có gia đình cô mà anh mới được như vậy. Và rồi cuối cùng, sau mọi sự nỗ lực khuyên can vợ, anh nhận được một tờ đơn l.y hô.n và cô ta đi theo một người đàn ông khác.
Một mình nuôi cô con gái nhỏ trong căn nhà thuê vì mọi thứ làm được người vợ trước đều đã tìm cách lấy lại, anh đã trải qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời. Anh không chỉ buồn mà còn giận chính mình đã để cho những sự hám lợi làm mờ mắt và để cuộc đời rẽ sang một con đường bi kịch.
Thế rồi anh gặp chị – người phụ nữ muộn chồng. Chị có một trái tim đầy ắp tình nhân văn, một tâm hồn đẹp. Chị đã giúp anh chăm sóc bé Nhi như một người mẹ. Nhìn tình yêu thương mà chị dành cho bé Nhi, anh yêu chị lúc nào không hay. Nhưng anh cũng không hề dễ dàng một chút nào để có được cái gật đầu của chị. Chị sợ rằng anh chỉ đang cô đơn và tìm chị làm chỗ trống. Chị sợ anh sai lầm, sợ anh vội vã…Chị yêu anh nhưng chị không dám tiến đến với anh…Tất cả những nỗi sợ đó khiến chị không dám tiến đến cùng anh.
Phải mất một thời gian dài anh mới thuyết phục được chị nên duyên vợ chồng. Ngày cưới, chị hạnh phúc đến nghẹn ngào bên anh dù cho có đôi lời bình phẩm về nhan sắc khiến anh chị đau nhói. Đó cũng là lí do mà sau ngày cưới chị không mấy khi chịu xuất hiện bên chồng vì sợ chồng xấu hổ. Anh thì ngược lại, đi đâu anh cũng muốn có chị đi cùng vì anh tự hào khi có chị là vợ. Chị thực sự có một tâm hồn đẹp, một trái tim ấm nồng và tình yêu mà chị dành cho anh, cho gia đình nhỏ này thật vô bờ bến.
Lần này, anh đi họp lớp hồi đại học. Anh muốn có chị đi cùng. Anh hào hứng dẫn vợ đi chọn một bộ váy thật đẹp. Anh tự hào được sánh bên vợ trong ngày họp lớp ấy. Nhưng rồi nỗi sợ hãi trogn chị lại lớn lên. Chị sợ sẽ bị tổn thương vì những lời nhận xét không ác ý về ngoại hình của chị. Chị sợ phải sánh bên anh. Chị cảm thấy buồn và quay về.
Vợ à, hãy tin rằng em đẹp, một cái đẹp người ta phải dùng cái tâm để cảm nhận. Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh. (Ảnh minh họa)
Chị thiếp đi trong vòng tay anh. Nước mắt vẫn còn đọng trên má chị. Anh đưa tay lau nhẹ trong lúc chị vẫn còn ngủ. Anh trở dậy nhẹ nhàng, kéo tấm chăn ngăn người cho vợ, chuẩn bị bữa sáng và đặt lên bàn một hộp quà.
Chị mở mắt dậy khi ánh mắt trời hắt qua song cửa. Nhìn lên bàn, thấy bữa sáng đã chuẩn bị tinh tươm, chị không thể không chú ý vào chiếc hộp quà màu hồng xinh xắn. Một lá thư anh gửi kèm trong đó:
“Từ ngày cưới em, anh vẫn có một ước mơ chẳng thể nào thực hiện được. Anh ước có thể hết lên với cả thế giới này rằng anh tự hào khi có em là vợ như thế nào. Tiếc là chẳng có chiếc loa nào đủ lớn để anh làm điều đó.
Em biết không? Em đẹp một cách kì lạ trong lòng anh. Mỗi khi có em đi cùng, anh dường như chẳng còn có đủ một giây để ngắm nhìn thế giới vì với anh, chỉ nhìn em đã là cả thế giới rồi. Em mang tới cho anh tình yêu, cuộc sống, một gia đình…Đó chẳng phải là điều đẹp nhất và ý nghĩa nhất trong cuộc đời hay sao?
Em không biết mình đẹp đến thế nào đúng không? Có lẽ vì em không biết hay em biếtt nhưng không muốn đi cùng một kẻ từng lầm lỡ như anh? Vợ à, hãy tin rằng em đẹp, một cái đẹp người ta phải dùng cái tâm để cảm nhận. Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh. Cảm ơn em đã làm vợ anh, làm mẹ của bé Nhi.
Hãy thoát ra vỏ ốc của mình và cho mọi người thấy rằng, vợ anh tuyệt đến thế nào em nhé!”.
Nước mắt chị lăn dài. Ngày hôm đó, chị sắm cho mình một bộ đồ trang điểm. Chị làm tóc, đán.h chút má hồng và tô cho đôi môi thêm thắm. Chị mặc vào người chiếc váy anh lựa cho chị. Nhìn trong gương, chị thấy mình đẹp hơn nhiều lắm. Chị khẽ mỉm cười. Chị ngồi chờ anh tan làm và cùng nhau đi tiệc…
Theo VNE
Có người đàn bà khác đợi anh
Chỉ vì chạy theo đồng tiề.n mà chị đã để anh bên người đàn bà khác, chị mất anh...
Cầm tờ đơn l.y hô.n, nước mặt chị lăn dài. Vậy là cuối cùng đã không có một sự kì diệu nào xảy ra với cuộc hôn nhân của chị. Cái giá chị phải trả cho một giấc mộng giàu sang không hề rẻ. Chị đặt bút kí lên tờ đơn l.y hô.n với một niềm tiếc nuối. Nhưng dù tiếc nuối chị cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận để anh ra đi.
Chị đã từng có một gia đình hạnh phúc, một người chồng tốt bụng, hiền lành và tình yêu hơn 6 năm trời. Chị còn nhớ nụ cười viên mãn của cả hai vợ chồng đêm tân hôn. Chị ghì chặt gương mặt mình vào lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim và hơi thở gấp gáp của chồng khi hai người chính thức se duyên chồng vợ. Những cảm giác đó không bao giờ chị quên.
Người ta nói chị là người đàn đà bà truân chuyên. Chị đẹp sắc sảo, đôi mắt sáng và thông minh. Dường như những ưu điểm đó lại tạo ra một sư khiếm khuyết nho nhỏ trong con người chị. Chị không cam chịu, một sự không cam chịu đi tới cùng của tham vọng. Ngày hai vợ chồng mới cưới, chị bằng lòng với tổ ấm nho nhỏ, có vợ, có chồng và một cô công chúa nhỏ. Nhưng rồi dù cuộc sống không hề thiếu thốn nhưng chưa đủ cho chị có thể tự kiêu với đời nên chị không hài lòng.
Chị bắt đầu cảm thấy tức tối khi gặp lại một người bạn cũ. Họ diệ dàng hơn chị, họ sành điệu và sống dư giả hơn...Tất cả những điều đó khiến chị cảm thấy rằng mình đang thua kém và chị không cho phép điều ấy xảy ra.
Chị đã vô tình đẩy anh vào vòng tay người đàn bà khác (Ảnh minh họa)
Chị bắt đầu lao vào những cuộc làm ăn và đán.h cược với số phận để giàu. Nhìn vợ như con thiêu thân lao vào lửa, chồng chị đã cố gắng níu tay chị lại nhưng vô ích. Trong mắt chị lúc đó chỉ còn sự hằn học của việc mình thua kém người khác chứ không còn chỗ cho hai tiếng Gia đình. Chị bỏ mặc chồng con, bỏ mặc tổ ấm đấy để lao đi làm giàu. Chị hả hê với những đồng bạc mà chị mang được về mà không nhận ra rằng chiếc giường của hai vợ chồng ngày một trống trải, những bữa cơm chiều anh tự nấu trở nên nguội ngắt và tiếng cô con gái gọi mẹ thưa dần...
Anh nói với chị về cái gọi là tình cảm vợ chồng nhưng chị gạt đi. Đồng tiề.n làm cho chị thêm ích kỉ và mù quáng. Chị nghĩ rằng anh đang cản đà tiến thân của chị, đang làm giảm nhịp chân trên con đường tiến tới với sự giàu có mà chị đang từng ngày chinh phục được. Chị nói anh ích kỉ, anh gia trưởng và bất tài. Đã không thể khiến vợ được sung sướng lại còn trách vợ điều nọ, tiếng kia...Chị quay lưng đi mà không nhận ra rằng, ánh mắt anh có một sự thất vọng không hề nhỏ.
Có đôi lần chị giữa màn đêm chị bắt gặp hình ảnh anh đứng ngoài ban công trầm ngâm, thả làn khói thuố.c vào không gian của đêm đen đặc quánh. Anh nghĩ ngợi điều gì đó mà nén một tiếng thở dài. Chị lo sợ đôi chút nhưng rồi sự mệt mỏi của công cuộc kiế.m tiề.n khiến chị vội vã rơi vào giấc ngủ, bỏ mặc chồng mê mải với những nỗi niềm không biết tỏ cùng ai.
Chị đã sai lầm và giờ anh bỏ đi là cái giá mà chị phải trả (Ảnh minh họa)
Chị không còn quan tâm tới việc anh nghĩ gì, anh có tâm sự ra sao. Chỉ chỉ thấy sung sướng mỗi khi cầm được số tiề.n lớn về và quẳng lên mặt bàn đưa cho chồng. Cái cảm giác đó khiến chị giống như một bà hoàng. Một người làm ra tiề.n và tài giỏi, nó cân bằng và làm mờ nhạt hết những cảm giác chông chênh khác mà chị có trong gia đình này.
Chị đẹp lên từng ngày và giàu lên trông thấy. Nhưng đổi lại gia đình và tình cảm vợ chồng cứ ngày một xa dần vòng tay chị. Chị bắt đầu cảm thấy bất an trước sự im lặng và lạnh lùng đáng sợ trong ngôi nhà của mình. Căn nhà nhỏ của anh chị giờ đã được đổi bằng một biệt thự mới to hơn, được trang trí bởi những món đồ đắt tiề.n nhưng sao mọi thứ lạnh lẽo và cô đơn đến lạ thường. Bỗng nhiên chị thấy thèm một bữa cơm chiều bên chồng và bên cô con gái nhỏ. Nhưng chiều nay, anh vắng nhà...
Chị giật mình đỗ xe lại giữa dòng người đông kịt khi nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông quen thuộc đang ôm một người phụ nữ ở góc nhỏ công viên gần đường. Chị không tin vào mắt mình, tim chị đậ.p rộn ràng, chị thấy khó thở và mọi thứ chỉ như trực nổ tung. Chị đán.h tay lái để rẽ vào góc công viên đó. Chị cầu xin mình nhìn nhầm. Nhưng không...đó là anh...Chồng chị!
Anh đưa cho chị một tờ đơn l.y hô.n. Ngày tháng trên đó được viết từ khá lâu rồi. Chị sững người lại. Anh không một lời giải thích, không một lời xin lỗi: "Hãy giải thoát cho cả hai vì chúng mình không còn có tình yêu đồng hành trong cuộc hôn nhân này. Đừng níu kéo để làm cả hai thêm đau khổ". Anh nói những lời đó rất lạnh lùng. Anh sắp đồ đồ và ngồi đợi chị ở phòng khách. Nhìn chồng, hai hàng nước mắt chị lăn dài: "Em sai rồi, xinh anh...". Anh không ngoái đầu nhìn lại: "Em kí nhanh để anh còn đi, có một người phụ nữ khác đợi anh bữa cơm chiều".
Nước mặt chị rơi ướt nhòe tờ đơn. Chị đặt bút kí tên mình...
Theo VNE
Trăm nẻo... nhịn vợ! Vợ chồng đôi khi cũng cần phải biết "nhún nhường" để cơm lành, canh ngọt. Chén trong chạn còn khua, vợ chồng cắn đắng là bình thường. Điều quan trọng là phải biết yêu thương, tôn trọng nhau. Chị dâu tôi làm cán bộ Hội LHPN một phường tại quận 11, TP HCM. Chiều thứ bảy tuần trước, chị đón con về rồi...