Để anh đón em về làm vợ!
Hãy chờ anh nhé! Chỉ vài phút nữa thôi, anh sẽ đến thưa với ba mẹ để…đón em về làm vợ!
Anhvẫn không nghĩ rằng mình có em. Một mối lương duyên thật lạ kì. Cảm ơn em đã đủ dũng khí để bên anh tới cùng dù cho những thương tổn mà anh gây ra cho em không hề ít ỏi. Nếu bây giờ để nói một lời với em, anh chỉ biết thừa nhận rằng: “Anh yêu em, yêu nhiều lắm”.
Anh đã đầu hàng quá sớm ngay cả khi tiếng yêu còn chưa kịp thốt lên. Những sự lo lắng không đâu, tự ti và hèn nhát khiến anh không dám ngỏ lời. Em giống như tiểu thư đứng trên lầu son gác tía, còn anh là gã hành khất nghèo hèn chỉ dám ngước nhìn lên. Anh đã từng mơ mộng về em, nhưng chỉ mơ thôi chứ không dám chạm tay vào giấc mơ đó. Vì anh và em khác nhau nhiều quá!
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo. Thứ mà anhcó là nghị lực và sự cố gắng, ngoài ra anh không có gì cả. Học cùng em dưới mái trường đại học, anh giữ cho mình một ước mơ cháy bỏng là mỗi ngày nhìn em lên giảng đường, mơ một nụ cười như thiên thần của em. Để rồi gã bạn thân thường đánh vào đầu anh: “Tỉnh lại đi, đừng huyễn hoặc mình, đũa mốc có leo lên được mâm son thì cũng tự rơi xuống vì xấu hổ mà thôi”. Đúng là như vậy, anh và em ư? Quả đúng là đũa mốc chòi mâm son.
“Anh không thể bước vào thế giới của em thì em sẽ bước vào thế giới của anh. Tình yêu cho em sức mạnh làm điều đó. Chỉ cần…anh đừng bao giờ đẩy em ra khỏi cuộc sống của riêng anh”. (Ảnh minh họa)
Đôi khi em vẫn thường nhìn anh bằng một ánh mắt trìu mến khiến con tim anh lại xốn xang. Anh ước giá mà em kiêu kì, giá mà em cứ lạnh lùng và coi khinh anh thì một kẻ như anh sẽ nhanh chóng tắt ngọn lửa tình. Nhưng em cứ gần gụi, cứ “gần đấy mà xa vời vợi” càng khiến anh thêm nhung nhớ. Ngày ra trường, em vẫn chưa có một người đàn ông cho riêng mình. Bạn bè nói em có quyền kiêu như thế, em còn chưa chọn được một đối tượng ưng ý cho mình. Anh thấy vậy nhưng không viển vông nghĩ mình có ngày lọt vào mắt xanh của em. Anh chỉ thấy vui vui vì lại được tiếp tục mơ về em, một em không của ai khác, của riêng nỗi nhớ trong mình mà thôi.
Ấy vậy mà em đã đến bên anh trong cái ngày chia tay ấy. Như một người bạn, em kéo anh ra một chỗ và mạnh mẽ nói: “Em đã chờ anh quá lâu nhưng anh không chịu nói. Em yêu anh! Mình hẹn hò nhé!”. Anh đã chết lặng người. Anh không thể trả lời em, không thể nói được điều gì. Em thẹn thùng hỏi lớn:”Anh có đồng ý không, hay là để em đi về”. Anh gần như nín thở để nói: i! Anh đã được em tỏ tình như thế!
Video đang HOT
Những ngày tháng sau đó thật quá tuyệt vời. Anh không nhớ hết những cung đường nào đã chở em qua, những quán cóc nào anh và em trú mưa…Anh chỉ biết rằng với anh những tháng này đó không một chút muộn phiền và âu lo, anh chỉ biết yêu và yêu tha thiết. Cho tới ngày ba mẹ em biết chuyện. Đương nhiên, sẽ chẳng bao giờ có sự dễ dàng với một kẻ nghèo hèn như anh khi yêu một cô gái tiểu thư lá ngọc cành vàng như em.
Sau những lời ba mẹ em nói, anh nhìn em như một người ở thế giới khác. Anh lẳng lặng và mất hút khỏi cuộc sống của em. Anh yêu em! Điều đó là đúng. Nhưng sĩ diện của một thằng con trai khiến anh không đủ can đảm để đối diện với sự khinh thường của bố mẹ em. Anh thấy mình cách biệt quá nhiều với em. Anh rời xa em mà không một lời tạm biệt.
Em tìm đến anh, không một lời trách móc, không một sự truy hỏi. Em thật khác biệt. Em không còn mặc chiếc váy màu hồng thay vào đó là quần jeans và áo sơ mi trắng. Em giản dị khác thường. Em chỉ nói với anh rằng: “Anh không thể bước vào thế giới của em thì em sẽ bước vào thế giới của anh. Tình yêu cho em sức mạnh làm điều đó. Chỉ cần…anh đừng bao giờ đẩy em ra khỏi cuộc sống của riêng anh”.
“Thế giới của em là anh vì thế em sẽ sống với những gì anh sống”. (Ảnh minh họa)
Em rời khỏi nhà trước sự tức tối của bố mẹ. Em mua thuê một phòng trọ nhỏ, bắt đầu cuộc sống tự lập để được bên anh. Anh đã khóc khi nhìn thấy đôi chân em sưng vù vì đi bưng bê cho một nhà hàng để lấy tiền trang trải cuộc sống. Em đã vì tôi để thay đổi. Em không cần phải làm thế, em hãy quay về thế giới của em, đừng làm khổ mình như vậy nhưng em không chịu: “Thế giới của em là anh vì thế em sẽ sống với những gì anh sống”.
Sự nghị lực của em khiến anh không thể hèn nhát nữa. Anh sẽ sống tốt vì em. Anh cố gắng học hành, cố gắng làm việc để làm giàu bằng chính sức mình. Câu chuyện tình yêu của anh và em nghe ra tưởng chừng là cổ tích nhưng lúc bấy giờ em bị mọi người gọi là “đồ con gái dại trai” khi em bỏ nhà ra thuê trọ. Chỉ có anh biết rằng em đang cố gắng vì tương lai của chúng mình. Em vẫn là một người con gái trong trắng. Anh không làm gì để xúc phạm em. Anh và em đều chờ đợi ngày chúng tôi hoàn toàn thuộc về nhau.
Nhờ có em ở bên anh đã làm được những gì mình đặt ra. Anh không quá giàu nhưng anh đủ lo cho em một cuộc sống tốt. Em cũng đã trở thành một người con gái quá đảm đang. Em không phải cô tiểu thư ngày nào chân yếu tay mềm, không biết nấu cơm, không biết giặt là…Chúng mình đã học cách bước vào cuộc sống của nhau dù sự khác biệt giữa hai đứa là quá lớn…
Anh ngắm nhìn mình trong gương. Bộ vest này là em chọn cho anh. Hãy chờ anh nhé! Chỉ vài phút nữa thôi, anh sẽ đến thưa với ba mẹ để…đón em về làm vợ anh!
Theo VNE
Đoạn đường để nhớ
Đó là lần đầu tiên tôi đợi ở trạm xe và chờ lên xe buýt. Có một chiếc xe tôi thường nhìn thấy, người lái xe là người tôi quen và quý mến.
Hẳn rằng tôi sẽ lên chiếc xe mà với tôi nó là quen thuộc, ít nhất là tôi hiểu nó phần nào. Nhưng trong tôi thường có dự cảm, rất nhiều trong số đó đã xảy ra như tôi nghĩ. Lần này tôi tự nhủ, biết đâu trạm xe sẽ có chiếc xe nào khác lạ, và tôi sẽ lên đó thay vì đồng hành với người tôi quen...
Quả thực, đằng sau một hình dáng quen thuộc là một điều đẹp đẽ mới lạ, kỳ thú, và tôi thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích người lái xe, và cả chiếc xe ấy nữa. Một thoáng do dự, điều mới mẻ vụt qua trong chớp mắt, nhưng cũng ngay lúc đó, tôi quyết định xách ba lô lên và đi, mà không, là chạy theo chiếc xe bí ẩn lạ lùng ấy.Tôi của khi ấy đã chơi một canh bạc với trái tim mình, một nước đi mạo hiểm bởi quanh mình tôi không thấy đâu được một người đồng cảm. Cũng có hề gì, có lẽ chính sự táo bạo một mình một phách ấy mà cửa xe đã đi rồi lại mở để tôi bước vào.
Đi xe buýt là như vậy sao? Trong tiểu thuyết, trên phim ảnh, đây là trải nghiệm tuyệt vời nếu ta ngồi trên xe với bạn để hàn huyên, với người thân yêu để nếu mệt sẽ có một bờ vai để dựa. Người ta nói ngoài đời đi xe buýt phải chen chúc vất vả lắm, chẳng vui thú gì đâu. Vậy sao người ta vẫn chọn đi xe buýt, tất cả, không trừ một ai chưa từng? Cũng như tôi, mạo hiểm nhưng vẫn cứ lao vào.
Tôi nhớ về tình yêu như chuyến đi đầu tiên (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên đi xe buýt, vui vẻ cũng có, nhưng những cảm giác mệt mỏi, đau khổ và trải nghiệm cũng thật nhiều. Người ta đã quen với chiếc xe và người lên người xuống, cũng từng buồn bã chia xa, vậy nên với tôi cũng chẳng thật niềm nở, nhiệt tình. Nhưng tôi là đứa cố chấp, dù người ta nói gì vẫn cứng đầu đi đến cùng. Chỉ khi có một sự nhàm chán, nhạt nhẽo mà người ta không chịu được... Tôi là đứa không thú vị chút nào, chỉ khiến người ta tò mò trong phút chốc, hiểu ra rồi sẽ chán nhanh thôi. Cái gì phải đến rồi sẽ đến, dù sớm hay muộn, cũng vậy thôi.
Người lái xe từng hỏi, nếu anh ta muốn đi, hay muốn tôi dừng lại, tôi có níu kéo không. Khó nói nhỉ, tôi không muốn xuống xe, nhưng cũng không muốn làm một hành khách mặt trơ trán bóng. Khi người lái xe đánh tiếng, tôi cũng buồn nhưng vẫn còn leo lét một tia hy vọng, bởi tôi còn muốn đi xa hơn nữa. Người ta nói, có đôi lúc bạn không nhất thiết phải tin vào sự thật, hãy tin vào điều bạn muốn tin nếu điều đó làm bạn thấy thoải mái. Nhưng không được nữa rồi, tôi sẽ tin sự giả dối, nhưng hành động phải theo sự thật.
Xách ba lô và bước xuống.
Tôi đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao? Tôi không biết.
Tình yêu cũng cần sự trải nghiệm (Ảnh minh họa)
Khi mới bước chân vào, tôi từng tôn thờ chuyến đi này, nếu phải dừng lại, hẳn bầu trời trong tôi sẽ sụp đổ. Sau một thời gian, tôi biết nó không lớn lao chừng ấy. Nhưng khi đến rồi, một khoảng trời trong tôi thực sự vụn vỡ, dù bên ngoài trời vẫn xanh và nắng vẫn rất trong. Ngày này 14 tháng trước, lần đầu tiên tôi thấy chiếc xe, thấy người lái xe và tôi đã thích. Ngày ấy 1 năm 2 tháng sau, chiếc xe không muốn tôi làm hành khách nữa. Có một điều tôi ân hận, vì đã không có nhiều bức hình lưu giữ những kỉ niệm sẽ mãi xa xôi.
Một chuyến đi nhiều cảm xúc, nó cho tôi nhiều cái lần đầu tiên tôi cảm nhận trong đời. Bước xuống xe rồi, tôi mỏi mệt. Người ta nói phải xách ba lô lên và đi, để trải nghiệm những vui thú cuộc đời. Nhưng giờ bước chân tôi đã chùn xuống. Dù sao vẫn cần một chút thời gian để nụ cười về lại với tôi. Chiếc xe ấy đã đi sẽ không bao giờ trở lại, rồi sẽ có một hoặc nhiều hơn những chiếc xe đến đón tôi. Vậy nên, ngồi đây nghỉ một chút rồi một ngày tôi sẽ lại khăn áo đi tìm "tình yêu".
Nụ cười thoáng trên môi, vì tôi đã yêu không hối tiếc.
Theo VNE
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã Tình yêu đích thực cho người ta sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn trong đời. - Em bị mù mà! - Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh sẽ bỏ rơi em phải không? Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác...