Đẩy vợ về quê dưỡng thai, chồng rảnh rang hú hí với nhân tình
Giờ thì cô nhận ra rằng ý tốt Nam muốn Hà về quê dưỡng thai là hoàn toàn giả tạo chỉ phục vụ cho mục đích của riêng anh ta mà thôi…
ảnh minh họa
Không thuộc tuýp người “mắn đẻ”, phải 4 năm sau kết hôn Hà mới mang thai. Giờ phút biết Hà đang mang trong mình sinh linh bé bỏng không chỉ riêng gì cô mà cả Nam, chồng Hà rồi gia đình hai bên đều vỡ òa trong hạnh phúc. Vậy là điều mà họ mong mỏi bấy lâu nay đã thành hiện thực, áp lực sinh con không còn đè nặng lên vợ chồng Hà nữa.
Trước khi đến với nhau Hà và Nam đã có 6 năm yêu đương nồng cháy, hôn nhân của họ cũng được rải thảm hoa hồng khi gia đình bạn bè hai bên đều chung tay ủng hộ. Hà cứ nghĩ với họ hạnh phúc đã viên mãn tròn đầy bởi sau bao nhiêu năm chung sống trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng chưa một lần họ cãi cọ to tiếng với nhau. Vậy mà, đời đoán đâu được chữ ngờ, khi mọi chuyện vỡ lở, và ngay cả đến tận bây giờ dù bắt tận tay chồng ngoại tình nhưng Hà vẫn không dám tin đó là sự thật.
Cái cảm giác miên man trong hạnh phúc của một ngày nào đó thôi vẫn còn len lỏi khắp thể xác Hà khi que thử thai hiện lên hai vạch. Hà vẫn còn nhớ như in nụ cười mãi không thôi trên khuôn mặt của Nam khi anh gọi điện báo tin mừng cho gia đình, bạn bè biết vợ mình đã mang thai và những đêm hai vợ chồng ôm ấp nhau cùng vẽ ra viễn cảnh màu hồng về tương lai của hai đứa, tương lai của đứa con đang còn đỏ hỏn nằm trong bụng Hà. Trong mọi hoàn cảnh Nam vẫn luôn tỏ ra là một người chồng mẫu mực, lý tưởng.
Cho đến một ngày Hà thấy trong mình không được khỏe, từng cơn nghén trong giai đoạn đầu của thai kì cứ hành hạ khiến cô gầy guộc, héo mòn đi trông thấy. Hễ ăn vào là Hà bị nôn ói điều đó đã ảnh hưởng không tốt đến thai nhi và bác sĩ kết luận rằng do Hà bị nghén quá nặng nên tình trạng thai nhi yếu, cần phải nghỉ ngơi và tẩm bổ nhiều. Bấy giờ với vợ chồng họ, con cái là điều quan trọng nhất, bởi vậy chẳng cần so đo tính toán được mất Hà sẵn sàng từ bỏ công việc ổn định với mức lương khá để ở nhà dưỡng thai, thâm tâm nghĩ đợi sau này con lớn sẽ tìm việc khác để làm.
Video đang HOT
Lấy lí do bận đi làm không có thời gian chăm sóc vợ bầu Nam gợi ý: “Anh nghĩ hoàn cảnh của vợ chồng mình bây giờ em nên về quê dưỡng thai. Anh không muốn xa vợ tí nào nhưng anh bận công việc không thể chăm mẹ con em được tốt. Em về quê, đồ ăn thức uống sạch, lại có bố mẹ hai bên chăm sóc, như thế sẽ tốt hơn cho con chúng ta”. Nghe chồng nói có vẻ có lí Hà gật gù nghe theo mà lòng không muốn xa chồng tí nào. Nhưng Hà nghĩ dù gì đó cũng là ý tốt của chồng mà không hề mảy may một chút nghi ngờ.
Ngày Hà về quê, Nam chu đáo đưa vợ ra tận sân bay, định bụng sẽ đợi cho đến khi nào máy bay cất cánh thì Nam mới trở về. Điều mà Hà lấy làm lạ kì là đáng lẽ phút giây chia lìa Nam phải tỏ ra bịn rịn lưu luyến nhớ thương nhưng đằng này Nam lại tỏ ra nhẹ nhõm như vừa trút được một cục nợ vậy. Anh liên miệng huýt sáo, cười tươi như hoa, mắt đảo liếc nhìn quanh. Nam định bụng đợi khi nào Hà lên máy bay mới về nhưng khi hai vợ chồng đang ngồi chờ thì Nam có điện thoại. Khác với mọi lần, lần này Nam mặt Nam có chút bối rối rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Thấy lạ nhưng Hà vẫn tuyệt đối đặt niềm tin nơi chồng, bởi chưa bao giờ Hà nghĩ đến chuyện có một ngày nào đó Nam phản bội mình.
Nghe xong điện thoại, Nam bảo với Hà ở lại đợi một mình anh phải đi công tác gấp không thể chậm trễ. Nghe chồng nói đến chuyện công việc Hà không cũng không dám phản đối điều gì. Dù sao bây giờ Nam cũng chính là chỗ dựa kinh tế cho mẹ con cô. Thời gian lên máy bay tới thì được thông báo hoãn chuyến bay do thời tiết quá xấu. Trong lúc đó thì Hà thay đổi quyết định, cảm giác không muốn xa chồng vương vấn khiến Hà quyết định bỏ chuyến bay về nhà và nói cho Nam biết cô có thể tự chăm sóc bản thân mình mà không làm ảnh hưởng đến Nam.
Nhưng oái ăm thay khi Hà trở về nhà, thấy cửa nhà mình mở toang toác, cô đi từ bất ngờ đến sốc nặng khi cánh cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong là chồng mình và nhân tình không mảnh vải che thân đang nô đùa trên chiếc giường cưới của vợ chồng giọng chồng Hà oang oang: “Hôm nay chúng mình thoải mái đi, mụ vợ anh về quê rồi, từ nay em cứ tới đây bất cứ lúc nào em muốn. Cánh cửa nhà anh luôn rộng mở đón chào em”. “Cục cưng của em đúng là đỉnh của đỉnh, vậy mà đẩy được vợ về quê để mình dễ bề hú hí”, giọng cô gái nũng nịu.
Hà đứng bên ngoài như chết lặng, cô chỉ đủ dũng cảm đẩy cửa bước vào rồi đứng như trời trồng mà chẳng nói nổi câu nào. Mọi lẽ sống của cô đều tiêu tan, mọi niềm tin đều mất hết. Cô nhìn xuống cái bụng bầu mà lòng quặn thắt, cô phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Vượt 250 km về quê chăm bạn gái bị ngã gãy chân, nhưng vừa vào viện tôi đã sốc khi biết được sự thật về em
Những tưởng Hòa bị ngã gãy chân thật, tôi vội vượt 250km về quê em. Nhưng không chuyện tồi tệ gì đã xảy ra thế này, Hòa không phải bị gãy chân mà bị...
Đang làm việc thì bỗng điện thoại báo có tin nhắn, hí hửng mở ra xem Hòa nhắn gì thì tôi sốc với dòng chữ hiện ra trước mắt mình: "Em về quê bị tai nạn, ngã gãy chân. Chắc em không ra Hà Nội được 1 thời gian, anh cứ làm việc đi không phải lo cho em đâu". Thấy thế tôi vội bấm máy gọi điện cho Hòa thì máy em đã thuê bao. Hòa vừa về được 1 tuần, sao hôm nay lại bị tai nạn đột ngột như vậy?
Lo cho Hòa về quê không có ai chăm sóc, bố mẹ em thì già yếu, chị gái lấy chồng xa liệu ai vào viện chăm Hòa đây. Vội xin sếp cho nghỉ mấy hôm, tôi liền ra lấy xe máy đi về quê Hòa mặc dù từ Hà Nội vào tới quê là 1 chặng đường khá xa dài hơn 250km. Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ rồi lo không biết Hòa có gãy chân không thôi hay còn bị thêm gì nữa. Em người đã gầy yếu mà bị tai nạn thế này thì không biết bao giờ mới lại người được.
Đi từ chiều đến mãi tận khuya muộn tầm hơn 1h tôi mới tìm được nhà em. Gọi cổng nhà Hòa như cháy nhà nhưng không có ai ra, mãi lúc sau người hàng xóm sát nhà Hòa chạy ra hỏi có việc gì tôi mới biết là bố mẹ em lên viện chăm Hòa hết rồi. Lại tiếp tục phóng xe lên bệnh viện tỉnh tìm bạn gái, tôi không biết Hòa hiện giờ đang thế nào. Chỉ mong em không sao và chỉ gãy chân như Hòa nói thôi.
Vậy sao Hòa lại vào viện và nhìn em mệt mỏi thế kia (ảnh minh họa)
Vào viện tôi đi hỏi khắp nơi mới biết Hòa nằm đâu. Nhưng vừa chạy đến phòng Hòa tôi choáng váng khi thấy em đang nằm thở ô xi, người em hoàn toàn lành lặn không bị trầy xước gì. Vậy sao Hòa lại vào viện và nhìn em mệt mỏi thế kia.
Cứ đứng chết trân nhìn Hòa thì bất chợt mẹ em đi vào và hỏi tôi là ai. Vội giới thiệu sơ qua về mình thì mẹ Hòa liền kéo tôi ra sân bệnh viện ngồi nói chuyện 1 lúc.
- Con Hòa nhà bác không bị tai nạn gì hết. Nó bị ung thư vòng vòm giai đoạn cuối rồi cháu ạ. Nó đi khám và phát hiện bệnh từ 2 tháng trước nhưng con bé không chịu chạy chữa. Nó bảo bệnh hiểm nghèo thì đằng nào cũng chết. Nó không muốn điều trị tốn tiền khi chỉ kéo dài mạng sống thêm được 1 thời gian nữa vì thương bố mẹ nghèo túng. Con bé cứ cố gắng ra Hà Nội làm cho đến hôm nọ thì yếu quá, nó vội bắt xe về nhà được 1, 2 hôm thì nhập viện khẩn cấp trong tình trạng nguy kịch này. Bác sĩ bảo nó chỉ chống cự được vài ngày nữa rồi ra đi thôi. Khổ thân con bé... - Mẹ Hòa thở dài, khóc nấc lên khi nói ra bệnh tình của đứa con gái thân yêu của mình.
- Hòa bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối rồi sao bác? Vậy mà chiều nay cô ấy nhắn tin bảo bị tai nạn tạm thời không ra Bắc nữa. Cháu cứ nghĩ là cô ấy đùa nhưng lại là thật, sự thật ghê gớm đến mức này sao bác?
Hòa không thể như thế được (ảnh minh họa)
Mẹ Hòa gật đầu mà không sao ngăn được hàng nước mắt của mình. Ôm lấy mẹ Hòa, tôi cảm nhận được bác đang run lên vì sợ, sợ phải xa rời con gái của mình, sợ phải nhìn thấy con nằm trên giường bệnh và 1 ngày nào đó Hòa sẽ biến mất mãi mãi.
Đỡ bác vào phòng, tôi lê những bước chân nặng nề của mình tới bên Hòa. Nhìn em ngủ say, gương mặt vẫn toát lên vẻ đau đớn mà tôi thương Hòa quá. Em đã dũng cảm đối mặt với bệnh tật, cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu nỗi đau thể xác và suy sụp tinh thần vì ngày mai không còn nhìn thấy những người thân của mình nữa.
Ôm lấy Hòa vào lòng tôi khóc nấc lên. Lần đầu tiên tôi khóc vì 1 người con gái, khóc vì vài ngày nữa thôi tôi phải mất Hòa rồi. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ đây là sự thật, 1 sự thật tàn nhẫn với Hòa và những người đang đau đớn nhìn em nằm bất động thế này.
Mấy hôm sau thì Hòa mất, nhìn bố mẹ em ngã khụy bên linh cữu của con gái mà tôi không cầm nổi nước mắt. Tôi yêu em, tôi thương em nhưng chuyện này khiến tôi đã đớn vô cùng. Nhìn di ảnh Hòa, tôi chỉ ước phút giây này em sống lại và phép màu đó sẽ xảy ra thì tốt biết bao. Nhưng không, đó chỉ là mơ ước của tôi còn sự thực thì tàn nhẫn lắm...
Theo Một Thế Giới
Về quê ăn cưới, tôi chết lặng khi thấy chồng nhiệt tình kéo cô dâu vào phòng thay giúp váy cưới Vào nhà xem chồng ngủ ở đâu, đi lên phòng chị Linh tôi chết trân thấy chồng đang nhiệt tình kéo chị Linh xuống giường giúp chị ấy thay váy cô dâu ra. Cuối tuần này cô bạn thân của chồng đi lấy chồng, anh đã nhắc nhở tôi nhớ thu xếp mọi việc để tối thứ 7 cả nhà về quê. Biết...