“Đây là giường của vợ tôi, cô muốn ngủ thì sang giường khác!”
Tôi để kệ Ngọc, vào phòng định ngủ tiếp thì 10 phút sau Ngọc đẩy cửa đi vào. Lúc đó, tôi mới thấy mình ngu vì không chốt cửa phòng ngủ.
Vợ tôi tốt tính, chả thế mà khi bạn thân của cô ấy sa cơ lỡ vận, phải bán cả nhà đi và không còn đồng nào trong người, cô ấy đã thỏ thẻ với tôi, bảo cho bạn về ở cùng. Nhà tôi khá rộng, có 4 phòng ngủ, vợ chồng tôi mới có đứa con gái 3 tuổi, nhà vẫn thừa phòng. Thấy vợ khẩn khoản, tôi đành chậc lưỡi: “Ừ, thôi thế cứ làm theo ý em”
Ngọc là bạn thân từ thời còn học cấp 1 với vợ tôi, Ngọc là con nhà khá giả, vợ tôi thì nhà rất nghèo. Ngọc có cái gì cũng mang sang chia cho vợ tôi và cả hai rất thân thiết. Lên đại học, dù học khác trường nhưng cả hai vẫn thường xuyên gặp nhau, thậm chí Ngọc còn đến ký túc xá ngủ lại với vợ tôi.
Rồi vợ tôi gặp tôi và chúng tôi lập gia đình. Kinh tế của tôi cũng vững nên sau khi cưới, tôi xây một ngôi nhà lớn có vườn xung quanh. Vợ tôi làm giáo viên tiếng Anh tiểu học, ngoài giờ dạy học, cô ấy rất thích làm vườn. Tôi cứ nghĩ rằng tuổi thơ của mình thiếu vắng tình yêu thương của bố mẹ nên rất trân quý cuộc sống gia đình hiện tại.
Ngọc và vợ tôi là đôi bạn thân từ thuở nhỏ (Ảnh minh họa)
Từ khi Ngọc chuyển vào nhà tôi ở, vợ tôi cười nói nhiều hẳn lên. Có hôm tôi cứ có cảm giác mình bị ra rìa. Ngọc bảo chắc phải tá túc ở nhà tôi 3 tháng trước khi cô tìm được công việc mới. Vợ tôi cười bảo: “Cậu cứ ở lại đây đến khi nào lấy chồng luôn cũng được, nhà mình thừa phòng mà”.
Có hôm vợ tôi xin phép cho cô ấy qua phòng bên ngủ cùng Ngọc. Tôi nằm một mình bên này cứ nghe tiếng cả hai cười khúc khích cứ trằn trọc không thôi. Tôi bắt đầu ghét Ngọc, vì Ngọc đến nên vợ tôi lơ là tôi hẳn, cô ấy làm cái gì cũng nghĩ đến Ngọc đầu tiên.
Có lẽ chuyện chỉ dừng ở đó cho đến hôm chỉ có tôi và Ngọc ở nhà với nhau. Vợ tôi hôm đó đưa học sinh đi thi học sinh giỏi đến cuối ngày mới về. Tôi đang nằm trong phòng khách đọc sách thì Ngọc đi ra ngồi cạnh. Tôi thấy vậy bèn bỏ cuốn sách xuống và dịch sang bên cạnh cho Ngọc ngồi thì giật cả mình vì thấy Ngọc đang lau đầu và chỉ cuốn độc một cái khăn tắm, để lộ gần nửa bầu ngực căng tràn. Tôi thấy lúng túng vô cùng vì chỉ có hai người với nhau. Ngọc bật ti vi lên xem, đang đến chương trình hài nên cô ấy cứ cười khanh khách rồi đập tay vào người tôi đen đét. Tôi lại giật mình. Hôm đó, tôi nhìn đồng hồ mãi, đến 8h tối, nghe tiếng bấm chuông là tôi chạy tót ra mở cổng, lát sau vào nhà đã thấy Ngọc vận bộ pyjama rất kín đáo.
Tôi không dám kể với vợ chuyện đó, nhưng lần tiếp theo, khi vợ tôi đi về quê giỗ ông, tôi phải ở lại làm việc thì lại xảy ra một chuyện tày đình. Tôi đã nói với vợ rằng, sẽ không tiện nếu tôi và Ngọc ở nhà với nhau. Vợ tôi nghe tôi nói thì đăm chiêu suy nghĩ, chẳng biết cô ấy nói gì với Ngọc mà ngày hôm sau, Ngọc bảo rằng mình sẽ đi đến nhà cô họ 2 ngày mới về. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ấy mà ở nhà với tôi và diễn lại cái trò hôm nọ chắc tôi chết.
Video đang HOT
Vậy mà nửa đêm hôm đó, tiếng chuông cửa lại réo rắt. Tôi chạy ra thì thấy Ngọc đứng đó ôm bụng. Ngọc bảo cô của cô có việc phải đi gấp nên cô không ở lại được. Tôi đành chậc lưỡi mở cổng cho Ngọc vào. Vừa vào đến nhà, Ngọc lại lao vào nhà tắm. Tôi để kệ Ngọc, vào phòng định ngủ tiếp thì 10 phút sau Ngọc đẩy cửa đi vào. Lúc đó, tôi mới thấy mình ngu vì không chốt cửa phòng ngủ.
Ngọc cười rồi chạy đến, cô ta đặt hai tay lên vai tôi xoa xoa. Tôi hất ra, bảo cô ta về phòng mình mà ngủ thì cô ta bảo:
- Cho em ngủ ở đây đi, em ngủ một mình sợ lắm. Chỉ ngủ một đêm thôi mà. Anh không thấy buồn khi ngủ một mình ư?
- Cô lảm nhảm cái gì đấy? Cô không biết tôi là chồng bạn cô ư?
Đây là giường của vợ tôi, cô muốn ngủ thì sang giường khác! (Ảnh minh họa)
- Em biết chứ? Nhưng thế thì sao? Nó có anh 7 năm rồi chưa đủ à? Em muốn có anh trong phần đời còn lại của em cơ. Anh hãy để em ở đây đi.
- Đây là giường của vợ tôi, cô muốn ngủ thì sang giường khác!
Nói rồi, tôi lôi Ngọc ra khỏi phòng ngủ và chốt cửa, để mặc cô ta đứng ngoài đó gõ cửa rầm rầm. Mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, đúng là tôi chưa gặp ai trơ trẽn và quá đáng như Ngọc.
Vợ về, tôi quyết không giấu nữa. Tôi nói thẳng với cô ấy và bắt cô ấy đuổi Ngọc ra khỏi nhà. Trước khi ôm cái va li bước đi, Ngọc còn quay lại hét lớn vào mặt vợ tôi: “Tao hận mày, mày có gì đâu mà lại kiếm được ông chồng ngon lành như vậy”. Tôi ôm vợ vào lòng rồi thở dài, đúng là làm phúc lại phải tội.
Theo Một Thế Giới
Chấp nhận điều kiện 'điên rồ' để được li hôn, người đàn ông cay đắng nhận ra rằng...
Nếu bạn vẫn chưa nhận ra giá trị thực sự của một mối quan hệ là gì, bạn hãy đọc câu chuyện này rồi tự tìm câu trả lời cho bản thân mình.
Cô muốn anh nhớ lại anh đã bế cô vào nhà như thế nào vào ngày cưới của họ, cũng như cách anh đã bồng cô từ phòng ngủ đến cổng nhà vào mỗi buổi sáng. (Ảnh: Internet)
Trong những mối quan hệ tình cảm ngày nay, dường như yếu tố "chúng tôi" và "chúng ta" đã biến mất. Thay vào đó là "tôi". Nhịp độ sống nhanh, áp lực công việc, xã hội, các cặp vợ chồng chẳng còn dành thời gian giá trị cho nhau nữa. Ở họ chỉ còn là một mối quan hệ khó định nghĩa.
Đối phương quan trọng với ta như thế nào chỉ có thể được bộc lộ trong những hoàn cảnh căng thẳng, đôi khi chỉ xuất hiện khi đã quá muộn. Để đánh giá một mối quan hệ, đó là sự quan sát về nội tâm, không ở chính bạn mà là ở đối phương. Muốn biết mối quan hệ này có quan trọng với cuộc sống của mình hay không, bạn hãy đọc câu chuyện này rồi tự tìm câu trả lời cho bản thân mình, dù bạn có kết hôn hay chưa.
Một người đàn ông quá mệt mỏi về cuộc hôn nhân của mình, dù anh ta có một người vợ vị tha, tận tâm. Anh quyết định đề cập đến vấn đề li hôn vào một bữa tối nọ. Thay cho những cách thể hiện cảm xúc thái quá như ông đã tưởng tượng, người vợ chỉ nhẹ nhàng hỏi tại sao. Anh không thể trả lời và điều này đã khiến người vợ tức điên lên, gào thét vào anh: "Anh không phải là đàn ông". Người vợ sau đó bỏ mặc anh và khóc suốt đêm.
Vài ngày sau, sau khi đã có một ngày hẹn hò mệt mỏi với người tình tên Jane, anh trở về nhà. Thấy vợ đang viết gì đấy nhưng anh không quan tâm. Anh đã quá mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Buổi sáng hôm sau, anh nhận một lá thư từ tay vợ. Đó là những điều kiện nếu anh muốn li hôn. Và đó là tất cả những gì cô muốn, không phải tiền hay cổ phần từ công ty anh.
Cô chỉ muốn một tháng trước khi li hôn, anh phải giữ lời hứa rằng cả hai sẽ sống và cư xử với nhau như một cặp tình nhân thật sự. Cô không muốn con trai xao nhãng chuyện thi cử vì việc li hôn của bố mẹ. Cùng quan điểm với người vợ, anh đồng ý điều kiện của cô. Thế nhưng cô vợ cũng còn vài điều kiện khác. Cô muốn anh nhớ lại anh đã bế cô vào nhà như thế nào vào ngày cưới của họ, cũng như cách anh đã bồng cô từ phòng ngủ đến cổng nhà vào mỗi buổi sáng. Trong suốt một tháng đến ngày li hôn, anh phải làm thế. Dù cảm thấy điều kiện của vợ hơi điên rồ nhưng anh vẫn chấp nhận một cách kì lạ.
Jane - cô người tình bé bỏng của anh - đã khinh miệt cô vợ khi nghe về những điều kiện điên rồ ấy. Cô cười khẩy kèm lời mỉa mai: "Dù có dùng chiêu trò gì đi nữa, cô ta vẫn phải đối mặt với chuyện li hôn mà thôi".
Ngày đầu tiên khi anh ẵm vợ từ phòng ngủ đến cửa trước theo đúng như điều kiện cô đưa ra, anh đã rất khó xử, lúng tùng, và vụng về. Anh đã không làm điều này rất nhiều năm kể từ khi họ kết hôn. Tuy nhiên, nó lại làm hài lòng cậu con trai vô cùng. Nó đã cười rất to và hét lên vui sướng khi thấy bố ẵm mẹ. Không ngừng vỗ tay hoan hô, nó gào lên: "Ba đang ẵm mẹ kìa!".Những lời nói vô tư của con dường như đã lấp đầy nỗi đau đớn trong lòng anh. Cô vợ thì thầm bên tai, nhắc nhở anh không nói về vấn đề li hôn với con. Sau khi "diễn sâu" trước mặt con và đến cửa trước, họ "xả vai", trở về với thực tại của mối quan hệ: mạnh ai người nấy đi làm.
Ngày thứ hai có vẻ dễ dàng hơn. Cô dịu dàng tựa vào ngực anh, mùi nước hoa thoang thoảng, nhẹ nhàng đưa anh về với miền kí ức. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng đã lâu lắm rồi anh không nhìn kĩ, nhìn thật gần người vợ mình từng rất yêu thương. Cô đã có tuổi, cô không còn trẻ. Gương mặt cô đã có dấu hiệu lão hóa, mái tóc đã xuất hiện vài sợi bạc... Trong một giây phút thoáng qua, anh cảm thấy có lỗi về thái độ đã có với vợ.
Vào ngày thứ 4, ông có một cảm giác khó tả dành cho cô. Những cảm xúc trong quá khứ bỗng ùa về trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Cô không thể tìm được bộ cánh ưng ý. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra cô đã ốm đi rất nhiều. Trong tuần kế tiếp, anh cảm thấy thử thách dễ dàng hơn bởi vì anh đã thực sự trải nghiệm cảm giác thân mật trong suốt những ngày qua. Cảm giác như đã trở về bên vợ. Anh giữ bí mật này, không kể với bất kì ai, vợ hay người tình. Anh bắt đầu nhận ra sự đau đớn mà mình đã mang đến cho vợ, nhưng cô vẫn giữ chặt nó bên trong trái tim yếu đuối của mình. Bất giác, anh đưa tay ra, chạm nhẹ lên đầu cô. Hành động vô thức mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Nhưng suy nghĩ của anh đã bị gián đoạn bởi tiếng gào rú của cậu con trai: "Ba, đã đến giờ bế mẹ ra rồi". Việc này đã trở thành điểm nhấn trong cuộc sống cậu bé. Người vợ mỉm cười và ôm con thật chặt. Anh quay mặt đi. Dường như anh nhận ra cảm xúc và bắt đầu thay đổi tâm trí. Anh bế cô lên, đưa cô ra ngoài, dễ dàng như một thói quen thường ngày. Cô nhẹ nhàng siết chặt cổ anh, anh cũng giữ chặt lấy cô, hệt như ngày cưới...
Vào ngày cuối cùng, anh cảm thấy trái tim mình nặng nề. Nó đã khiến những bước chân của anh cũng khó khăn hơn. Với vòng tay của mình, anh nhận ra mình đã bỏ lỡ những khoảnh khắc thân mật với vợ trong suốt nhiều năm qua. Ôm chặt cô, anh nói: "Anh đã không nhận ra cuộc sống của mình đã thiếu sự gần gũi, thân mật". Không do dự, anh chạy đến chiếc xe rồi nhanh chóng tăng tốc như thể nếu để chậm một giây, một phút nào, suy nghĩ trong anh sẽ thay đổi vậy. Đến văn phòng, anh chạy như bay đến gặp Jane - cô nhân tình bé bỏng đã khiến anh muốn li hôn với vợ để tự do qua lại với cô ấy. Khi cánh cửa vừa mở ra, anh lập tức thốt lên:"Xin lỗi Jane nhưng anh không muốn li hôn nữa".
Jane vô cùng ngạc nhiên, cho rằng anh đã ốm. Anh gỡ tay cô ra khỏi đầu mình và giải thích rằng một tháng qua, anh nhận ra mình đã sai, anh nhận ra trong cuộc hôn nhân này, anh là người có lỗi. Không phải thiếu tình yêu mà là thiếu sự cân nhắc dành cho nhau, thiếu sự nhận ra cuộc hôn nhân này có giá trị như thế nào và họ đối với nhau quan trọng ra sao. Một tháng bế vợ trên tay đã khiến anh nhận ra cô quan trọng với anh như thế nào.
Một cú tát như trời giáng đã được Jane dành cho anh. Nhưng nó dường như chẳng có nghĩa lý gì cả, anh có điều quan trọng hơn để làm, đó là quay trở về nhà. Trước khi về đến nhà, anh đã mua bó hoa rất đẹp kèm lời nhắn: "Chỉ có cái chết mới chia rẽ đôi ta". Đứng trước cửa nhà, cầm bó hoa trên tay, anh cảm nhận được tình cảm mãnh liệt dành cho vợ đang chảy trong người mình. Những kí ức đầy lãng mạn đã trở về trong anh, mang anh sự hối hận về những năm đã bỏ qua việc thể hiện tình cảm dành cho vợ. Lao thẳng đến phòng ngủ, anh chết điếng khi phát hiện vợ đã chết.
Lao thẳng đến phòng ngủ, anh chết điếng khi phát hiện vợ đã chết. (Ảnh: Internet)
Thì ra cô đã âm thầm chiến đấu với căn bệnh ung thư suốt nhiều năm qua, và anh không hề hay biết. Dù biết rằng mình sẽ sớm ra đi nhưng cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn muốn bảo vệ con, bảo vệ gia đình trước cú sốc li hôn. Cô muốn trong mắt con trai, ba nó vẫn là một người chồng, một người cha hết mực yêu thương gia đình.
Giờ thì bạn đã thấy rồi đấy. Không phải của cải vật chất mà quan trọng hơn tất cả đó là giá trị cuộc sống, và tình yêu. Sự thân mật, tiếng cười và thời gian dành cho nhau mới là chất keo kết dính đời sống vợ chồng. Bạn hãy nhớ rằng hạnh phúc là khi có một người trong đời luôn cố gắng làm cho bạn hạnh phúc.
Theo Afamily
Đau điếng người khi thấy chồng và ô sin hăng say trong phòng ngủ Tôi chết điếng khi nhìn thấy cảnh tượng đó trong phòng ngủ, thật sự tôi không biết làm sao nữa... Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 3 năm, có với nhau một con trai mới hơn 1 tuổi. Tôi làm việc trong ngành công nghệ thông tin, cũng có vị trí cao nên thường xuyên phải đi công tác. Sinh con xong,...