Day dứt với bí mật 10 năm lén lút giấu chồng ngoại tình
Bao năm vợ chồng, chồng tôi tuyệt nhiên không hề biết đứa con trai anh cưng hơn trứng mỏng trong suốt 10 năm qua lại là đứa con anh nuôi “tu hú” cho nhân tình của tôi suốt ngần ấy năm.
Khi viết câu chuyện này của mình lên đây, tôi biết sẽ bị mọi người ném đá và chửi bởi bằng những lời lẽ thậm tệ nhất. Nhưng quả thật, tôi đã sống trong tội lỗi ngoại tình đã từ quá lâu rồi. Hàng ngày tôi luôn mang bộ mặt tươi cười với vẻ xinh đẹp bề ngoài của mình. Nhưng bên trong đó, tôi lúc nào cũng sợ hãi, cũng phải giấu giếm vì cái kim bọc sợ có ngày sẽ lộ ra.
Tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại ngoại tình và đắm chìm trong ngoại tình lâu đến thế. Trong khi tôi nào phải mẫu phụ nữ lăng nhăng gì. Chồng tôi cũng rất yêu và chung thủy với tôi. Anh cưng chiều tôi hết mực và luôn nỗ lực làm kinh tế để tôi và con có cuộc sống sung túc nhất.
Cho tới nay tôi sống với chồng đã chục năm rồi. Con trai tôi năm nay cũng đã 10 tuổi. Hiện tại anh đang giục tôi có con thứ 2 song tôi vẫn lần lữa. Không phải tôi sợ vất vả khi sinh con phải thức đêm hôm chăm bé vì kinh tế nhà tôi dư sức để thuê thêm người. Hơn nữa, tôi cũng khá yêu trẻ nhỏ nên không nề hà công việc ấy. Song cái tôi sợ là nếu sinh con ra lúc này, bản thân tôi cùng lúc qua lại với 2 người đàn ông. Tôi cũng sẽ không biết đứa con ấy là con của chồng hay con của nhân tình của tôi nữa.
Như con trai 10 của tôi cũng thế. Con trai 10 tuổi cũng là 10 năm tôi mang một bí mật ghê gớm với chồng. Bởi thực ra, con trai tôi không phải là con đẻ của chồng tôi. Mà ngay trước ngày cưới chồng, tôi vẫn còn “ăn nem” với bồ. Cứ thế, tôi im lặng không nói ra bí mật này. Và đã chục năm qua, chồng tôi tuyệt nhiên không hề biết đứa con trai anh cưng hơn trứng mỏng trong suốt 10 năm qua lại là đứa con anh nuôi “tu hú” bao năm qua.
Nhiều lúc thấy chồng đưa đón con đi học, tắm cho con, quấn quýt bên con mà tôi không khỏi chạnh lòng. Khi ấy mọi tội lỗi trong tôi lại nhen nhóm lên. Nhiều lần tôi đã muốn thú nhận tất cả với chồng nhưng tôi lại không thể. Nhiều lần tôi đã muốn vứt bỏ hết những cuộc tình bên ngoài để dừng lại làm một người vợ đoan chính song rồi tôi lại ngựa quen đường cũ và không sao dừng lại được.
Có những đêm, ngay cả trong mơ tôi cũng bị ám ảnh và rùng mình ra kết cục của chính tôi sau này. Khi chồng tôi biết chuyện đang sống với một người vợ 2 mặt bao năm nay, anh sẽ chẳng ngần ngại mà bỏ rơi tôi, trả thù tôi, chì chiết tôi. Chính vì thế, cho dù mai này có chết đi, tôi cũng không thể nói sự thật này cho chồng biết được. Nhất định tôi cũng không tiết lộ với bồ. Kể cả bồ của tôi có chết, tôi cũng không cho con đến viếng bố nó.
Video đang HOT
Suốt 10 năm sống trong dằn vặt vì đã giấu chồng ăn vụng bên ngoài, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nếu điều gì bí mật nhưng chuyện con riêng của tôi thì nên tuyệt đối là bí mật. Mai này con tôi muốn thờ bố nó thì cứ để trong tâm. Tôi sẽ không bao giờ hé bất cứ nửa lời cho chồng, nhân tình hay con trai tôi biết điều này. Bởi cũng không cần phải nói cho con trai biết làm gì. Cứ để con trai tôi nghĩ nó là con của chồng tôi và ngược lại để chồng tôi nghĩ đó là con của anh. Vì bung bét mọi chuyện ra sẽ chỉ làm tan nát cuộc sống gia đình, khiến mọi người đau lòng mà thôi.
Nhưng còn tôi, là người mẹ, người vợ, tôi cứ phải ôm bí mật chuyện ngoại tình này đến lúc chết sao? Rất nhiều lúc tôi thấy mình nên chết đi bởi tôi thấy sợ bản thân mình quá. Tôi ngoại tình rồi lại còn để lại hậu qủa quá lớn, gây đau khổ cho bao nhiêu người. Tôi nên làm sao để chấm dứt chuyện ngoại tình mà bản thân tôi cũng cực ghét đây?
Theo doi song phap luat
Để cứu chồng, tôi đã lén lút làm việc động trời sau lưng anh
Tôi đã lén chồng làm một việc tổn hại rất nhiều cho sức khoẻ của chính mình nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh, giữ được bố cho con mãi mãi.
Tôi và chồng làm đám cưới sau hai năm yêu nhau. Tôi làm may, anh là công nhân xây dựng, đồng lương không nhiều nhưng lúc nào hai vợ chồng cũng động viên nhau phải cố gắng.
Vì muốn kiếm thêm tiền để phòng lúc vợ chửa đẻ, chồng tôi ngoài làm ban ngày, anh còn tranh thủ làm thêm giờ buổi tối nữa. Nhiều lúc thương chồng vất vả, tôi bảo anh nghỉ ngơi thì anh cứ gạt đi nói "Không sao, anh làm được". Tôi thấy cuộc đời tôi đã quá may mắn khi lấy được người chồng như anh. Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn.
Một hôm, tôi đang làm việc ở công ty thì chợt có người gọi điện báo tin chồng bị tai nạn ngoài công trường. Tôi cứ nghĩ chắc anh chỉ bị gãy tay hay xây xát gì đó nhưng khi ra đến nơi, người ta nói đã đưa anh đi cấp cứu thì tôi biết đã có sự chẳng lành.
Tôi đau đớn khi hay tin bác sĩ nói anh bị trấn thương rất nặng do ngã từ trên giàn giáo xuống. Bác sĩ tuyến dưới đã lắc đầu. Người ta khuyên chuyển anh lên Hà Nội, may ra có được chút hi vọng. Gia đình đã định đưa anh về vì thực sự ai cũng nghĩ sẽ chẳng kiếm đâu ra tiền để cứu chữa cho anh được. Nhưng tôi vẫn quyết đưa chồng đi, dù là chỉ có một tia hi vọng. Tôi không đành lòng để anh ra đi như vậy, tôi không thể để con mồ côi bố được.
May mắn làm sao, khi đưa anh lên Hà Nội, các bác sĩ nói vẫn có thể cứu anh được, nhưng chi phí chữa trị là khá cao. Ước tính ban đầu khoảng hơn 100 triệu đồng. Lúc ấy vay mượn họ hàng, rồi thì tiền tiết kiệm của hai vợ chồng dồn lại cũng chỉ có được hơn 20 triệu, tôi lo lắng chưa biết xoay sở thế nào để kiếm ra số tiền lớn kia chữa trị cho chồng.
Ở viện chăm chồng, nhiều đêm tôi thức trắng không chợp mắt nổi. Một hôm lúc tôi ngồi ủ rũ, có một người phụ nữ đi tới, hỏi han rất tận tình. Đang lúc buồn bã tôi trút luôn bầu tâm sự với chị ta. Không ngờ sau đó, chị ấy bảo tôi có thể bán thận để cứu chồng. Chị ấy có chị gái đang cần thay thận.
Lúc ấy tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi được rằng cắt đi 1 quả thận thì sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thế nào mà chỉ biết rằng việc ấy có thể kiếm được một số tiền để chạy chữa cho chồng nên tôi đã đồng ý ngay. Để làm tin, chị ta ứng trước cho tôi 30 triệu.
Tôi nhờ chị gái chồng lên chăm sóc chồng, con thì nhờ bà nội trông còn tôi bảo phải đi chạy tiền bên ngoài.
Người phụ nữ kia yêu cầu tôi phải đưa chứng minh nhân dân kèm sổ hộ khẩu. Sau đó, tôi được chở đến bệnh viện để khám tổng quát, làm các xét nghiệm liên quan đến máu, nước tiểu. Rời bệnh viện chị ta dặn tôi phải ăn uống điều độ, giữ gìn sức khoẻ chờ ngày phẫu thuật.
Lúc này tôi tiếp tục phải nói dối nhà chồng là phải vào chỗ chị gái tôi ở trong Nam để vay tiền và tiếp tục nhờ người nhà trông anh, trông con. Thực ra là tôi đang thuê một căn nhà trọ để dưỡng sức chờ ngày mổ.
Hai tuần sau tôi được người phụ nữ đó đến chở vào bệnh viện. Vào phòng gây mê, khoảng 3 giờ sau tôi tỉnh lại thì biết mình bị cắt mất quả thận vì dưới bụng bên trái đau ê ẩm. Tôi phải nằm hồi phục trong bệnh viện hơn một tuần, thời gian ấy người phụ nữ kia trực tiếp chăm sóc cho tôi. Trước khi xuất viện, một người đàn ông đến đưa thêm 90 triệu là số tiền còn lại và cho thêm 10 triệu để tôi bồi bổ sức khoẻ. Nhưng 10 triệu đồng họ đưa thêm đã bị người phụ nữa kia lấy đi mất, lúc ấy tôi mới biết chị ta chính là môi giới.
Cầm tiền trong tay tôi mừng rỡ vì đã có thể cứu chồng mình. Tôi vội vã mang số tiền về để chi trả tiền viện và thuốc men cho anh. May mắn làm sao, chồng tôi đã hồi phục được. Mọi người có hỏi lý do, tôi không dám nói thật mà chỉ bảo vay của chị gái một ít, và số còn lại là vốn tích góp của riêng tôi từ ngày chưa lấy chồng. Mọi người ai cũng trố mắt khi thấy tôi có vốn lớn như thế, họ bắt đầu xì xào. Nhưng bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn chẳng nói ra sự thật.
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. Hôm nào đau quá tôi mới phải nhờ người khác trông hộ. Mẹ chồng có lần nhìn thấy tôi nhăn nhó ôm bụng, hỏi han thì tôi nói dối đau bụng kinh.
Ngày chồng xuất viện cả nhà ai cũng mừng. Nhưng từ ngày ấy, sức khoẻ của tôi yếu đi trông thấy, những cơn đau thỉnh thoảng vẫn hành hạ tôi.
Rồi một ngày, chồng nhìn thấy vết sẹo, anh có hỏi lý do. Tôi đã phải nói dối anh là lần vào Nam vay tiền chị gái, lúc chị ấy chở xe máy thì bị ngã phải khâu. Lúc ấy anh đang bệnh nặng, tôi không dám nói ra vì sợ mọi người lo lắng thêm. Chồng tôi cũng tin ngay sau đó và không đả động đến nữa.
Một năm sau khi được hồi sinh trở lại, chồng tôi lại chịu khó làm việc hơn, nhưng anh không làm ở công trường nữa, mà xin làm thợ sửa chữa để tránh rủi ro. Thấy sức khoẻ của tôi yếu hơn, anh khuyên tôi ở nhà. Tiền bán thận vẫn còn một ít (mọi người vẫn nghĩ là vốn riêng của tôi), tôi đã bàn với chồng mở cái quầy tạp hoá nhỏ để bán, vì nhà cũng gần đường. Chồng đồng ý luôn.
May mắn cửa hàng ấy cũng giúp vợ chồng tôi kiếm được đồng ra đồng vào. Còn chồng tôi lúc nào cũng bảo: "Anh phải làm để còn trả nợ cho bác Hà (tên chị gái tôi)", tôi không nói gì nhưng trong lòng rất vui. Sự hy sinh của tôi không phải là vô ích, tôi mất một quả thận nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh mình, giữ được bố cho con.
Theo mot the gioi
Trong đêm tân hôn của cuộc đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy! Sau đêm tân hôn ấy, tôi luôn day dứt, ân hận. Bí mật ấy tôi muốn chôn vùi mãi mãi, vậy mà không ngờ có ngày lại bị lật lên. Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tôi đã tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình...