Day dứt vì những tội lỗi trong quá khứ
Tôi là người phụ nữ không có lương tâm, tôi tàn ác và không đủ tư cách để làm mẹ của những đứa con mà tôi đã tước đi thiên chức làm người của chúng.
Tháng bảy lại về lòng tôi mang bao niềm thương nỗi nhớ, mong mỏi về những đứa con mà tôi đã cướp bỏ đi thiên chức làm người của chúng. Tôi là một người phụ nữ xấu xa và chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình vì một quá khứ đầy tội lỗi.
Người đàn bà không đủ tư cách làm mẹ
Tôi sinh ra trong một gia đình không có bố, một mình mẹ tần tảo nuôi tôi ăn học. Những năm tháng tuổi thơ cơ cực trong mái nhà tranh dột nát, nhiều đêm mẹ con tôi ôm nhau khóc nức nở vì nước mưa ngấm vào người ướt lạnh. Thân thể tím tái, run lập cập vì rét tôi đã khóc và tự hứa “mai này lớn lên mình sẽ khác, mình sẽ không thể sống mãi cuộc đời cơ cực này được”.
Tôi càng chán nản hơn khi một ngày bắt gặp mẹ mình đang ăn nằm với gã bụng bự bán tiết canh đầu làng. Khi tôi hỏi, mẹ nói “tao phải ngủ với đàn ông để lấy tiền cho mày ăn học, không tao kiếm đâu ra”. Nói rồi mẹ tôi ôm chai rượu ngồi hát ngân nga mặc tôi đứng đó nước mắt tuôn trào. Chán cảnh đi học bị bạn bè chế giễu không có bố, chán cảnh bị người ta nói “mày là con gái của mụ già lăng loàn”, “mày biết mẹ mày ngủ với bao nhiêu đàn ông trong làng này chưa”,… Hết cấp 3 tôi xin mẹ ra Hà Nội học trung cấp và kiếm việc làm thêm.
Vì có ngoại hình lại xinh xắn nên tôi sớm hòa nhập với môi trường mới. Vừa học vừa làm thêm tại một quán bar, tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho một gã đàn ông có vợ. Lần đầu tiên làm chuyện đó với gã đàn ông lạ, thân thể tôi không một chút đau đớn, nhưng tâm trí tôi bị giày vò bởi hình ảnh mẹ tôi đang rên rỉ nằm dưới gã đàn ông bụng bự đó, nước mắt tôi dàn dụa. Tôi đến bar vì cần tiền, những gã làng chơi cần tình, cần thân xác của tôi.
Có tiền của đàn ông cho, tôi lột xác thành một thiếu nữ. Ăn mặc sành điệu, có xe tay ga để đi nhưng mắt tôi lúc nào cũng ngấn lệ. Tôi xót thương cho những lần tôi không cẩn thận nên trót có thai, tôi cũng không biết con ai và không thể giữ lại. Vì phải mưu sinh kiếm sống tôi đã nhẫn tâm tước đi quyền làm người của chúng. Nói thật tôi cũng đau đớn lắm, vì tôi biết những sinh linh bé bỏng đó, rồi cũng lớn lên thành người như tôi. Để đỡ cắn rứt tôi lên nghĩa trang ảo trên mạng, lập những ngôi mộ gió, tôi đặt tên cho các con của tôi mà nước mắt tuôn trào.
Video đang HOT
Tôi bật khóc khi nghĩ tới Bống đứa con đầu tiên 4 tuần tuổi, rồi Nắng 8 tuần tuổi và Bop là con trai đã 13 tuần tuổi. Khi bác sĩ biết tôi 3 lần phá thai họ đã mắng chửi tôi thậm tệ, họ nói tôi là người phụ nữ không có lương tâm, tàn ác.
Tôi nghẹn ngào “Đúng vậy, tôi là người phụ nữ không có lương tâm tàn ác tôi không đủ tư cách để làm mẹ của những đứa con mà mình mang trong người”.
Đừng bao giờ đi lại vết xe đổ của một người mẹ như tôi “cảm giác rất đau và suốt đời sống trong sự day dứt” (Ảnh minh họa)
Rồi tôi gặp H, một anh chàng điển trai người Hà Nội. Lần đầu tiên H đến bar của tôi cùng với bạn bè trong ngày sinh nhật của mình. Rồi sau đó thi thoảng anh lại lui tới một mình để giải sầu. H chưa từng cặp với ai trong số nhân viên ở đây. Một lần anh ta nhìn thấy tôi khóc, anh ta hỏi han quan tâm tôi. Rồi chúng tôi trao đổi số điện thoại và tìm hiểu nhau. Thấu hiểu được hoàn cảnh cũng như cuộc sống của tôi, anh chấp nhận tất cả và kéo tôi ra khỏi cuộc sống tăm tối đó và anh cho tôi một tương lai mà tôi có mơ cũng không thể có được.
Tiếng gọi đau đớn của những hài nhi xấu số
Nhìn H và hai đứa con vui đùa tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi làm lại cuộc đời mình. H là ân nhân của tôi, là người đã đưa tôi ra khỏi những tăm tối trong quá khứ. Từ khi có anh, tôi đã nhận ra cuộc sống thực sự có ý nghĩa như thế nào với mình.
Nghĩ lại những gì đã làm tôi không tài nào ngủ ngon giấc. Tôi đi xem bói và được biết, các con tôi đang ở ngoài chúng rất cô đơn, không có chốn đi về. Vì thế, tôi đã lên chùa cầu xin sự tha thứ, nhờ các sư thầy làm lễ cầu siêu gửi các con tôi vào đó để chúng đỡ tủi thân. Nhìn dòng người tấp nập đi làm lễ, tôi biết mỗi người mang trong mình một tâm trạng khác nhau, nhưng với tôi đó là cảm giác tội lỗi, buồn thương.
Có chồng giàu, có nhà cửa cao sang, có xe hơi đưa đón nhưng tôi chưa một ngày được sống thanh thản. Nhiều đêm nằm ngủ tôi lại mơ thấy các con tôi đang ngồi chơi trong sân chùa, chúng mặc áo nâu, nhìn tôi chăm chú. Có lúc chúng bảo tôi “mẹ ơi, con cô đơn quá”, “mẹ ơi, con bị mọi người bắt nạt”,… Bao đêm tôi khóc ướt gối và giật mình bừng tỉnh đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ chưa bao giờ trọn vẹn với một người mẹ như tôi.
Tôi đã cố giấu đi tâm trạng xót xa của mình, nhưng rồi nhiều lần chồng tôi hỏi, không dấu được cảm xúc òa khóc nức nở. Tôi thú nhận với anh “Em thực sự day dứt ân hận với quá khứ của mình. Em đã từng có một quá khứ đầy xấu hổ, em đã bỏ đi những sinh linh vô tội để rồi giờ em luôn sống trong ám ảnh. Các con em chúng không chốn nương thân, không nơi đi về”. Anh ôm tôi vào lòng vỗ về “Tất cả đã qua rồi, giờ có anh ở cạnh em. Chúng ta còn có các con”. Những lời chồng tôi nói khiến tôi thêm nghẹn ngào, lẽ ra tôi không đáng được hưởng sự khoan dung từ anh. Bởi điều đó càng khiến tôi thêm đau đớn.
Mùng 1 hàng tháng tôi lại sắp xếp công việc vào thăm các con mình, tôi hi vọng chúng sẽ được an ủi phần nào. Bản thân tôi cũng đỡ day dứt hơn khi nghĩ về những gì tôi đã làm trong quá khứ. Tôi mong rằng, câu chuyện của tôi là một bài học cho những bạn trẻ đang sống thoáng sống vội. Đừng bao giờ đi lại vết xe đổ của một người mẹ như tôi “cảm giác rất đau và suốt đời sống trong sự day dứt”.
Theo VNE
Vợ đẹp mà... chán
Đành rằng vợ anh nổi tiếng là đẹp, lại gái một con trông mòn con mắt, nhưng Hưng lúc nào cũng ngài ngại khi phải đi đâu hay xuất hiện ở đâu cùng vợ.
Buổi chiều xong việc, người hơi mệt, Hưng định về sớm nhưng nhận được tin nhắn của vợ, anh lại đổi ý. Tưởng là vợ phải làm về muộn thì nhà vắng vẻ cũng buồn, hóa ra vợ nhắn: "Hôm nay em xong việc sớm nên về nhà rồi. Con đi học về bà đã đón và cho ăn bên nhà. Anh cố gắng về sớm chở em đi ăn ở ngoài nhé. Cô giúp việc về quê chưa lên"...
Nghe ra quyết định ngược lại ý vợ của Hưng có vẻ tệ. Nhưng sự thật là từ lâu, Hưng đã ngán cái cảnh "anh chở em đi" mà vợ anh vốn rất thích. Anh biết trước cái cảnh chuẩn bị ra ngoài vô cùng kỹ lưỡng và rắc rối của vợ.
Trang điểm, chọn đồ - nàng tốn công cầu kỳ hết mức chỉ để đi ăn ở một quán nào đó rất bình thường. Chẳng cần phải đám cưới hay tiệc tùng gì, hễ "đi ra ngoài" là nàng cứ phải diện lộng lẫy như bà hoàng, mắt xanh mỏ đỏ như diễn viên. Đành rằng vợ anh nổi tiếng là đẹp, lại gái một con trông mòn con mắt, nhưng Hưng lúc nào cũng ngài ngại khi phải đi đâu hay xuất hiện ở đâu cùng vợ. Bất kể đến chỗ nào, nàng cũng diện như thế và rất tự hào về điều đó, chẳng hề dao động trước những ánh mắt chú ý và có phần "đánh giá" của người đời. Những ánh mắt ấy, nàng cho là không ngưỡng mộ cũng ganh tỵ!
Lâu nay, vợ anh tốn thời gian cho việc làm đẹp đến độ thảy hết việc nhà giao cho cô giúp việc và cho chồng, không thì đến lượt bà ngoại. Nàng bận lịch kín tuần đi spa, đi làm tóc, làm móng, tập gym. Ở nhà, anh ít khi thấy mặt thật của nàng vì lúc nào cũng có "mặt nạ" thiên nhiên phủ lên, đêm tối thì các loại kem bôi, các công đoạn chăm sóc lâu đến sốt ruột.
Thú thật nhiều khi "thèm" mà đụng đến vợ, thấy rơi ra mấy lát dưa leo, thấy trơn nhẫy những "kem tẩy đa tác dụng", hứng thú của anh cũng xẹp đi. Nàng chăm sóc mình kỹ quá nên chẳng nhìn gì đến con, đến chồng. Trong khi nàng lo tẩy trắng răng, tẩy da chết, ngâm chân vào nước pha mật ong... thì chuyện cô con gái nhỏ bị quên đánh răng, quên tắm, đi ngủ chân còn dính đất cát nhem nhuốc... là bình thường. Mẹ say sưa với những liệu pháp làm giảm nếp nhăn, giảm mỡ bụng, làm da tay da chân mịn màng... nên con bé bị bỏ bẵng. Nhiều khi nó bị cô la rầy vì làm bài tập không đầy đủ, mặc nhầm đồng phục thể dục thay cho đồng phục thường... Rồi nó còn có thời gian bị nghiện ti vi với máy tính vì mẹ ở nhà chẳng ngó ngàng... Thế nên Hưng phải kết hợp... với cô giúp việc để lo cho con. Cô ấy về quê mấy ngày là bố con Hưng khổ.
Chưa kể xuất hiện cùng vợ ở nhiều nơi, Hưng đến ngại với sự chênh lệch của hai vợ chồng. Tính anh không đến nỗi tuềnh toành, nhưng vì quen phong cách văn phòng giản dị, nên sự sặc sỡ lộng lẫy của vợ làm anh trở nên... bị chú ý theo.
Vợ đẹp thì lẽ ra phải thích, nhưng Hưng lại thấy phiền và nhất là anh chán khi hằng ngày thấy nàng chỉ có mối quan tâm duy nhất là làm đẹp. Lâu ngày, những câu hỏi của vợ về cái váy mới, màu tóc mới, màu son mới... làm anh bực bội hơn là chia sẻ. Cũng may là nàng chưa phải cầu cứu đến phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng mới đây, nghe vợ trò chuyện với cô bạn về số tiền chi ra cho một liệu pháp trẻ hóa làn da, Hưng cũng giật mình. Hóa ra nàng tốn khá bộn tiền. Chẳng biết nàng làm đẹp thế để làm gì, khi anh và con gái ngày càng cách xa "người đẹp".
Theo VNE
"Cải tạo" chồng lười Chuyện chồng phó thác việc nhà cho vợ không phải là hiếm. Nhưng làm sao để cải tạo chồng lười là một câu hỏi lớn. "Em đi vắng chưa đầy hai ngày mà bố con anh để bát đũa, xoong nồi, quần áo chất đống trong nhà tắm, bốc mùi lên. Tháng sau em đi công tác 1 tuần chắc mọi thứ ngập...