Day dứt tình đầu
Nó khóc vật vã đến ngất đi khi anh bảo anh không còn yêu nó nữa.
Nó và anh tình cờ biết nhau qua chat room vào hè năm nó học lớp 11. Nó vẫn còn nhớ ngày hôm đó, nó vào chat room nhưng cũng không nói chuyện với ai, bỗng nhiên có cái nick lạ buzz nó, send cho nó 1 câu làm nó bật ngửa: “ Biến đi”. Nó điên tiết và nghĩ thầm “ Sao cuộc đời này lại có đứa điên vậy” rồi nó cũng trả lời 1 câu ngắn gọn duy nhất: “ Đồ khùng“. Anh xin lỗi nó, anh bảo anh nhầm. Vậy là nó và anh quen nhau.
Ngày đó nó không có điện thoại di động nên anh và nó chỉ biết nhắn tin cho nhau qua yahoo và những lá thư tay gửi qua đường bưu điện. Những lá thư anh và nó gửi cho nhau hàng tuần chỉ để động viên nhau học tập. Ngày đó nó học lớp 12 còn anh là sinh viên năm nhất. Anh là người miền Bắc và đang học tại 1 trường Đại học cách nhà nó 100km.
Và rồi nó cũng thi đậu Đại học. Nó đậu 1 trường ở Tp.HCM và 1 ngành nơi anh đang học. Nó thông báo với anh về việc đi học ở Sài Gòn. Và thật bất ngờ, 1 trưa hè oi bức anh xuất hiện ở cổng nhà nó. Anh tìm về nhà nó theo địa chỉ nó cho anh để viết thư. Nó bất ngờ đến bật khóc. Anh bảo “ Em có thể đừng đi Sài Gòn được không”. Và nó quyết định ở lại để được học cùng trường với anh.
Những ngày sinh viên là những ngày nó không thể quên được, mãi đến sau này khi anh đã bỏ mặc nó giữa cuộc đời, thì nó vẫn còn xúc động khi nhớ đến anh sau ba năm xa cách.
Lúc mẹ đưa nó lên nhập học, anh đã tìm sẵn cho nó 1 phòng trọ đẹp đẽ, nó phải nói dối mẹ rằng anh học cùng trường cấp 3 để mẹ khỏi lo và la mắng nó. Rồi mẹ về, chỉ còn mình anh lo lắng cho nó, từ bữa cơm hàng ngày, đến việc đi lại và mua sắm các vật dụng linh tinh cho cuộc sống.
Vì tiền phòng trọ quá cao nên nó phải ở ghép với 1 bạn cùng lớp, nhưng việc hòa nhập thật khó khăn nên nó hay tủi thân và khóc lóc nhiều. Vậy là anh – người con trai một được bố mẹ vô cùng bao bọc quyết định lao đi làm thêm để có thêm tiền đóng tiền trọ cho nó, để nó được ở thoải mái 1 mình. Nó không cần thiết phải như vậy nhưng anh thì quyết tâm để nó có được cảm giác thoải mái nhất.
Bố mẹ mua xe máy cho anh để anh thuận tiện đi lại, nhưng ngay cả chiếc xe máy anh cũng ưu tiên cho việc đi lại của nó trước. Có những ngày anh phải đi làm từ 5 giờ sáng, anh chạy qua nhà trọ hỏi nó hôm nay có cần đi đâu không. Nó bảo có rồi anh nhờ nó chở đi làm. Nó ngái ngủ không chịu dậy vậy là anh vội vã đi bộ đi. Lúc anh đi được nửa đường cũng là lúc nó tỉnh ngủ, nó chợt nhớ đến anh, nó chạy như bay để kịp đuổi theo anh, nhìn dáng anh vội vã trên đường… nó bật khóc…
Nó cầu nguyện cho anh tất cả mọi điều tốt đẹp (Ảnh minh họa)
Anh đi làm được bao nhiêu tiền đều đưa cho nó ăn uống, chi tiêu. Có hôm anh tăng ca thêm 2 tiếng nên chị chủ trả thêm được 10.000 đồng. Anh hớn hở mang về cho nó, bảo nó giữ lấy để mua đồ ăn. Anh đâu biết nụ cười của anh là những mũi kim đâm vào tim nó. Nó thương anh quá…
Có lần đi làm về, anh kể có 1 đứa nhỏ ị ngay trước cửa nhà hàng, anh dọn xong rồi ba đứa nhỏ đưa cho anh 100.000 đồng nhưng anh không lấy. Anh kể rất vô tư, nhưng nó xót xa vô cùng. Trong gia đình anh được yêu thương đến vậy, mà vì nó anh phải bươn trải thế này sao…
Video đang HOT
Tết năm đó về quê đón Tết, tuy nhà nó cách trường chỉ 100km nhưng anh để cho nó phần tiền nhiều hơn vì sợ trên đường về nó gặp điều gì bất trắc, còn nhà anh cách trường cả ngàn cây mà anh chỉ giữ trong người 30.000 đồng. Lúc nó lên xe, anh ôm chặt nó trong nước mắt… Nó và anh đã quen được ở bên nhau, nên dù chỉ xa nhau vài ngày cũng là một điều khủng khiếp cho anh và nó.
Cứ vậy nó sống bên anh như thế suốt 4 năm đại học. Anh đẹp trai, hiền lành, nghị lực nên không ít người con gái ao ước được ở bên anh. Nhưng rồi anh vẫn chỉ yêu mình nó, hi sinh mọi thứ của bản thân mình cho nó. Anh bảo đi làm thêm để có kinh nghiệm trước khi ra trường, nhưng thực ra là để lo cho nó, để nó được ăn ngon, mặc đẹp, để nó không phải thua kém chúng bạn bất cứ thứ gì… Đôi khi nó cũng muốn đi dạy kèm để có thêm thu nhập, hoặc làm bất cứ việc gì cũng được để nó bớt “tồ” nhưng anh không bao giờ đồng ý, anh chỉ cần nó học cho tốt còn mọi việc cứ để anh lo.
Anh yêu nó nhiều như thế, trọn vẹn suốt 4 năm. Nó cũng luôn nhủ thầm sẽ học cho tốt để không phụ lòng anh và ba mẹ.
Và rồi ngày nó tốt nghiệp Đại học cũng đến. Nhưng chuyện gì đang xảy ra với nó vậy? Ngày nó tốt nghiệp không có sự xuất hiện của anh. Nó vẫn nghĩ rằng ngày hôm đó anh sẽ ôm một bó hoa thật lớn đến tặng nó, rồi chở nó về trong ríu rít tiếng cười. Nhưng không, chỉ có mình nó…
Nó tìm anh trong nước mắt. Nó khóc vật vã đến ngất đi khi anh bảo anh không còn yêu nó nữa. Nó đã quì xuống để xin anh hãy cho nó biết nó đã làm sai điều gì, xin anh đừng rời xa nó vì nó đã quen với cuộc sống có anh, vì nó yêu anh vô hạn. Nhưng anh lạnh lùng bỏ mặc nó…
Ba năm rồi nó không quên được anh, nhưng cũng không còn nhớ anh như những ngày đầu nữa. Ba năm rồi nó hài lòng với cuộc sống một mình, không thể mở lòng để đón nhận sự quan tâm của một ai…
Giờ đây nó đã có một công việc tốt ở một công ty lớn. Nó vẫn luôn ước có một ngày anh trả lời cho nó câu hỏi tại sao… tại sao không để nó bù đắp cho anh sau bao năm anh vất vả vì nó? Tại sao lại bỏ nó đi lạnh lùng như vậy? Nó biết rằng giờ này anh vẫn sống cô đơn một mình, tại sao lại như vậy?
Nếu như cuộc đời còn lại nó vẫn không được trở về bên anh, không được yêu thương và chăm sóc anh như mong ước của nó, thì nó chỉ mong anh được ai đó yêu thương anh thật lòng. Anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Nó cầu nguyện cho anh tất cả mọi điều tốt đẹp.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sốc khi người yêu tuyên bố lấy chồng
Cô ấy gọi điện và thông báo hai tháng nữa sẽ lấy chồng.
Em hiện giờ cảm thấy mình đang bế tắc không biết giải quyết ra sao ? Mong chị lắng nghe và cho em lời khuyên.
Em năm nay 25 tuổi và là sinh viên mới ra trường, cô ấy 24 tuổi cũng mới ra trường. Chuyện tình cảm của em bắt đầu từ hồi đầu năm. Em quen cô ấy thông qua một người bạn. Phải nói rằng ngay từ lần gặp đầu tiên em đã phải lòng cô ấy rồi. Sau đó em chủ động liên lạc nói chuyện với cô ấy. Thời gian này quả thật chúng em liên lạc với nhau rất nhiều , ngày nào chúng em cũng liên lạc. Đến khoảng 3 tuần thì tình cảm của chúng em phát triển lớn, em cũng đã định công khai nói chuyện tình cảm cuả em với cô ấy nhưng vẫn cố đợi thêm một thời gian.
Sau đó em cũng thổ lộ chuyện tình cảm của em và cô ấy cũng chấp nhận. Quả thật giai đoạn hạnh phúc nhất của chúng em là trước khi và sau khi yêu nhau một tuần. Nụ hôn đầu tiên đến thật tuyệt vời. Vì cả em và cô ấy đều rất yêu nhau nên cả hai đã không kiềm chế được cảm xúc của mình. Cả hai đã cùng vượt rào. Em cảm thấy mình cần có trách nhiệm hơn với cô ấy. Vì em biết trong chuyện này con gái thường chịu nhiều thiệt thòi hơn con trai. Cô ấy nói rằng "sợ mất em, sợ em phản bội", nhưng mà lúc đấy em lai sợ cô ấy thay đổi hơn là em.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy khi yêu nhau được một tuần em cảm thấy cô ấy khác lạ, được 10 ngày cô ấy nói rằng "Không thể tiếp tục tình yêu của chúng mình." Quả thật lúc đó em như sụp đổ, bao đêm em mất ngủ, suy nghĩ hỏi cô ấy thì cô ấy nói rằng không còn cảm giác yêu em, nói em ích kỉ (không chú ý cảm xúc cô ấy), còn vẫn vương vấn người yêu cũ.
Tình yêu của anh và em trước đây thật hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Hồi tìm hiểu cô ấy cũng kể cho em là ngày trước cô cũng có một mối tình kéo dài 2 năm nhưng chia tay vì gia đình phản đối. Cô ấy cũng nói người yêu cũ cô ấy rất ghê gớm có lần còn đánh đập cô ấy chứ không hiền như em. Sau cùng em xin cô ấy cho em một cơ hội cuối cùng và cô ấy đồng ý. Phải nói trong thời gian này cô ấy hay tâm sự với em và nói rằng không tin tưởng tình yêu. Và rằng trong tất cả những người con trai cô ấy gặp thì em là ngươi yêu tốt với cô ấy nhất.
Cuối cùng em và cô ấy cùng làm lành được với nhau. Nhưng rồi lại cãi nhau. Em thấy cũng rất vô lý. Câu chuyện chỉ bắt nguồn từ hôm Chủ nhật em đến phòng cô ấy chơi vì nghĩ mai thứ Hai cô ấy vào miền Nam công tác. Chúng em lại vượt rào. Hôm đó 11h30 tối em mới về nhà, sáng hôm sau cô ấy đi làm, chiều chuẩn bị đồ đạc vào miền Nam. Em nói với cô ấy là để em đón ra sân bay nhưng cô ấy không đồng ý. Không thể làm được gì , lúc này em chỉ có thể nhắn tin cho cô ấy.
Vào miền Nam chúng em vần nhắn tin vui vẻ với nhau. Được mấy hôm tự nhiên sáng sớm cô nhắn tin cho em với ý đầy bực bội: "Em sợ lần này có bầu nếu không uống thuốc. Mà vào đây mua thuốc ngại quá bởi em chẳng quen đường phố. Em chẳng hiểu anh có trách nhiệm với em thật sự không?"
Em biết mình có lỗi nhưng quả thực lúc đấy em không nghĩ đến chuyện này, mà cô ấy là dược sĩ nên em cũng nghĩ các vấn đề này cô ấy hiểu hơn em.
Lần giận dỗi thứ hai này chúng em vẫn làm lành được với nhau. Sau đó 8-3, bọn em vẫn gặp nhau tuy tình cảm đã phai nhạt. Hai đứa còn tính chuyện làm đám cưới, đặt tên con, về ra mắt bố mẹ .
Mấy hôm sau, em liên lạc với cô ấy không được, nhắn tin cũng không xong. Đến ngày thứ ba thì cô ấy gọi điện nói với em là hai tháng nữa sẽ cưới, em hỏi cưới ai thì cô ấy nói cưới người yêu cũ. Em hỏi lý do thì không thấy cô ấy nói gì chỉ toàn nói quanh quẩn. Em rất nhiều lần muốn gặp nhưng không thể gặp được, cô ấy đã chuyển chỗ trọ đến nhà bạn cô ấy.
Em vẫn tự hỏi tại sao lại chia tay. Hay tại em không quan tâm cô ấy? Hay tại em mới ra trường thất nghiệp? Hay tại em không mạnh mẽ?
Thật sự là hiện giờ em vẫn còn rất yêu cô ấy. Rất muốn níu kéo. Đã bao đêm em không ngủ được rồi, hình ảnh cô ấy lại ùa về. Em không thể tập trung làm được việc gì. Quả thật hiện giờ em rất đang đau khổ, hụt hẫng, buồn, cô đơn. Không thể tưởng tượng nổi là có lúc em đã định kết thúc cuộc sống. Em rất yêu cô ấy, và cũng rất muốn níu kéo tình yêu này. Em hiện giờ đầu óc buồn bã, không nghĩ ngợi được gì nữa. Phải chăng trong chuyện này em sai hay cô ấy sai. Xin chị hãy cho em một lời khuyên.
Trả lời:
Chào em,
Cảm ơn em đã gửi tâm sự về chuyên mục. Đọc thư của em, chị biết em là một chàng trai tốt bụng, có trách nhiệm và yêu thương bạn gái hết mực.
Chị nghĩ cô ấy đã rất thẳng thắn khi nói rõ quan điểm của mình và chia tay em, thế còn hơn việc cô ấy cứ giả dối ở bên em trong khi trái tim lại yêu một người con trai khác. Đã nhiều lần bọn em cãi nhau vì lý do này. Do đó, dù có đau đớn em cũng hãy chấp nhận sự thật.
Em nên ra đi một cách cao thượng và lịch thiệp (Ảnh minh họa)
Những gì tốt đẹp nhất em cũng đã dành cho cô ấy, nhưng cô ấy không cảm nhận được và không thích thú với điều đó thì tốt nhất em nên ra đi để lại ấn tượng tốt trong lòng cô ấy, rằng em là một người cao thượng và lịch thiệp. Như vậy, có thể sau này cô ấy sẽ lại nhớ đến em còn hơn là em cứ mãi yêu và khiến cô ấy khó chịu. Không có cách nào để khiến một người không còn yêu mình trở lại yêu mình. Không có nhà tư vấn nào có thể giúp trái tim một cô gái đang băng giá bỗng đập loạn lên vì một người đàn ông, vì vậy việc em nhờ chị giúp em cho cô ấy quay lại là không thể. Chỉ khi nào cô ấy cảm thấy yêu em và muốn quay lại với em thì cô ấy mới tự động làm điều đó, và khi ấy, đó mới là tình yêu thật sự.
Em là một người đàn ông tốt, cũng khá là hiếm trong cuộc đời này tìm được người tốt và chung tình như em. Không ít bạn gái bị người yêu đối xử tệ bạc đang mong có được một người tốt và cao thượng như em, do đó, em không phải lo rằng mình sẽ không có người yêu, rồi thời gian sẽ nguôi ngoai và em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự.
Vậy em hãy tạm gác lại chuyện tình cảm sang một bên và dành hoàn toàn thời gian cho việc học hành và bạn bè. Trước mắt là công việc của em phải được ổn định. Bởi chẳng có cô gái nào thích một chàng trai mà chàng suốt ngày lông bông trong đầu chỉ có tình yêu em nhé. Chị thấy em còn quá trẻ con bởi chưa biết cách trân trọng cuộc sống của mình, đừng bao giờ em nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống vì chuyện tình cảm. Em vậy là ích kỷ với em và với chính gia đình em.
Chúc em vui vẻ, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có phải người đàn ông cạn tình? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những việc làm của mình, về câu nói của vợ, và cũng day dứt rất nhiều trước khi quyết định chia sẻ với độc giả câu chuyện của mình... Vợ tôi đã lén lút hẹn hò với một gã làm cùng công ty Tôi sinh ra và lớn lên tại tỉnh Bắc Giang, học xong cấp...