Day dứt khi gặp vợ sếp
Tôi không biết phải diễn tả như nào về cảm giác ấy, sau sự thỏa mãn hèn kém là một cảm giác tội lỗi không thể thứ tha.
Tôi là một con bé nhà quê, mà quê thật sự khi gia đình đã nghèo quanh năm còn phải chống chọi với mưa lũ. Để thoát khỏi kiếp nghèo đói tôi đã cố gắng phấn đấu học thật giỏi, đỗ đại học chỉ để mong thoát khỏi vùng quê ấy. Nhưng cuộc sống không như tôi nghĩ, hóa ra tôi dù được tiếng học giỏi ở quê nghèo, nhưng so với những người cùng lứa ở những vùng quê khác, tôi cũng chỉ là hạt cát nhỏ.
Khi bơi ra biển lớn, tôi mới nhận ra rằng dù học giỏi cũng không thể khiến tôi thoát nghèo, mà chỉ có tiền, có quyền mới khiến tôi có thể thay đổi cuộc đời mình. Tôi phải tự bươn trải từ năm thứ hai đại học để có thể kiếm được tiền ăn học. Bao nhục nhã, bao đau đớn mà tôi phải trải qua, tôi đã bắt đầu biết sống cơ hội và thủ đoạn hơn. Tự ý thức được bản thân có nhan sắc, khéo léo kèm theo sự nỗ lực không ngừng của bản thân, tôi đã tìm được một chỗ làm khá tốt sau khi ra trường. Ngay ngày đầu làm việc, tôi đã bị thu hút bởi giám đốc của công ty, anh đẹp trai, cuốn hút và thật sự rất nam tính.
Dường như anh cũng bị hấp dẫn bởi tôi vậy, tôi nhận ra ánh mắt anh dừng lại nơi tôi vài giây sau khi gặp gỡ một loạt nhân viên mới vào công ty. Sau đó, tôi dò hỏi thì được biết giám đốc là một người thành đạt, thông minh, tài giỏi, lại được thừa hưởng một gia tài kếch xù từ người cha từng là một quan chức của nhà nước. Giám đốc đã có vợ, tuy nhiên họ không có con mà nguyên nhân vô sinh là do vợ giám đốc. Trong tôi dâng lên niềm ngưỡng mộ và ý nghĩ muốn chiếm đoạt anh, cạnh anh phải là tôi chứ không phải là cô vợ vô sinh kia, nếu giám đốc là chồng tôi, tôi chắc chắn sẽ được đổi đời.
Video đang HOT
Rồi cơ hội đến với tôi, trong một lần thư ký của anh nghỉ việc, đúng hôm ấy phải đi ký kết hợp đồng, tôi đã được anh lựa chọn đi cùng. Trong lần làm việc ấy, tôi đã cố gắng thể hiện hết sự khéo léo, nhanh nhẹn của bản thân khiến buổi làm việc đạt hiệu quả ngoài mong đợi, đối tác còn dành tặng cho tôi những lời khen ngọt ngào. Việc này đã khiến cho anh rất hài lòng về tôi. Anh đã chuyển hẳn tôi lên làm việc ở vị trí thư ký. Sau đó, những lần đi cùng anh, được anh ân cần hỏi han, quan tâm khiến tim tôi đập mạnh, càng gần anh tôi càng yêu anh nhiều hơn, tôi nhận ra anh cũng có cảm tình với tôi.
Một lần đi tiếp khách cùng anh, không biết anh say hay anh giả vờ say, chỉ biết giám đốc lái ô tô đưa tôi vào một khách sạn sang trọng và bảo tôi cùng vào nghỉ ngơi. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Anh ôm lấy tôi cuồng nhiệt trong hơi thở gấp và chỉ dừng lại khi thấy khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn của tôi cùng vết máu trên ga giường. Anh sững người hỏi “Em còn trinh ư?”. Tôi bắt đầu diễn kịch, cắn chặt lấy môi không nói, nước mắt chảy ra thật nhiều, thật sự thì tôi đã không còn trinh nữa, nhưng vì tôi đợi ngày này tôi đã phải ngấm ngầm đến bệnh viện làm vài thủ thuật nhỏ. Kể từ lúc ấy, anh hết sức nhẹ nhàng đối với tôi và ôm tôi thật dịu dàng.
Giám đốc say tôi như điếu đổ. Còn tôi, dù biết giám đốc đã có vợ nhưng tôi quyết giành giám đốc về tay mình, tôi vẫn diễn kịch là một cô gái ngây thơ, trong sáng, chỉ cần tình yêu, không đòi hỏi, không ép buộc anh ở bên tôi, không yêu cầu anh phải mua sắm cho tôi, cũng không cần anh phải bỏ vợ. Bên anh, tôi luôn là một thiên thần. Đúng như tôi tính toán, tôi có thai, là con trai. Ông trời rất thương tôi. Khi biết tôi mang trong mình giọt máu của anh, anh đã khóc nấc sung sướng, khi biết là con trai anh đã quỳ xuống hôn bàn tay tôi nói lời cảm ơn. Đến lúc này tôi mới bắt đầu tiếp vở kịch của mình, tôi yêu cầu anh bỏ vợ, anh tỏ ra bối rối.
Tôi bắt đầu khóc lóc, khổ sở, rồi anh cũng đồng ý để về thương thuyết với vợ. Rõ ràng vợ anh không có con cũng chẳng có công ăn việc làm, vậy mà giám đốc lại có vẻ tôn trọng vợ vậy, tôi không hiểu được. Nhưng bẵng đi mấy ngày tôi không thấy anh đến cũng không thấy anh gọi điện cho tôi, tôi sốt ruột liên lạc cho anh. Lúc này mới hay tin vợ giám đốc tự tử nhưng không thành, hôn mê trong viện. Tôi bàng hoàng tìm đến bệnh viện, thấy anh đang ngồi cạnh vợ, không khí thinh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng giọt truyền đang rơi.
Cùng tôi ngồi ở ghế đá, anh bắt đầu kể, ngày xưa chị là hoa khôi đẹp lắm, cũng năng động, cũng là cô gái tài giỏi, thông minh. Rồi chị có thai, tưởng rằng cuộc sống viên mãn thì trong một lần đẩy anh ra khỏi bánh xe tử thần, đứa con trong bụng chị bị mất, chị còn mất luôn cả khả năng làm mẹ, mất cả sức khỏe khi xương sườn, xương tay chân đều bị gãy. Chị phải điều trị hai năm trời mới được như ngày nay. Chị sống trở nên lặng lẽ, cô độc và coi anh là cả cuộc đời của chị. Còn anh thì không bị làm sao cả, mạng sống của anh là do chị hy sinh, anh đã nguyện cả đời chăm sóc chị, cho đến khi tôi xuất hiện.
Nghe xong câu chuyện anh kể, tôi không biết phải diễn tả như nào về cảm giác ấy, sau sự thỏa mãn hèn kém là một cảm giác tội lỗi không thể thứ tha. Phía trước tôi là con, là anh..còn phía trước chị chỉ là anh. Anh nắm lấy tay tôi, xin tôi tha thứ, xin được làm cha mà không làm chồng tôi. Còn tôi, lặng lẽ ra về với giọt nước mắt đắng trong lòng.
Theo Emdep
Chồng "ghen" khi thấy vợ mang bầu
Vợ tôi hay tị nạnh "đàn ông sướng thật, chỉ cần nhấp nhổm mấy cái là có con, còn phụ nữ phải chịu mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng liền", nhưng có thật là đàn ông sướng khi không phải mang bầu?
Tôi mới lấy vợ được hơn một năm nay và vợ chồng tôi vừa đón một thành viên mới ít lâu. Ban đầu, trách nhiệm làm chồng, làm cha trong tôi còn mơ hồ, hời hợt lắm, tôi vẫn có tâm lý "bỏ vợ" mỗi khi hai vợ chồng có bất hòa xảy ra. Lúc ấy, tôi vẫn trẻ con và suy nghĩ ấu trĩ, vẫn chưa trở thành một người đàn ông của gia đình, vẫn tính thanh niên ham vui dù đã có vợ.
Không như những người phụ nữ, bản năng làm vợ của họ bộc lộ ngay sau lễ cưới, bản năng làm chồng của đàn ông dường như cụt lủn và mọc lên một cách chậm chạp thì phải. Đôi khi, điều ấy khiến các ông chồng thiệt thòi hơn vợ, đó là sự thiệt thòi về cảm giác được hưởng hạnh phúc của gia đình muộn hơn vợ.
Rồi vợ tôi có bầu, tôi thật sự vui lắm, nhưng vẫn còn tính thanh niên "trẻ trâu" nên tôi chưa rõ lắm về trách nhiệm và thiên chức làm cha của mình. Vợ nghén, ừ thì tôi nghe nói là nghén chứ có biết nghén thế nào đâu, chỉ biết vợ ăn ít hơn và hay buồn nôn. Ban đầu tôi lấy làm khó chịu, nhưng sau này bụng vợ tôi dần to hơn và những đêm nằm ngủ bị chuột rút khiến cô ấy khóc nấc giúp tôi dần hiểu người phụ nữ của mình đang mang trong bụng giọt máu của tôi và tôi phải chăm sóc, đối xử tốt với cô ấy. Một sợi dây tình cảm vô hình dần xuất hiện và gắn chặt tôi với vợ, với đứa con trong bụng mà vợ đang mang.
Vợ tôi hay "ghen" với tôi, bởi theo cô ấy, tôi không cần phải mệt nhọc hay mất công mất sức gì mà vẫn có con, trong khi vợ tôi phải mang nặng, đẻ đau, phải chịu bao vất vả mới sinh được đứa con ra đời vẹn nguyên. Đã thế, lúc sinh con ra phụ nữ còn phải chăm sóc, cho con bú... bao nhiêu mệt nhọc. Nhưng thật ra, trong thâm tâm tôi, nhiều lúc tôi lại thầm "ghen" với vợ, tất nhiên, sự ghen tuông này tôi sẽ không bao giờ nói cho vợ biết.
Khi vợ tôi mang bầu, hàng ngày vợ tôi đứng soi gương và ngắm nghía khuôn bụng bầu tròn lên đầy đáng yêu. Nói thật, nhiều lúc tôi cũng ước được như vợ, nghĩa là được xoa xoa bụng bầu bất cứ khi nào tôi thích, nhưng nói thật, chỉ thỉnh thoảng có hai vợ chồng chốn riêng tư tôi mới dám xoa nhẹ vào bụng vợ, đây là điều thiệt thòi mà người chồng không nói ra. Khi đứa con của tôi được 7 tháng trong bụng thì nhiều khi vợ tôi mỉm cười lẩm bẩm "con mình hiếu động anh nhỉ?", lúc ấy chính là lúc "nó" đang đạp uỳnh uỵch. Tôi ghen lắm, tôi cũng muốn cảm nhận được từng cử chỉ nhỏ của con, cũng muốn thấy nó đạp, nó lăn nhưng không thể. Vợ tôi không biết rằng tôi thèm được thấy con đạp như thế nào, nhiều khi để tay lên bụng vợ cả tiếng đồng hồ tôi mới thấy nó huých một cái mà trong tôi ngập tràn hạnh phúc. Thực sự, tôi cảm nhận được trách nhiệm làm cha đang lớn dần và niềm hạnh phúc vô bờ đang đến bên gia đình nhỏ của tôi.
Vợ sinh con, tôi "ghen" với vợ vì được cảm nhận cảm giác đứa con chào đời, trong khi tôi chỉ biết ở ngoài phòng đẻ đi đi, lại lại, giá mà tôi có thể "đẻ" thay vợ. Cảm giác hạnh phúc trong giây phút đứa con chào đời là cảm giác tôi không bao giờ có thể cảm nhận được. Sau sinh, vợ tôi còn được cho con bú, tôi dù có yêu, có quý con đến mấy cũng không thể nào có "bình sữa" thiên nhiên mát lành cho con được. Đó là sự thiệt thòi của người chồng. Giá mà ông trời phân chia công bằng cho cả vợ và chồng đều có thể mang thai, đều có thể sinh con và đều có thể cho con bú thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải ghen tỵ, ấm ức trước những cảm nhận tuyệt vời về đứa con khi nó còn trong bụng mẹ. Thật sự thì đôi lúc tôi "ghen" với vợ nhiều lắm!
Theo Emdep
Tôi đã lả lơi ân ái để 'thách đấu' với vợ...của bồ Tôi yêu có vợ được 2 năm. Tôi cón nhớ như in cái ngày tôi gặp người đàn ông ấy. Anh nhìn phong độ, đẹp trai, có vẻ như là người có tiền. Và cái gì đến sẽ đến, vợ anh biết chuyện, không đáng ghen ầm ĩ. Còn tôi cũng hơi ghen ngược mà đành nhận lời "thách đấu" với chị, chúng...