Day dứt khi cặp với người lớn tuổi để có tiền nuôi con
Tôi là giáo viên, 38 tuổi, đã ly hôn. Nếu ai từng lấy chồng thì đều muốn may mắn chọn được người để cùng sống cả đời, không ai muốn lấy rồi bỏ.
Tôi yêu chồng và kết hôn khi tìm thấy sự đồng điệu trong nghề nghiệp, nhưng khi về sống chung mới biết anh mê cờ bạc, cá độ. Thực sự vì nghề nghiệp, tôi sợ học sinh và đồng nghiệp xì xào rằng “Cô ấy bỏ chồng”. Tôi sợ bố mẹ phiền lòng khi có cô con gái mà lấy chồng không được hạnh phúc, rồi vì con mà tôi chịu nhịn, chấp nhận vay để trả nợ cho chồng hết lần này đến lượt khác. Rồi khoản nợ quá lớn, việc chồng tôi bài bạc, vay nợ nóng đã lan ra khắp thị trấn. Để giữ chút tài sản cho con, tôi đã ly dị chồng. Tôi nhận nuôi cậu con trai học lớp một (bản thân bị vô sinh, chạy chữa mãi mà không có con).
Tôi thấy nhẹ nhàng hẳn sau khi trút bỏ được gánh nặng. Một thời gian tôi có quen người mới, 55 tuổi, vợ anh mất cách đây 10 năm. Chúng tôi chia sẻ và hòa hợp về tính cách lẫn chuyện ấy. Anh cũng có kinh tế, sẵn sàng mua tặng tôi những món quà có giá trị. Chúng tôi thỉnh thoảng cũng có những chuyến du lịch trong và ngoài nước. Tôi chỉ nghĩ anh là chỗ dựa, là bạn tâm giao, khoảng cách chúng tôi khá xa, thỉnh thoảng mới gặp nhau nên tình cảm luôn mới mẻ. Gần đây anh đề nghị kết hôn với tôi, nói tôi bỏ biên chế giáo viên để về làm quản lý công việc kinh doanh với anh, tôi thấy băn khoăn, mong các bạn cho lời khuyên vì thực sự tôi rất sợ hai từ “kết hôn”.
Theo VNE
Video đang HOT
Tôi và chồng quyết định xin con nuôi sau một thời gian dài chạy chữa nhưng vẫn không có con
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 6 năm. Chúng tôi có 1 đứa con, nhưng đó không phải là con do tôi sinh ra. Tôi và chồng quyết định xin con nuôi sau một thời gian dài chạy chữa nhưng vẫn không có con.
Mà nguyên nhân khiến tôi không thể mang thai lại xuất phát từ chính tôi. Vì thế, tôi luôn cảm thấy áy náy và day dứt. Chồng tôi rất thích trẻ con. Thế nhưng chưa bao giờ anh trách móc tôi nửa lời.
Vợ chồng tôi đều làm ra tiền. Vậy nên chúng tôi đã làm đủ mọi cách mong con về. Dùng hết các phương pháp, từ y học tân tiến đến chữa bệnh dân gian nhưng không ăn thua. Tôi chán nản và chẳng còn mong mỏi có đứa con của riêng mình nữa.
2 năm sau khi kết hôn, chồng tôi thuyết phục tôi xin con nuôi để vui cửa vui nhà. Tôi đồng ý. Dù gì chúng tôi cũng cần một đứa trẻ. Hơn nữa, với tôi khi ấy, chỉ cần chồng không đòi có con riêng đã là may mắn lắm rồi.
Tôi chán nản và chẳng còn mong mỏi có đứa con của riêng mình nữa. (Ảnh minh họa)
Theo sự sắp xếp của chồng tôi, chúng tôi nhanh chóng nhận một cậu bé khôi ngô về làm con. Tôi được biết, mẹ cậu bé lỡ có thai với người yêu nhưng bị anh ta phụ bạc, bỏ rơi. Giờ cô ta muốn cho con trai đi để lấy chồng. Vì thế chúng tôi mới có cơ hội để nhận con về nuôi.
Làm thủ tục xong xuôi, tôi và chồng đón đứa trẻ về nhà mình. Tôi nói không ngoa đâu, tôi thương thằng bé như con mình đẻ ra. Mẹ ruột của nó chẳng bao giờ đến nhà chúng tôi thăm con. Suốt mấy năm nay, thằng bé cũng xem tôi là mẹ và quên đi người mẹ ruột kia.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ vì tôi không thể mang thai nên ông trời mới cho tôi một đứa trẻ khác. Vậy mà không phải, thực chất tôi chỉ là con rối của chồng mà thôi. Sau 4 năm, sự thật ấy cũng được phơi bày.
Hôm ấy, tôi đến trường đón con như thường lệ. Nhà gần nên chúng tôi chỉ đi bộ, tôi còn mua cho con chiếc kem để ăn dọc đường. Thằng bé đang líu lo đủ thứ chuyện trường lớp thì có một người phụ nữ nhảy ra chắn đường chúng tôi.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ vì tôi không thể mang thai nên ông trời mới cho tôi một đứa trẻ khác. (Ảnh minh họa)
Cô ta chính là mẹ ruột của con tôi. Trong khi tôi đang ngỡ ngàng trước sự xuất hiện bất ngờ ấy thì cô ta đã kéo con trai về phía mình. Con tôi hoảng sợ nên thằng bé liên tục la hét, rồi nó cắn vào tay cô ta và chạy sang ôm chặt tay tôi.
Nhìn thấy con mình như vậy, cô ta khóc và đòi con. Tôi không cho, dù sao chúng tôi cũng đã nhận nuôi con nên tôi tuyệt đối không thể xa con như vậy được. Còn cô ta cũng chẳng hay ho gì, bây giờ bị chồng bỏ nên quay sang đòi con. Làm sao có chuyện nghịch lý như vậy được. Chúng tôi cứ thế cãi nhau ngay giữa đường, con tôi thì ôm chặt mẹ khóc, không chịu nhận người đàn bà kia.
Lúc này cô ta mới cười ngặt nghẽo: "Cô có biết không? Đứa con cô nuôi nấng bấy lâu là con của tôi và chồng cô. Cô nuôi con riêng của chồng mà đắc ý quá nhỉ. Có giỏi thì cô cứ tiếp tục nuôi đi. Mỗi ngày nhìn thấy nó thì hãy nhớ rằng đó là con riêng của chồng cô đấy". Tôi choáng váng, vội đưa con về nhà để hỏi chồng.
Khi chồng tôi chối, tôi bắt anh phải đi xét nghiệm ADN với con. Không ngờ lúc này, chồng tôi lại cúi đầu khai nhận sự thật. Tôi đau thắt vì bấy lâu nay mình đã bị lợi dụng. Giờ mẹ thằng bé đòi con nên mới lộ ra bí mật này. Nếu không có chuyện cô ta ly dị, có lẽ cả đời tôi vẫn ngốc nghếch mang ơn chồng vì đã hiểu và thông cảm cho mình. Tôi thương con nhưng giận chồng và người đàn bà kia. Giờ sự thật bị phơi bày, tôi có nên trả lại cô ta đứa con này không?
Theo Afamily
29 năm rồi tôi mới biết mẹ tôi có thể cười hạnh phúc đến như thế! Mẹ cười nhưng mắt ươn ướt. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ cười hạnh phúc như thế. Và cũng chưa bao giờ tôi day dứt vì đã không dành thời gian nhiều cho mẹ như lúc này. Tôi là một đứa con bận rộn. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 11 giờ đêm. Vừa làm, vừa...