Đây có phải lần đầu quan hệ của em không?
Khi đang quấn quýt bên nhau, anh bỗng hỏi tôi: “Đây có phải lần đầu quan hệ của em không?”
Khi đang quấn quýt bên nhau, anh bỗng hỏi tôi: “Đây có phải lan dau quan he của em không?”
Ngày tôi đang rơi vào trạng thái buồn bã, đau khổ vì bị người yêu phản bội thì anh đã đến bên tôi. Dù lúc đó không có bất cứ cảm giác rung động nào với anh nhưng tôi vẫn nhận lời đi chơi với anh… như để khỏa lấp nỗi đau trong lòng mình.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh khi mình không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Tôi và anh quen nhau rất vô tình. Anh là anh trai của cô bạn cùng phòng tôi. Anh nhờ cô ấy giới thiệu cho anh một người để làm bạn và cô ấy đã gửi số tôi cho anh. Ngày tôi biết anh cũng là lúc trong lòng tôi đau khổ nhất. Anh đã đến bên tôi, lắng nghe tôi khóc lóc, chia sẻ những nỗi đau trống trải cùng tôi. Và tôi đã thật ngốc nghếch khi nhờ anh chở mình đi lang thang qua nhà người yêu cũ bởi, tôi luôn hy vọng có một ngày nào đó, người ấy sẽ quay lại với tôi.
Anh vẫn âm thầm ở bên tôi, đưa tôi đi chơi sau mỗi giờ tan trường và dẫn tôi đi ăn khuya mỗi ngày tôi đi làm thêm. Ngày qua ngày, cứ thế, nỗi buồn trong tôi đã không còn… và tôi cũng không thể biết được tình cảm anh dành cho tôi là tình yêu hay tình cảm anh em nhưng tôi mặc kệ. Anh coi tôi là gì cũng được, dẫu sao tôi có anh ở bên cạnh là vui lắm rồi. Và cứ như thế, tôi yêu anh từ lúc nào cũng không hay biết.
Video đang HOT
Và chẳng bao lâu sau, chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau. Dù rất yêu anh nhưng tôi thực sự rất buồn và giận bản thân mình vì đã không còn trong trắng khi đến bên anh. Nghĩ vậy nên tôi rất yêu thương anh và luôn cố gắng không làm anh phải buồn lòng vì mình.
Tôi nhớ rất rõ cái ngày chúng tôi quấn quýt bên nhau… Khi anh hỏi tôi: ” Đây có phải lan dau quan he ?”. Tôi đã chuẩn bị trước được tinh thần nhưng vẫn không giấu được những giọt nước mắt, thú nhận: “Em xin lỗi anh… nhưng anh không phải là người đầu tiên của em”.
Khi nói như vậy, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi mất anh… nhưng không, anh đã ôm tôi vào lòng và cảm ơn tôi “vì đã không nói dối anh”. Tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay rắn chắc của anh.
Cứ thế, thời gian trôi qua, chúng tôi đã yêu nhau được hơn 2 năm. Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi đã rất lo sợ bố mẹ anh sẽ không đồng ý cho tình yêu của chúng tôi… nhưng thật may mắn khi cả bố và mẹ anh đều không ai có ý kiến gì cả. Họ còn bảo chúng tôi đã yêu nhau, cố gắng giữ gìn tình cảm và chờ tới năm sau được tuổi sẽ tổ chức làm đám cưới.
Rồi tôi cũng đưa anh về giới thiệu với gia đình mình. Bố mẹ tôi sau khi tiếp xúc với anh cũng ủng hộ tình yêu hai đứa hết lòng. Tôi thầm cảm ơn anh, cảm ơn những tình cảm chân thành anh dành cho tôi… và thật sự tôi rất vui sướng khi chúng tôi được gia đình hai bên ủng hộ hết lòng.
Vậy là cái ngày mà chúng tôi mong đợi cũng sắp đến. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới, tôi sẽ được chung sống cùng anh, được lo cho anh từng bữa cơm, giấc ngủ… Tôi sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt để xứng đáng với tình yêu anh dành cho tôi. – lan dau quan he
Tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại mãi mãi khi không có sự chân thành và lòng bao dung. Tôi yêu anh… và tôi tin tình yêu của mình sẽ vượt qua mọi mưa giông, bão tố trong cuộc đời này!
Theo VNE
Ngoại tình với đối tác nước ngoài vì chán chồng
Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi gần 30 tuổi, kết hôn được 3 năm và có một con gái nhỏ. Cuộc sống hôn nhân của tôi chán lắm, chẳng biết làm thế nào để cải thiện nó, tự an ủi mình hãy coi cuộc hôn nhân như tấm áo khoác cho thiên hạ nhìn, cho gia đình khỏi lo lắng. Đôi khi tôi tự đổ lỗi cho mình vì kiếm được tiền hơn chồng nên mới sinh chán chồng. Tôi cố gắng chấp nhận hiện tại theo phương châm "Mình còn hơn khối người, như thế này là tốt rồi".
Thật bất hạnh, giờ đây tôi thấy mình thay đổi. Để phân tích ra thì chồng tôi thuộc dạng "nhân vô thập toàn", anh khá đẹp trai nhưng học hành lẹt đẹt, gia đình bần nông mà được bố mẹ chiều từ tấm bé, công việc của anh trước cũng ổn định dù lương ít nhưng khi tôi mang bầu anh thất nghiệp. Lại nói về cái chuyện thất nghiệp, giá anh chăm chỉ cầu tiến nhưng bị người ta cho nghỉ thì tôi cam tâm, đằng này anh rất thích chơi, tụ tập rượu chè, làm được một tí đã coi mình là nhất, là tài giỏi. Anh xin nghỉ một ngày thì phải ở nhà đến 2-3 ngày, sáng bảo đi thì phải chiều mới đi.
Tôi cực ghét chuyện nói mà không làm, giờ giấc vô tổ chức như vậy. Vì miếng cơm manh áo tôi phải muối mặt xin cho anh vào chỗ mình làm công nhân dù chẳng ai muốn vợ làm văn phòng còn chồng làm công nhân cả. Đây không phải vì sĩ diện đâu mà bởi nó rất phức tạp trong một công ty nhỏ, vả lại nếu chẳng may công ty có vấn đề gì thì kinh tế gia đình sẽ lao đao theo. Công ty tôi làm mọi người sống theo lối xã giao, anh đã làm nó vươn lên tầm cao mới - nhậu hàng tuần và đánh bạc.
Với đồng lương ít ỏi lại chia năm sẻ bảy để ăn uống nhậu nhẹt tôi thật bất mãn, đầu tiên mọi người cũng ùa theo làn gió mới nhưng rồi chán dần, chỉ có anh vẫn hở ra là gạ gẫm. Anh bảo xin việc cho làm tạm nhưng rồi 2 năm chưa một lần hỏi việc chỗ khác hay tìm cách kiếm việc, anh cứ ỉ vào tôi như một cục nợ. Quả thật số tiền anh kiếm ra chỉ đủ nuôi đúng thân anh và thuê nhà, trong khi đó còn xã giao nội ngoại, nuôi con, dành dụm... mọi thứ cứ đổ lên đầu tôi một cách tự nhiên như nó phải thế.
Gia đình tôi gặp biến cố, giờ tôi thêm gánh nặng phụ giúp mẹ đẻ ở quê, bản thân cũng chẳng nói cho chồng biết vì có nói anh cũng chẳng giúp được gì, tiền vẫn do tôi tự kiếm mà lại thêm khinh khi nhau. Con gái gửi nhà nội, hai vợ chồng dắt díu làm thuê thành phố, mỗi lần về quê anh lại đi tối ngày. Thật sự trong anh chỉ có chơi là không ngại mưa nắng.
Mãi thành quen, giờ tôi sống với một người đàn ông chỉ cần nghe huýt sáo cũng sẵn sàng nhảy bổ ra ngoài bất kể mấy giờ, nhà có việc gì. Tôi cứ sống như thế 3 năm, gần như phải tự lo nuôi con. Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không gặp người đó, một đối tác nước ngoài, một người đàn ông chưa vợ và có cảm tình với mình.
Chúng tôi từng say và tôi hôn anh, cảm giác ấy thật tuyệt mà lâu lắm rồi tôi không có. Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Thật bi kịch và hài hước. Người đàn ông đó giúp tôi nhiều trong công việc, chúng tôi hiểu nhau theo một cách nào đó và cùng thận trọng trong kinh doanh. Chỉ khi đêm về chúng tôi mới nhắn cho nhau những tin vu vơ còn ban ngày tuyệt nhiên không có chuyện tình cảm này nọ. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi phải làm sao đây? Nếu có ai đó định khuyên tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng thì xin thưa là không có tác dụng, anh mặt dày, chỉ muốn sống qua ngày như đã làm, không có ý định vươn lên hay phấn đấu nọ kia. Anh cho như thế là tốt rồi, lúc nào cũng nghĩ mình đẹp trai, có giá lắm; còn tôi vừa già vừa xấu lại lôi thôi luộm thuộm sau khi sinh con.
Tôi có tiền và hoàn toàn có thể làm cho mình đẹp lên nhưng không làm vì mỗi đồng tiền kiếm ra đều là mồ hôi công sức, hai bên vai gánh nặng con cái, mẹ già, nhà cửa chưa có. Anh cứ bóng gió rồi thẳng toẹt là không thích tôi lôi thôi. Có lẽ tôi nên chiều anh, sẽ hết lôi thôi, đầu tư vào bản thân nhưng đồng nghĩa với đó tôi sẽ ngoại tình thật sự.
Theo VNE
Nhục nhã vì vợ chê chồng dốt sex "Phải, tôi ngoại tình. Nếu anh không kém sex, tôi cũng chẳng phải mất tiền bao giai trẻ "phục vụ". Vợ công khai ngoại tình vì chồng "yêu đương" kém "Phải đấy, tôi ngoại tình, thì sao? Nếu anh là một thằng đàn ông đích thực thì tôi cũng chẳng đến nỗi mất tiền bao giai trẻ "phục vụ". Vì anh mà tôi...